Lấy chồng bạc tỷ

Chương 735: Hình như thích em



Anh Liệt của cô rõ ràng chính là Tổng thống một nước, sao lại có đôi khi khiến cho người ta cảm thấy ngốc nghếch đáng yêu như vậy?

Cô đã thể hiện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ anh còn không đoán ra được cô đã sớm biết anh chính là anh Liệt của cô ư?

Nếu như không phải vì anh đi tới khu nguy hiểm, sao cô lại đi tới khu nguy hiểm.

Nếu như không phải là vì biết anh chính là anh Liệt của cô, sao cô lại hôn anh được.

Anh Liệt của cô thật ngốc thật sự là rất ngốc nha!

Nhưng cho dù anh Liệt ngốc như thế nào, cô vẫn thích anh như vậy.

Đặc biệt thích dáng vẻ vì cô mà ghen tuông của anh.

Như vậy có thể nhận ra được, người đàn ông ở trước mặt cô gái mình thích đều vô cùng hẹp hòi.

Giống như ba của cô cũng như vậy, có một lần mẹ cô xem tivi lúc đó có khen một câu nhân vật nam chính trên TV rất đẹp trai.

Ba cô vẫn luôn ngồi ở bên cạnh gọi điện thoại sau khi cúp điện thoại, câu đầu tiên liền hỏi mẹ cô: "Đẹp trai? Đẹp trai chỗ nào? So với chồng của em thì như thế nào?"

Vừa rồi không phải ba cô đang chăm chú gọi điện thoại nói chuyện ư, nhưng mẹ cô chỉ nói đúng một câu như vậy, ba cô liền cùng mẹ cô tính toán.

Cô còn nghe được ba nói với mẹ một câu kinh điển nhất: "Nếu không phải vì em là vợ của anh, anh cũng không thèm tính toán với em. Đổi lại là người khác, anh nào có lòng dạ để ý tới."

Ý ba cô nói đúng là ông ấy hẹp hòi ghen tuông, đều là vì mẹ cô là vợ của ông ấy, là ông ấy quan tâm bà.

Cho nên, Trần Nhạc Nhung tổng kết là, thật ra đàn ông đều là loài động vật lòng dạ vô cùng hẹp hòi.

Ham muốn sở hữu của bọn họ vô cùng mãnh liệt, tuyệt đối không thể cho phép người mình thích trong lòng nghĩ đến người khác.

Nhưng mà cô cảm thấy ba cô nói rất đúng, cũng là bởi vì quan tâm, mới có thể tính toán và quan tâm.

Rất nhanh, Quyền Nam Dương tự mình bưng đồ ăn thơm ngào ngạt đi vào.

Thấy cô đang ngẩn người, anh đưa tay quơ quơ ở trước mắt cô: "Cô bé, em đang suy nghĩ gì đấy?"

"Đang nghĩ xem anh sẽ chuẩn bị cho tôi ăn cái gì?" Cô liếm liếm môi, nhìn có vẻ rất đói.

Quyền Nam Dương cầm cái bàn nhỏ đặt trên giường của cô, lại đem từng đĩa đồ ăn bày ra trên bàn: "Đây đều là Lâm Thiến Thiến để phòng bếp đặc biệt chuẩn bị cho em, em phải ăn nhiều một chút."

Lâm Thiến Thiến chỉ là một người anh ngẫu nhiên lấy cớ, anh không thể nói cho Trần Nhạc Nhung biết đây đều là anh dựa theo khẩu vị của cô để cho người ta đặc biệt chuẩn bị.

Khi còn bé cô vô cùng kén ăn, thích ăn nhất là dâu tây, người nhà liền tìm ra phương pháp làm ra vị đồ ăn giống dâu tây cho cô ăn.

Cô là một đứa trẻ được tất cả mọi người nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, lại cứ muốn đi đến khu vực nguy hiểm chịu khổ.

Nói thật, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ở khu vực nguy hiểm, anh cũng không dám tin thật là cô.

"Nếu những thứ này là anh Liệt của tôi chuẩn bị cho tôi, nhất định tôi ăn hết tất cả, không lãng phí chút nào hết, thế nhưng mà..." Sắc mặt của cô hơi ảm đạm, cái đầu nhỏ rủ xuống: "Ngài Tổng thống, anh Liệt của tôi đã rất lâu không tới thăm tôi, anh nói có phải anh ấy đã quên mất tôi hay không?"

"Sao lại như vậy?" Thấy cô trong lòng khổ sở, Quyền Nam Dương so với cô còn khó chịu hơn, đưa tay vỗ vỗ lưng của cô: "Chỉ cần em ngoan ngoãn chăm sóc tốt bản thân, nhất định anh Liệt của em sẽ tới thăm em."

"Anh cũng không phải là anh ấy, anh cũng chỉ đoán vậy mà thôi." Cô buồn bã nói, nhưng trong lòng lại đang nở hoa.

Anh nói: "Vậy chúng ta đánh cược xem?"

Trần Nhạc Nhung chớp mắt mấy cái: "Đánh cược như thế nào?"

"Anh cược chỉ cần em ăn hết những thức ăn này, tối ngày mai anh Liệt của em nhất định sẽ tới tìm em." Anh nói, ánh mắt dịu dàng.

"Thật không?" Chỉ cần anh bằng lòng dùng thân phận anh Liệt gặp cô, như vậy cô có thể ở trong lòng anh Liệt thỏa thích nũng nịu chơi đùa, không cần chịu đựng giống như như bây giờ, còn phải cùng anh đấu trí đấu dũng.

"Ừm!" Anh gật nhẹ đầu, vô cùng khẳng định.

"Ngộ nhỡ anh ấy không đến thì sao?" Mặc dù là chính miệng anh đồng ý, Trần Nhạc Nhung vẫn cần anh khẳng định thêm lần nữa, tránh cho nhỡ ra anh lại mồi nhử cô.

"Anh ấy chắc chắn sẽ tới!" Anh đã đồng ý chuyện của cô, ngoại trừ anh ngã xuống, giống lần rất nhiều năm trước kia, bị thương không đi lại được, nếu không anh tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

"Ngài Tổng thống, nếu như tối ngày mai anh Liệt của tôi thật sự đến thăm tôi, hôm nào tôi mời anh ăn cơm. Nếu như tối ngày mai anh Liệt của tôi không có tới, vậy thì hôm nào anh mời tôi ăn cơm." Mặc kệ thắng thua, yêu cầu của cô đều rất đơn giản, chính là để anh ăn cơm cùng cô.

"Được, không có vấn đề." Anh vuốt vuốt đầu của cô, trước tiên đem một chén canh bưng cho cô: "Thời tiết có hơi lạnh, sau này mỗi ngày trước khi ăn cơm đều nhớ uống chén canh làm ấm cơ thể. Còn nữa thành phố Lâm Hải thời tiết tương đối khô ráo, em mới đến, có thể còn chưa kịp thích ứng, nhớ phải uống nhiều nước."

Anh dặn dò cô giống như dặn dò một đứa trẻ, chỉ sợ mình đối với cô chăm sóc còn chưa đủ, để cô phải chịu khổ.

"Ngài Tổng thống..." Cô trông mong nhìn anh, mấp máy đôi môi non nớt, lại nói: "Anh dịu dàng ân cần như vậy. Nếu tôi không có anh Liệt của tôi, anh cũng không có người mình thích, tôi nghĩ có thể tôi sẽ thích anh cũng không chừng."

Vừa thốt ra lời kia, đúng như Trần Nhạc Nhung dự đoán, Ngài Tổng thống vốn còn đang mang theo nụ cười dịu dàng trên mặt trong nháy mắt biến thành đen.

Anh nghiêm nghị nói: "Mới vừa rồi em nói cái gì? Em nói lại lần nữa?"

Trần Nhạc Nhung vẻ mặt vô tội: "Anh trở mặt làm gì? Có người khen anh dịu dàng quan tâm lại nhận là thích anh, chẳng lẽ anh không nên vui mừng ư?"

"Tôi phải nên vui mừng à?" Nhung bảo bối của anh thay người yêu như thay áo, hẳn là anh nên vui mừng?

Đáng chết!

Anh không vui nổi.

"Ngài Tổng thống, anh sao vậy?" Thật đúng là hẹp hòi, so với ba cô chính là dáng vẻ hẹp hòi giống nhau, lúc tức giận đều là trầm mặt không để ý tới người khác.

"Ăn cơm ngon miệng!" Bỏ lại một lời nói, anh quay người rời đi.

Trần Nhạc Nhung: "..."

Cô chỉ là muốn đùa anh chơi chơi nha, nào biết được chọc cho quá mức, khiến anh tức giận bỏ đi, Trần Nhạc Nhung hối hận xanh cả ruột rồi.

"Ngài Tổng thống!" Cô gọi anh, nhưng không có ai trả lời cô.

Vừa rồi còn hứng thú mười phần, lúc này nhìn những đồ ăn tinh xảo trước mặt này, lại là một chút xíu khẩu vị cô cũng không có.

Vừa rồi, có phải cô nói hơi quá đáng hay không?

Thật sự làm anh Liệt khó chịu ư?

Cô nói muốn làm một Nhung bảo bối, làm áo bông nhỏ tri kỷ của anh Liệt, sao có thể chọc anh khổ sở như vậy?

Sau này không thể lại bắt nạt anh Liệt, không phải cuối cùng người khổ sở vẫn là chính cô sao.

"Muốn gặp anh Liệt của em thì ngoan ngoãn ăn cơm, nếu không em đừng nghĩ gặp được bất kỳ người nào."

Ngay khi Trần Nhạc Nhung nghĩ là anh Liệt vứt bỏ cô đã rời khỏi, giọng nói của anh Liệt lại vang lên ở cửa.

Xem ra anh vẫn còn quan tâm cô nha, tức giận như vậy đều không nỡ rời đi.

"Được rồi, ngài Tổng thống, anh yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm." Cô lập tức bắt đầu ăn từng miếng từng miếng, nhất định không thể lại làm cho anh Liệt tức giận, nếu không nguyện vọng cô muốn gặp anh sẽ thất bại.

Trong phòng, cô đang ăn cơm từng miếng từng miếng, càng ăn càng nhanh.

Bên ngoài căn phòng, trong tay Quyền Nam Dương đang cầm một điếu thuốc, một hơi lại một hơi hút lấy, trong đầu toàn là nghĩ đến câu nói cô bé kia vừa mới nói.

Cô thích được cái thân phận này của anh, đối với anh mà nói nên xem là chuyện tốt, thế nhưng anh lại không muốn trong lòng cô có người đàn ông nào khác thay thế được anh Liệt, dù là người đàn ông đó cũng là anh.

Đều là anh, nhưng anh xuất hiện ở bên cạnh cô với thân phận khác nhau, phương thức chung sống cùng với cô cũng khác nhau, nhưng mà cô lại nói có thể sẽ thích thân phận này của anh.

Vừa nghe được câu nói này, lúc ấy trong lòng anh không rõ được có cảm giác gì, không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Rõ ràng anh lại đang ghen tuông với chính mình!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 43 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status