Lao tù ác ma

Quyển 6 - Chương 11: Em là của tôi!!


Mạnh Truyền Tân bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm, hai tay anh tập trung cầm tay lái, mồ hôi hột lớn như hạt đậu từ trên trán rơi xuống, lái xe trên con đường nhỏ gồ ghề nhấp nhô làm chiếc xe kịch liệt xóc nảy khiến cho vết thương trên người Mạnh Truyền Tân chảy máu càng nhiều.

Mạnh Truyền Tân biết cửa chốt tại các đại lộ đều có người của Phục Luân, mặc dù không có lệnh của Phục Luân thì vẫn nằm trong vùng quản lý của Phục Luân, huống gì đêm nay đã triệt để chọc giận Phục Luân, phạm vi lùng bắt bọn họ nhất định sẽ càng mở lớn hơn, hiện tại, chỉ có thể cửu tử nhất sinh, chiến đấu đến cùng!

Thân thể từ từ suy yếu vô lực, Mạnh Truyền Tân cảm giác mình sẽ không chống đỡ thêm được bao lâu, liền đánh mạnh tay lái, đem xe quẹo vào bên trong một rừng cây nhỏ ven đường, cây cối trong rừng mọc khá dày đặc, xe không có cách nào chạy được bình thường, chạy được một lúc, Mạnh Truyền Tân cấp tốc đỗ xe, cùng Lăng Nghị xuống xe chạy hướng về bên trong rừng cây, đêm tối là thứ che chở tốt nhất, rừng cây nhỏ không lớn, nhưng những thân cây tráng kiện có thể ngăn trở bóng người rất tốt.

“Tân ca, cẩn thận!” Lăng Nghị kinh hoảng hô to một tiếng, vội vã nâng đỡ thân thể Mạnh Truyền Tân đang sắp ngã xuống, tay vịn ở nơi bụng Mạnh Truyền Tân, nơi đó toàn bộ đều là máu.

“Lăng Nghị, trước tiên em chạy về phía trươc, không cần phải để ý đến anh, lẽ ra anh đã có thể ngăn cản được Phục Luân mấy phút.” Mạnh Truyền Tân thở hồng hộc một hồi, tay vịn lấy thân cây, cố gắng đứng thẳng người.

Lăng Nghị dùng sức lắc đầu một cái phủ quyết “Chuyện gì em cũng nghe theo lời Tân ca, nhưng chuyện này thì không được, muốn chết cùng chết, Lăng nghị em, tuyệt đối không làm kẻ nhu nhược!” Lăng Nghị nói, dùng sức đỡ Mạnh Truyền Tân đi về phía trước.

“Vào lúc này mà em còn giở tính trẻ con!” Mạnh Truyền Tân tức giận nhưng không vận ra được chút khí lực nào “Anh đã dạy em làm việc phải cân nhắc nặng nhẹ, nếu như có một người có thể sống, tại sao….”

“Tân ca!” Lăng Nghị đột nhiên ngắt lời Mạnh Truyền Tân “Khi anh đến cứu em anh có lo lắng đến những điều này không? Bất luận bây giờ Tân ca có nói gì, em cũng sẽ không rời khỏi anh đâu! Tuyệt đối không!”

Mạnh Truyền Tân sửng sốt một chút, sau đó không nói gì thêm nữa, để cho Lăng Nghị đỡ mình đi về phía trước, khi anh phá vỡ vòng vây súng đạn của Phục Luân, anh đã hiểu rõ rằng, anh cùng Lăng Nghị, nhiều nhất cũng chỉ có một người có thể trốn thoát.

Đối diện rừng cây nhỏ là một sườn dốc rất cheo leo của một ngọn núi nhỏ, dưới màn đêm đen đặc, nhờ chút ánh sáng mặt trăng yếu ớt có thể nhìn thấy trên vách sườn dốc đất đá có rất nhiều cỏ khô cùng những hòn đá nhỏ lít nha lít nhít.

“Lăng Nghị, em theo con đường đất lở từ từ đi xuống phía dưới đi, anh đã sớm xem xét phía dưới đấy có một con đường nhỏ, dù đang là trời tối cũng thường hay có mấy cái xe tải vận chuyển đi qua, em lặng lẽ leo lên một chiếc xe, có thể thoát khỏi truy đuổi của Phục Luân, đến lúc đó sẽ…”

“Vậy còn Tân ca thì sao?!” Lăng Nghị đột nhiên nói “Tân ca bây giờ đang bị thương thế này, căn bản không thể tự đi qua được cái sườn dốc cao chót vót như thế.”

“Anh sẽ đi theo phía sau em, nhanh lên một chút! Đừng dùng dằng nữa Lăng Nghị! Phục Luân sẽ lập tức đuổi theo ngay đấy.” Mạnh Truyền Tân đẩy Lăng Nghị về phía trước, đồng thời đem một cây chủy thủ mang theo bên người lấy ra, mạnh mẽ nhét nó vào trong tay Lăng Nghị, có chút yếu ớt nói “Dùng chủy thủ này đâm bùn đất phía dưới, như vậy có thể đề phòng được việc giẫm phải đường trơn mà trợt xuống.”

“Tân ca, anh vốn không định đi theo em có đúng không?!” Lăng Nghị không nhúc nhích, kiên định đứng tại chỗ “Em không đi! Chỉ cần Tân ca còn ở đây, có thế nào em cũng sẽ không đi!!”

“Lăng Nghị, em đừng tùy hứng như vậy nữa! Tại sao em lại không biết quý trọng cơ hội anh dùng tính mạng để đổi lại cho em!” Mạnh Truyền Tân đã gấp gáp đến cực điểm, anh một phát bắt được cánh tay Lăng Nghị hướng về phía sườn núi mà kéo “Đi mau!!”

Lăng Nghị khóc, cậu giằng lại tay Mạnh Truyền Tân, đưa hai tay vòng ôm lấy eo Mạnh Truyền Tân, đem mặt dán thật chặt ở trước ngực Mạnh Truyền Tân, thấp giọng nói “Ba năm nay điều giúp em tiếp tục chống chọi, chính là Tân ca, nếu như có một ngày nào đó Tân ca không còn, em sợ chính em sẽ không tìm được mục tiêu để tiếp tục sống nữa, Tân ca, chỉ cần ở cùng với anh, em cái gì cũng sẽ không sợ, bị bắt làm tù binh cũng được, bị giết chết cũng được…”

Mạnh Truyền Tân không nói gì thêm, anh nhấc tay vuốt nhẹ lên mái tóc Lăng Nghị, trong lòng tràn đầy hối hận, anh sớm nên kiến nghị đưa Lăng Nghị trở về cách đây 3 năm mới phải, anh không nên mạo hiểm ba năm, càng không nên suốt ba năm qua, không cho Lăng Nghị lấy một lời an ủi cùng cỗ vũ.

Hiện tại có lời ngon tiếng ngọt mấy, cũng không còn ý nghĩa gì, hiện tại đang phải đối mặt với nguy cơ trước mắt, anh chỉ có thể lấy trầm mặc để biểu thị yêu thương trong lòng.

“Thật cảm động đấy!”

Trong rừng cây nhỏ đột nhiên truyền đến thanh âm cười gian xảo của Phục Luân, Mạnh Truyền Tân cùng Lăng Nghị theo hướng thanh âm phát ra mà quay lại, tiếp đó đều biến sắc khi nhìn thấy Phục Luân từ trong rừng cây thản nhiên đi ra, mơ hồ có thể nhìn thấy nụ cười quái dị trên gương mặt Phục Luân, lộ ra giận dữ dày đặc.

Phục Luân cầm trong tay khẩu súng, ánh trăng mờ ảo xuyên qua những tán cây khiến cho thân hình cao lớn của hắn hiện ra một cách khủng bố, Mạnh Truyền Tân sắc mặt lạnh lẽo, không có một chút hoảng sợ nào, anh theo bản năng kéo Lăng Nghị ra phía sau mình, dùng thân thể che chắn bảo vệ cho Lăng Nghị.

Nhớ tới những lời Lăng Nghị cùng với Mạnh Truyền Tân nói, giờ khắc này lại nhìn hai bàn tay Lăng Nghị cùng Mạnh Truyền Tân mười ngón tay gắn kết lồng vào nhau, đáy mắt Phục Luân lướt qua một tia sáng âm lãnh, thậm chí có cảm giác hô hấp cũng có chút không thoải mái, thế nhưng nụ cười vẫn gian tà như cũ.

“Mới vừa bị tôi chơi chưa tới một cách giờ, liền cùng một thằng đàn ông khác nói lời tâm tình sâu sắc triền miên như thế, Lăng Nghị, em thật đã để tôi mở mang tầm mắt đấy!” Phục Luân vuốt ve khẩu súng trong tay, ung dung thong thả khẽ cười nói.

Gương mặt Lăng Nghị biến sắc, lập tức nhớ tới việc nhận nhầm Phục Luân thành Tân ca mà lên giường với hắn, chỉ trong nháy mắt, Lăng Nghị liền vô cùng lúng túng, không biết phải nên làm sao bây giờ “Tôi… tôi không có…”

“Lăng Nghị đừng sợ! Anh tin em!” Mạnh Truyền Tân nắm chặt lấy tay Lăng Nghị, thanh âm trầm ổn khiến cho Lăng Nghị trong nháy mắt bình tĩnh lại.

“Mạnh Truyền Tân, ngươi giỏi lắm, không yên ổn ở bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm lại dám chạy đến đây cướp người của ta!” Nhìn hai người trước mắt thân thiết với nhau cực kỳ xứng đôi, Phục Luân cảm thấy rất ngứa mắt, lửa giận không tên dấy lên trong lồng ngực, khiến cho hắn bắt đầu có chút không khống chế được tâm tình của chính mình “Ta đoán, ngươi đã gạt Tiếu Tẫn Nghiêm một mình chạy đến đây đi, ha ha, cũng thật đáng thương, hiện tại, ngươi cũng chỉ có thể một mình chiến đấu.”

“Đây là chuyện do chính tôi quyết định! Hơn nữa tôi cũng không cảm thấy mình đã làm sai.” Mạnh Truyền Tân hai mắt lành lạnh, âm trầm nói.

Phục Luân khẽ cười hai tiếng đầy trào phúng, tầm mắt theo đó tập trung trên người Lăng Nghị, hắn có thể cảm giác đường Lăng Nghị đang cố gắng né tránh ánh mắt của hắn, liền nhếch miệng, có thâm ý khác cười nói “Ngươi không biết nam nhân đang trốn sau lưng ngươi hiện tại đã trở thành cái loại gì rồi, có khác gì một thằng đần không? Còn chạy đến cứu cậu ta, Mạnh Truyền Tân, ngươi có hỏi cậu ta trong ba năm nay đã lên giường với tôi bao nhiêu lần không? Ha ha! Khuyên ngươi một câu, đừng nghĩ rằng cậu ta là loại trân bảo ngây thơ thuần khiết gì, cậu ta rất dâm đãng, rất hạ tiện! Chỉ cần là đàn ông, cậu ta đều muốn…”

“Anh nói bậy!!” Lăng Nghị đột nhiên chạy đến trước mặt Mạnh Truyền Tân, khắp khuôn mặt tuấn dật tràn ngập giận dữ và xấu hổ, thở hổn hển lớn tiếng nói “Tôi không phải người như thế!”

“Không phải?” Phục Luân cười càng âm u “À, có thể là tôi nói sai thật, ba năm qua, chúng ta đâu phải chỉ có lên giường với nhau, còn có trên thảm, sopha, trên sàn phòng tắm, còn có đứng dựa trên tường, đúng rồi đúng rồi, còn có một lần làm ở trong bể bơi, em nói với tôi, làm ở trong nước, càng kích thích hơn…”

“Tôi giết anh!!” Lăng Nghị đột nhiên gào thét chạy hướng về phía Phục Luân, cậu tối sùng bái người đang đứng ở phía sau lưng cậu, vậy mà Phục Luân lại đem hết từng chuyện nhục nhã đáng hổ thẹn nhất của cậu trong ba năm qua nói trước mặt người đấy, làm cậu nhục nhã đến sắp phát điên rồi.

Mạnh Truyền Tân kéo Lăng Nghị lại, đột nhiên ôm cậu vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn lên tóc Lăng Nghị, an ủi “Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, anh vẫn yêu em.”

Lăng Nghị không nói gì, giống như vừa được uống một viên thuốc an thần, chột dạ nhất thời đã được bình ổn, tiếp đó quay đầu lại, ánh mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm Phục Luân.

Phục Luân cảm thấy phẫn nộ đánh mạnh vào tâm hắn, hắn nói ra những câu hạ nhục Lăng Nghị, mục đích chỉ muốn khiến cho Lăng Nghị phải lúng túng xấu hổ trước mặt Mạnh Truyền Tân, thậm chí làm cho Mạnh Truyền Tân phải chán ghét cậu ta, vậy nhưng chỉ một câu nói của Mạnh Truyền Tân đã khiến cho Lăng Nghị bình tĩnh trở lại, đồng thời khiến cho hình tượng Mạnh Truyền Tân trở nên chính trực tốt đẹp, còn ngược lại nổi bật lên sự đê tiện xấu xa của Phục Luân hắn.

Nhìn hai người đang ôm nhau trước mắt, Phục Luân cảm giác bản thân sắp không khống chế được mà muốn nổ súng!

“Cũng thật là tình thâm ý trùng a!” Phục Luân nghiến răng nghiến lợi cười quái dị nói, ghen ghét nơi đáy lòng gần như muốn bức hắn phát điên, hắn nhất định phải xoay chuyển loại thế cuộc này, hắn đang nắm giữ sống còn của hai người kia, thế nên nhất định phải là người áp đảo làm chủ cuộc chơi này.

“Lăng Nghị, em biết thủ đoạn của tôi, chỉ cần Mạnh Truyền Tân rơi vào tay tôi, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết! Em muốn cùng hắn cao chạy xa bay sao? Được! Tôi sẽ bắt hắn trở lại, lập tức đánh gãy chân hắn, tôi muốn em nhìn hắn biến thành kẻ tàn phế! Phải rồi, tôi còn muốn cùng em làm tình trước mặt hắn, không đúng không đúng, em hạ tiện dơ bẩn như vậy, làm sao xứng để tôi tự mình làm, tôi sẽ để thủ hạ của tôi thay nhau cưỡng bức em, tôi xem em còn có thể quật cường được bao lâu!”

Lăng Nghị quả nhiên một lần nữa rơi vào hoang mang, cậu vừa mới muốn mở miệng, Phục Luân lại thâm trầm tiếp tục cười nói “Hay là em quỳ xuống van cầu tôi đi, có thể tôi sẽ thấy cao hứng, sẽ tha cho Tân ca của em, hắn tuổi trẻ tài cao như vậy, hơn nữa đã vì muốn cứu em mà liều mạng mạo hiểm, em chắc hẳn cũng không muốn hắn phải chết thảm nhỉ?”

“Anh thật sự đồng ý thả Tân ca?” Lăng Nghị vội vàng hỏi, giống như bên trong tuyệt vọng nắm được nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng “Chỉ cần anh thả Tân ca đi, tôi làm gì cũng được!” Lăng Nghị biết trong lời nói của Phục Luân có hơn nữa là giả vờ, thế nhưng cậu lại không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào!

Đây là vẻ mặt Phục Luân muốn nhìn thấy nhất, Lăng Nghị cầu xin tha thứ, điều này so với bất cứ cái gì cũng đều khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn! Chỉ là, Lăng Nghị, khiến cho hắn rất không cam lòng! Thậm chí là tức giận!

Vì Mạnh Truyền Tân, cái gì cậu ta cũng nguyện ý làm!

Thật con mẹ nó buồn nôn!!

“Vậy em quỳ xuống đi! Dập đầu vài cái! Phải dập đầu có tiếng vang đấy, tôi sẽ…”

“Lăng Nghị, hắn đang nói láo đấy!” Mạnh Truyền Tân đột nhiên nói “Cho dù hắn có thả anh đi, anh cũng sẽ không để em lại mà đi, giống như em nói, có chết, chúng ta cùng chết!”

Lăng Nghị mím môi, ngẩng đầu thống khổ nhìn Mạnh Truyền Tân “Tân ca, xin lỗi, là em làm liên lụy đến anh.” Nói xong, Lăng Nghị quay đầu lại nhìn Phục Luân, bình tĩnh nói “Phục Luân, anh nổ súng đi! Tôi với Tân ca, sẽ cùng chết!”

“Con mẹ nó em thật sự cho rằng tôi không dám nổ súng!!” Phục Luân rốt cuộc hống bạo lên, không thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh nữa, bọn họ đang đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng lại dám trước mặt hắn diễn màn sinh tử tình thâm, thật khiến cho hắn mất đi khống chế!

Phục Luân bóp cò súng, bắn ra một viên đạn, gần như trong tíc tắc, Mạnh Truyền Tân dùng sức lực cuối cùng đỡ một viên đạn này thay cho Lăng Nghị, xương bả vai trong nháy mắt bắn ra máu, lực đẩy lớn khiến cho thân thể Mạnh Truyền Tân lảo đảo lui về phía sau vài bước, một cước giẫm phải chỗ trơn, thân thể theo đường dốc lăn xuống núi.

“Tân ca!!!” Lăng Nghị khủng hoảng hét to một tiếng, nhưng không kịp lao đến nắm lấy áo Mạnh Truyền Tân, cứ như vậy đành bất lực trơ mắt nhìn cả người Mạnh Truyền Tân rơi vào bên trong một vùng tăm tối.

Lăng Nghị trong nháy mắt đại não trống rỗng, nhìn phía dưới chân núi một mảnh đen kịt, không chút do dự liền hướng về phía dưới lao xuống, một cước vừa mới đạp xuống, Phục Luân ở phía sau liền vọt đến, một phát bắt được Lăng Nghị mạnh mẽ kéo lên, đem Lăng Nghị giam giữ ở trong lồng ngực mình.

Phát súng lúc nãy kia hoàn toàn là do hắn khi ấy mất sạch khống chế, khi ôm Lăng Nghị trong lòng, Phục Luân thậm chí cảm thấy thật mừng rỡ, may mà Mạnh Truyền Tân đã thay Lăng Nghị đỡ lấy viên đạn kia!

Lăng Nghị gào thét giãy giụa, thân thể không ngừng hướng về phía sườn dốc muốn ngã xuống, Phục Luân tập trung ôm chặt lấy thân thể Lăng Nghị, cười nói như một người thắng cuộc “Đây chính là kết cục của Mạnh Truyền Tân dám cướp người của tôi! Lăng Nghị! Em là của Phục Luân tôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status