Lấy nhầm tổng tài Hạ Nhật Ninh

Chương 1655


Phạm Đinh Đinh mặt dày mày dạn mà nằm bò trên giường, nói: “Nói không đi là không đi mà. Tối nay anh đã không còn chỗ để đi rồi! Em nhất định phải thu nhận anh đó, nếu không anh sẽ làm ồn cho cả thế giới này biết đó!”

Võ Vạn Kỳ nhìn dáng vẻ của Phạm Đinh Đinh, không giống như đang đùa giỡn, liền lập tức nhảy lên giường, lấy tay bịt miệng Phạm Đinh Đinh lại: “Anh nhỏ tiếng một chút! Đừng để hàng xóm nghe thấy đó!”

Phạm Đinh Đinh cười đắc ý: “Vậy em thu nhận anh đi!”

Võ Vạn Kỳ nhìn Phạm Đinh Đinh, chỉ còn có thể gật đầu chịu thua: “Được được được, tôi thu nhận anh, được chưa! Tổ tiên của tôi, anh đừng có mà làm ồn nữa đó! Tôi khó khăn lắm mới tìm được công việc này, khó khăn lắm mới được ổn định, anh đừng có mà đập bễ chén cơm tôi đó! Tôi còn muốn dựa vào công việc này để kiếm thêm chút đỉnh tiền, nhân lúc còn trẻ đi thi thêm vài học vị đó!”

Tiếng cười của Phạm Đinh Đinh ngày càng lớn hơn, và nhìn Võ Vạn Kỳ nói: “Mới ăn cơm xong no quá, có chút khó tiêu, có muốn ra ngoài tản bộ không?”

Võ Vạn Kỳ vẫy vẫy đầu, ngồi qua một bên, nói: “Lúc trước vào giờ này, tôi đều ra ngoài chạy bộ. Nếu bây giờ anh đã ở đây, thì tôi không chạy nữa, đi thôi, ra ngoài tản bộ thôi. Kế bên khu nhà chúng ta có một công viên, bây giờ chắc sẽ có rất nhiều người đang nhảy múa và tập thể dục ở đó, chúng ta đi dạo bộ ở đó thôi.”

Nói xong, Võ Vạn Kỳ liền trở mình xuống giường, thay lại đôi giày, và lấy chiếc điện thoại bỏ vào túi rồi đợi ở đó.

Phạm Đinh Đinh cũng thay lại đôi giày, và theo Võ Vạn Kỳ cùng nhau ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, thì cánh cửa phòng kế bên cót cét mở ra, vừa ló đầu ra nhìn, thì liền nhìn thấy Phạm Đinh Đinh, và trực tiếp la lên: “Võ Vạn Kỳ, đây là ai vậy?”

Võ Vạn Kỳ lập tức hoảng hốt, và kéo Phạm Đinh Đinh về phía sau mình, ấp a ấp úng nói: “Anh anh anh ta là”

“Xin chào, tôi là Phạm Đinh Đinh, tôi là bạn trai của Võ Vạn Kỳ. Lần đầu gặp mặt, xin hãy quan tâm nhiều hơn.” Phạm Đinh Đinh như một ảo thuật gia vậy, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp lớn cỡ ngón tay cái vậy, và đưa cho đối phương: “Đây là món quà gặp mặt lần đầu, cũng xin đừng để bụng.”

Đối phương đưa tay ra nhận lấy, vừa mở ra nhìn, trong đó là một sợi dây chuyền của Swarovski.

Đối phương thích đến nỗi suýt chút đã phát điên lên, và không ngừng khen ngợi Võ Vạn Kỳ nói: “Võ Vạn Kỳ, cậu thật là may mắn! Bạn trai của cậu rộng rãi sáng sủa quá đi thôi! Đẹp! Rất đẹp trai đó! Các cậu chơi vui vẻ nha! Có cần tớ nhường chỗ cho các cậu không?”

Võ Vạn Kỳ vội vàng nói: “Không cần không cần, chúng tôi, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh!”

Phạm Đinh Đinh cười mà chẳng nói lời nào, còn Võ Vạn Kỳ thì không ngừng lườm anh ta.

“Vậy các cậu cứ chơi vui vẻ nha, không cần để ý đến bọn tớ đâu!” Nói xong, người bạn chung phòng đó đóng cửa cái rầm, trở về phòng của mình vui mừng hớn hở mà đeo thử sợi dây chuyền đó.

Võ Vạn Kỳ đợi cô ta trở về phòng rồi, mới quay sang nói với Phạm Đinh Đinh: “Sao cậu lại tặng món quà đắt tiền như vậy?”

“Cũng đâu có đắt đâu!” Phạm Đinh Đinh tuỳ ý trả lời.

Chỉ là món đồ vài ngàn thôi mà, vậy mà cũng nói mắc sao?

“Tối nay anh ở đây ngủ, đương nhiên phải tạo mối quan hệ tối với hàng xóm rồi. Nếu không thì, chỗ làm của em, sẽ biết hết đó!” Phạm Đinh Đinh trả lời với khí thế hùng hồn.

Võ Vạn Kỳ lặng im.

Nói cũng rất có lý đó giờ phải làm sao đây?

Thế là, Phạm Đinh Đinh hết sức tự nhiên mà kéo Võ Vạn Kỳ ra ngoài.

Đi đến công viên mà Võ Vạn Kỳ thường hay chạy bộ, ở đây đã tràn ngập tiếng người huyên náo rồi.

Không ít những người già trẻ tụ tập lại cùng nhau chơi bài mạt chược, cũng có những người tụ tập lại cùng nhau hò hát, cũng có một nhóm người hứ hứ há há mà tập thể dục theo thiết bị trong công viên, càng nhiều hơn nữa vẫn là những người nhảy múa và chạy bộ.

Không ít người cũng là dân chuyên tập thể dục, nên chạy bộ đặc biệt rất có quy luật.

Hai người Võ Vạn Kỳ và Phạm Đinh Đinh cùng nhau đi chậm rãi, mà nghe tiếng huyên náo hết nhóm người này đến nhóm người khác, đột nhiên cảm thấy, cuộc sống thường dân này thật sự rất thú vị.

Hai ngưới cứ thế mà chậm rãi chậm rãi tản bộ.

Cho đến khi đi được gần ba vòng, hai người không hẹn mà cùng lúc dừng lại, Sau đó đồng thanh nói: “Chúng ta có tiếp tục đi nữa không?”

Sau đó hai người im lặng một hồi, rồi cùng nhau trở về nhà.

Cũng không còn cách nào khác, cả hai người đều là chân dài, nên đi bộ cũng đi nhanh hơn người khác.

Cộng thêm trên cơ bản đều là người có sức lực tốt, người khác chưa đi hết một vòng, thì họ đã đi hết hai vòng rồi.

Thế là, hai người đi hết ba vòng thì quay đầu trở về nhà.

Khi vào nhà, các hàng xóm láng giềng quả nhiên đặc biệt yên tĩnh, dường như hoàn toàn không biết Võ Vạn Kỳ dẫn con trai về nhà vậy.

Võ Vạn Kỳ cảm thấy rất xấu hổ, nên đã vội vàng dẫn Phạm Đinh Địn vào nhà, và nhỏ nhẹ nói: “Tại sao anh cứ phải nói là bạn trai tôi vậy hả?”

“Dù sao cũng không thể nói là Ngưu lang của em mà?” Phạm Đinh Đinh hỏi ngược lại với nụ cười nham hiểm. Võ Vạn Kỳ lại lần nữa không thể phản bác lại.

Võ Vạn Kỳ cầm lấy túi đồ ngủ và đồ tắm vừa nãy mới mua được ở hàng rong vỉa hè ném vào người của Phạm Đinh Đinh: “Biết nhà tắm ở đâu rồi chứ! Anh đi tắm đi! Những đồ dùng để tắm và vệ sinh để sát tường ấy đều là của tôi đó.”

Phạm Đinh Đinh ôm lấy những thứ đồ đó, cũng không hề khách sáo với Võ Vạn Kỳ, mà quay lưng đi vào phòng tắm.

Võ Vạn Kỳ hướng về phía giường mà nằm ịch xuống, và bắt đầu tự suy nghĩ lại, việc tối nay thu nhận Phạm Đinh Đinh ở lại là đúng hay sai?

Nhưng mà, vấn đề này quá sâu xa rồi, đợi đến khi Phạm Đinh Đinh tắm xong rồi, Võ Vạn Kỳ vẫn chưa nghĩ thông.

Phạm Đinh Đinh không hề ngại ngùng để lộ thân hình của mình trước mặt Võ Vạn Kỳ, mà còn rất tự nhiên sấy khô tóc, sau đó mặt dạn mày dày bò lên giường của Võ Vạn Kỳ, nói “Đến phiên cô nên đi tắm rồi đó!”

Võ Vạn Kỳ nhìn chằm chằm Phạm Đinh Đinh một hồi, sau đó đành chịu mà đi tắm.

Đến tối, hai người đột nhiên cảm thấy có chút đói, sau đó lại đặt một phần đồ ăn mang đến, trong căn phòng cả hai người đều ăn rất vui vẻ.

Võ Vạn Kỳ ôm lấy chiếc điện thoại vừa ăn vừa coi, còn Phạm Đinh Đinh thì dùng điện thoại coi nội dung báo cáo của công ty, và vừa bốc vỏ cho Võ Vạn Kỳ, hai người lại hoà hợp ăn ý nhau một cách kỳ lạ.

Sau khi ăn xong, Võ Vạn Kỳ ợ một hơi ra, rồi nói: “Vậy anh ngủ bên trong đi, tôi ngủ bên ngoài!”

Phạm Đinh Đinh cười nham hiểm mà nhìn Võ Vạn Kỳ nói: “Anh còn tưởng em sẽ nói anh ngủ giường em ngủ dưới đất chứ!”

Võ Vạn Kỳ lỗ mũi hướng lên trời nói: “Hứ, anh mơ đi! Giường này là của tôi mà, dựa vào đâu mà tôi không được ngủ chứ? Tôi mới không ngủ ở dưới đất đó! Tuy rằng thảm lót cũng rất dễ chịu, nhưng mà đi ngủ thì phải ngủ trên giường chứ?”

Phạm Đinh Đinh cố tình trêu chọc cô ấy: “Vậy tối nay chúng ta ngủ chung giường, vậy lần này tính ai đây?”

Gương mặt Võ Vạn Kỳ bỗng nhiên đỏ bừng lên, nói: “Tính anh đó, tôi thu nhận anh ở lại, cũng không có đòi tiền phòng của anh mà!”

Phạm Đinh Đinh gật gật đầu: “Cũng có lý, em còn cho anh ăn rất nhiều đồ nữa. Đây, đưa điện thoại đây, anh chuyển tiền cho em!”

Võ Vạn Kỳ nhìn anh ta với ánh mắt hoài nghi: “Anh thật sự chuyển tiền cho tôi à?”

“Đương nhiên rồi! Bớt nói nhãm đi, đưa điện thoại qua đây!” Phạm Đinh Đinh trực tiếp giật lấy chiếc điện thoại từ trong tay Võ Vạn Kỳ, kiếm được tài khoản Wechat, và trực tiếp thêm làm bạn bè, sau đó mới chuyển 5 ngàn cho Võ Vạn Kỳ.

Võ Vạn Kỳ giành lại chiếc điện thoại, vừa nhìn thấy số tiền liền lập tức trố mắt ra, nói: “Nhưng mà một tháng tiền lương của tôi cũng chỉ có 5 ngàn thôi, anh cho tôi nhiều như vậy để làm gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status