Lão đại đều yêu ta

Chương 123: Lão đại thứ bảy: Lưu manh thổ hào (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bắc Chỉ.

Beta: Leo Lười Ham Hố.

Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng ở ngoài sân một tòa đình viện, toà viện này đã xây được vài năm, tháng năm hoa tường vi nở rộ leo đầy trên tường đá, đóa hoa kiều diễm cùng lá xanh đung đưa theo gió, biển hoa như nước.

Trợ lý đi xuống từ ghế phụ, mở cửa sau ra, người ở trong xe đặt đôi chân dài lên mặt đất, tây trang giày da, giày da bóng loáng, cả người chỉ mỗi cái đồng hồ trên cổ tay thôi cũng đã đủ để người thường phấn đấu cả đời.

Là một người đàn ông, hắn hiển nhiên là người đàn ông thành công, nhìn cũng chỉ 35, 36 tuổi, thân hình cao lớn rắn rỏi, khuôn mặt anh tuấn khôi ngô, toàn thân viết chữ "kẻ thắng nhân sinh".

"Chính là nơi này?" Hình Diễn nâng mắt, đánh giá đình viện trước mặt.

Bây giờ trong nội thành tấc đất tấc vàng, có thể giữ lại một tòa viện không nhỏ như vậy, Thẩm gia đúng là có chút căn cơ.

Đáng tiếc, cũng chỉ là căn cơ còn sót lại.

Hắn dường như nhớ tới cái gì đấy, như thương tiếc mà lắc đầu, khóe miệng lại mỉm cười.

"Đúng vậy, đây là chỗ ở của Thẩm lão tiên sinh." Trợ lý Tiểu Lâm trả lời.

Hình Diễn nâng cằm, "Đi gõ cửa."

Tiểu Lâm nắm vòng đồng gõ lên tấm cửa gỗ cổ xưa, đang chờ người tới mở, trong viện bỗng nhiên truyền ra một đoạn nhạc khúc du dương.

Tiếng đàn triền miên, hết đợt này đến đợt khác, liên miên không dứt, mang theo ngọt ngào yên lặng ưu thương.

"Canon......" Tiểu Lâm nói thầm.

"Cái gì?" Hình Diễn nhướng mày.

Tiểu Lâm vội nói: "Bản violon này là Canon in D của Pachelbel."

Hình Diễn cười một tiếng, "Nhìn không ra cậu là thành phần trí thức đấy nhỉ?"

Tiểu Lâm ngượng ngùng nói: "Ca khúc này rất nổi tiếng"

Đúng lúc này có tiếng kẽo kẹt, cửa mở, cậu ngừng nói, nói rõ thân phận và mục đích đến với người bên trong cánh cửa.

Sau khi cánh cửa mở ra, tiếng đàn càng rõ ràng, xem ra người kéo đàn đang ở trong nhà, Hình Diễn nhàm chán liếc mắt một cái, vẫn chưa phát hiện người ở nơi nào.

Người mở cửa là bảo mẫu, nghe mục đích họ đến đây, bảo bọn họ chờ một lát, vội vàng chạy vào trong nhà truyền lời.

"Hình tiên sinh, Thẩm lão tiên sinh đang nghỉ trưa, muốn chúng ta chờ một chút." Tiểu Lâm sợ hắn không kiên nhẫn, giải thích nói.

"Không có việc gì," Hình Diễn không để ý lắm, "Người tri thức vốn nhiều quy củ hơn người khác."

Hai người chờ ở ngoài viện làm bạn với khúc đàn violon, tiếng đàn ấy chỉ có vài phút, không bao lâu đã ngừng. Bên tai lập tức im lặng, làm người ta không kịp thích ứng, cũng may bảo mẫu đã tới rất nhanh mời bọn họ đi vào.

Viện Thẩm gia không tính là lớn, một đường đá cuội quanh co khúc khuỷu thông từ cửa tới phòng chính, hai bên đường nhỏ có rất nhiều loại hoa.

Khóe mắt Hình Diễn thấy trên ban công của một tòa lâu bên sườn, một cô gái đang ngồi giữa khóm hoa tường vi, đưa lưng về phía đình viện, không thấy rõ mặt, chỉ có thể mơ hồ thấy được mái tóc búi gọn với cái gáy mảnh khảnh trắng nõn, tay cô đang lau chùi đàn violon, hiển nhiên là người mới kéo khúc đàn vừa nãy.

Hình ảnh kia chỉ chợt lóe qua, Hình Diễn bước nhanh vào chính phòng.

Lần này đến thăm Thẩm gia, chính là vì qua hai tháng nữa là sinh nhật 65 tuổi của mẹ già nhà hắn, hắn từ chỗ nào đó vơ vét được một bình gốm vuông nhỏ màu xanh làm lễ chúc thọ, nghe nói là quan diêu thời Tống làm ra, nhưng không dám xác định, nên mang tới để Thẩm lão tiên sinh kiểm định.

Lúc này trên ban công, người lau chùi đàn violon, lau sạch dầu thông chính là Khương Nhuế, Hình Diễn là mục tiêu chuyến này của cô.

Thân phận cô trao đổi ở thế giới này, là cháu gái duy nhất của Thẩm gia - Thẩm Sơ Âm.

Thẩm gia tuy không phải là phú hào, nhưng cũng là dòng dõi thư hương, tổ tiên có vài người làm tiến sĩ, hậu bối đều là thành phần tri thức. Cụ Thẩm năm xưa từng dạy học ở trường đại học Văn học, mấy năm gần đây tuy rằng đã về hưu, nhưng nhà cũng không đìu hiu, vì ông ấy học thức sâu xa, ánh mắt độc đáo, nghiên cứu kỹ đồ cổ văn vật, thường xuyên có người có cùng mục đích như Hình Diễn tới cửa thăm hỏi.

Ba Thẩm Sơ Âm mất sớm, mẹ tái giá, ở với ông bà nội từ nhỏ, chỉ thích âm nhạc, lớn lên rất ngây thơ, nhìn thì thanh cao lãnh đạm, kỳ thật rất đơn thuần. Mấy tháng trước vui vẻ hẹn hò với một tay chơi đàn cello, cô ấy nghiêm túc, nào biết người ta chỉ là chơi chơi, không đến ba tháng liền lấy cớ "không thú vị" chia tay với cô ấy.

Thẩm Sơ Âm ngu ngốc, ban đêm lái xe vô ý lao xuống sông, vì không có ai phát hiện, thế là mất mạng.

Nguyện vọng của cô ấy, hy vọng Khương Nhuế có thể thay thế cô ấy, phụng dưỡng ông bà, còn cái tay đàn cello kia, thì không hề nhắc tới.

Khương Nhuế lau đàn sạch sẽ, đặt khăn lông sang một bên, cầm lấy cây vĩ thử vài âm, tiếp tục luyện tập khúc tiếp theo.

Trong nhà chính, Thẩm lão đeo kính viễn thị, dùng kính lúp soi tới tới lui lui bình gốm xanh Hình Diễn mang đến, một hồi sau liền thở dài, "Hình tiên sinh nếu tin ta, thì lão già này ăn ngay nói thật, đây là đồ vào năm Minh Thành Hóa phỏng theo quan diêu thời Tống, không phải là chính phẩm."

Trong lòng Tiểu Lâm căng thẳng, cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình.

Sắc mặt Hình Diễn không có biến hóa gì, cầm bình gốm xanh lên nhìn, tiện tay ném vào trong hộp.

Cụ Thẩm hoảng sợ, dùng tốc độ không nên có ở tuổi này đón lấy cái bình, trừng mắt nói: "Tuy rằng là hàng nhái, nhưng hàng nhái năm Minh Thành Hóa cũng có giá trị không thấp hơn chính phẩm, dù cậu không muốn, cũng đừng làm hỏng!"

Hình Diễn không nghĩ tới động tác tùy ý của mình, có thể khiến cho Thẩm lão tiên sinh phản ứng lớn như vậy, hắn lại không hiểu rõ, đã không phải là chính phẩm, thì đương nhiên đó là đồ dỏm không đáng tiền, liền ném đi, ai ngờ cụ già này nói chuyện chậm rì rì, chỉ nói có một nửa.

Thẩm lão ôm cái bình nhỏ như bảo bối, thật cẩn thận bỏ vào hộp, cuối cùng nhìn nhìn, mới thở dài, chậm rãi lắc đầu, nói: "Già rồi sức khỏe không cho phép, không thể giữ khách, chậm trễ hai vị."

Đây là muốn đuổi khách, Hình Diễn liếc mắt nhìn Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm lập tức hiểu ý, cung kính đưa ra một tờ chi phiếu, "Một chút lòng thành, hy vọng ngài vui lòng nhận cho."

Cụ Thẩm không nhìn chi phiếu, lãnh đạm gật gật đầu.

"Hôm nay quấy rầy, xin phép." Hình Diễn đứng lên khách sáo một câu, xoay người đi ra ngoài, Tiểu Lâm vội ôm hộp đuổi kịp.

Nhìn bọn họ đi xa, Thẩm lão mới cất chi phiếu vào trong ngăn kéo, tùy ý liếc mắt nhìn chi phiếu, thấy mặt sau có cả một chuỗi số không, mày nhăn lại, mở miệng chuẩn bị kêu bảo mẫu ngăn người lại, ngẫm lại lại từ bỏ, chỉ lắc lắc đầu, "Hình gia này......"

Ông không nói hết câu, rốt cuộc thì chuyện nói sau lưng người khác không phải là việc quân tử nên làm.

Trên thực tế, cho dù làm trò trước mặt Hình Diễn, nói ra bốn chữ tài đại khí thô*, hắn cũng sẽ không cảm thấy bị xúc phạm, bởi vì hắn xác thật tài đại khí thô, hơn nữa chưa bao giờ muốn che dấu điều này.

*Tài đại khí thô:1. Vô cùng giàu có.

2. Có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.

Hình gia tuy rằng có nhiều đời ở Lâm thành, thực sự giàu lên chỉ mới hai đời, thời gian giàu có còn thiếu, không có căn cơ gì, giữa những nhà giàu trăm năm trở lên, dòng dõi xã hội thượng lưu thì nhà bọn họ chính là loại nhà giàu mới nổi.

Hình Diễn biết rõ những đánh giá của người khác, hắn cũng thừa nhận bản thân là nhà giàu mới nổi, nhưng cho dù như thế thì làm sao, những người thượng lưu huênh hoang đó thấy hắn, còn phải khách sáo, thậm chí còn vội vàng nịnh bợ đó sao?

Không vì cái gì, chỉ vì hắn có tiền, có tiền hơn người khác, có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm.

Hắn bước ra phòng chính, lại nghe được tiếng đàn violon, ngẩng đầu liếc nhìn phía ban công kia một cái, vì góc độ, cuối cùng lần này có thể nhìn thấy nửa bên sườn mặt hơi cúi, thuận miệng hỏi Tiểu Lâm: "Đó là ai?"

Tiểu Lâm nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là cháu gái Thẩm lão tiên sinh."

Người trên ban công có lẽ cũng thấy trong nhà có hai người xa lạ tới, buông đàn violon, nhìn thoáng qua phía bên này, gương mặt lạnh nhạt, trong thanh lãnh mang theo rụt rè.

"Ui, người đẹp lạnh lùng có tri thức" Hình Diễn ở trong lòng huýt sáo.

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Thất: Chào mọi người, ta là kẻ phàm tục, sẽ không nói những lời văn nhã, ta chính là muốn bíp -- bíp --

07/10/2019 - Hoàn thành.

1/1/2020 - Lời editor:

Chúc mừng năm mới tết Tây nha các nàng:>

Nhớ các tiểu tình yêu nên ta chủ động ngoi lên mà không cần nhắc nhở đây:v Hí, có ý thức tự giác chưa:vv

Sang năm 2020 dương lịch, cầu mong mọi điều tốt đẹp đều tự động ám vào người, những thứ xui xẻo thì né xa xa ra:>> Chúc các nàng luôn xinh đẹp, luôn vui khỏe, yêu đời, hay cà khịa để có những ký ức thú vị nha:> Nhưng cà khịa theo chính nghĩa nha, chứ theo thế lực đen tối thì t không ủng hộ đâu:<< Mình là con người của Chủ nghĩa xã hội, phải học tập và hành động theo những lý tưởng tốt đẹp, giúp đỡ những con người bị khiếm khuyết trí lực, giúp họ tiếp cận được tri thức cao đẹp mà cha ông ta đã truyền lại ngàn đời cho con cháu:> bla bla

Không nói tới năm cũ bi kịch thế nào, mà chỉ nói những thứ vui vẻ, để lưu lại những trải nghiệm trong năm 2019 xinh đẹp:>

Nhưng thực sự thì năm cũ của ta rất bi kịch:< Trừ việc ta kiếm được việc làm và có tiền đú tết:"< Còn đâu thì rất hãm âm đ*o:<



P/s: Thực sự thì.... Tại sao chương thông báo lại nhiều ngôi sao xinh xắn hơn những chương truyện chứ:"< huhu, vì để tiết kiệm và tích góp sao cho nhiều, nên t đành phải sửa chương thông báo thành chương truyện:> hí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status