Lấy nhầm tổng tài lãnh khốc

Chương 90: Cô gái bí ẩn



Đàm Tiếu Tiếu nhìn anh, tuy rằng mình đồng cảm với anh, nhưng không thể tha thứ: “Lý Tường, tôi không hiểu vì sao anh đã không quên được cô ấy, lại còn lựa chọn chung sống với tôi? Nếu đã chọn tôi tại sao còn muốn có cô ấy chứ? Anh không biết như vậy là không công bằng sao?”

“Thật xin lỗi, Tiếu Tiếu, anh thừa nhận việc này đối với em là không công bằng, anh từng cố gắng muốn quên cô ấy, cứ nghĩ rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất, bản thân anh cũng từng nghĩ anh đã quên cô ấy, cho đến ngày anh vô tình gặp được em…”

“Lý Tường, không cần nói nữa…” Thích Vi Vi cuống quít ngăn anh lại, cô sợ anh sẽ làm tổn thương đến Tiếu Tiếu. Người con gái nào cũng có thể chấp nhận đàn ông không thương mình, nhưng tuyệt đối không chấp nhận đem mình thành thế thân cho người khác.

“Cô biết rồi sao?” Lý Tường nhìn cô, hôm qua gặp Phương Thải, cô nhất định đã đoán ra.

“Tôi không biết, cái gì cũng không biết, anh đã không quên được người yêu cũ, cũng không cần tổn thương Tiếu Tiếu nữa. Tiếu Tiếu, chúng ta đi.”Thích Vi Vi muốn lôi cô đi, chuyện này đối với cô thật tàn khốc.

“Vi Vi? Cậu đã biết cái gì?” Tiếu Tiếu lập tức buông tay cô ra, nhìn cô đột nhiên cúi đầu, quay sang anh nói: “Anh nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi không cần anh tiếp tục lừa gạt tôi, chỉ cần biết rõ mọi việc.”

“Tiếu Tiếu, thật ra…” Lý Tường trầm mặc, anh quyết định thẳng tanh thừa nhận: “thật ra…em và cô ấy rất giống nhau, lần đầu tiên nhìn thấy em, nụ cười của em, ánh mắt của em rất giống cô ấy, khiến cho trí nhớ đã phủi bụi của anh trong một phút đã quay trở lại.”

“Tôi và cô ấy rất giống nhau?” Đàm Tiếu Tiếu ngây ra, lập tức hiểu được, bi ai cười lạnh: “Cho nên anh liền tiếp cận tôi, lấy lòng tôi, nói thích tôi, yêu tôi, kỳ thật tất cả đều là giả dối, tôi chỉ là thế thân? Hóa ra anh tìm bóng dáng cô ta trên người tôi? Anh biết không, anh thật sự vô sỉ.”

“Tiếu Tiếu, cậu đừng thương tâm.” Thích Vi Vi nắm chặt bàn tay lạnh như băng của cô.

“Thật sự cũng không hẳn, kỳ thật anh biết em và cô ấy không hoàn toàn giống, nhưng anh không phủ nhận lần đầu tiên nhìn thấy em, là bởi vì em cùng cô ấy giống nhau cho nên anh mới có thể bị hấp dẫn.” Anh ngoại trừ giải thích ra thì không biết làm gì hơn, bởi vì anh không thể phủ nhận sự thật đó.

“Được rồi, anh không cần giả từ bi mèo khóc chuột nữa.” Thích Vi Vi nổi giận, chất vấn anh: “Anh hẳn đã biết Tiếu Tiếu thật sự yêu anh, nếu cô ta đã bỏ anh, tại sao phải dây dưa với cô ta? Chẳng lẽ các người là tình nhân bí mật, kết giao sau lưng người khác sao? Thỏa mãn vui sướng của mình mà khiến người khác khổ sở sao?”

“Không… không phải, cô hiểu lầm rồi, là bởi vì chồng cô ấy đột nhiên qua đời, cô ấy lại không có con, cho nên người nhà bên kia đến đoạt hết gia sản của cô ấy, cô ấy không còn cách nào khác, người nhà cũng không có, đành phải tới tìm tôi xin giúp đỡ, có điều khi gặp lại cô ấy tôi mới phát hiện tôi căn bản chưa hề quên cô ấy, kỳ thật tôi cũng đã rất day dứt, tôi biết Tiếu Tiếu rất tốt, cũng tự nói với mình là không thể, nhưng tôi thật sự không quản được trái tim mình.” Lý Tường cuống quýt biện giải cho mình.

“Anh không cần nói nữa.” Đàm Tiếu Tiếu cầm tách café trên bàn hất vào mặt anh: “Lý Tường, anh thật đê tiện.”

Café từ mặt anh từng giọt tích lại, nhưng anh không nổi giận, vẫn bình tĩnh như trước, nhìn cô nói: “Em mắng đúng lắm.”

“Tôi sẽ không hận anh, bởi vì anh hoàn toàn không đáng để tôi hận. Tôi chúc cho hai người hạnh phúc, bạch đầu giai lão…” Đàm Tiếu Tiếu cười lạnh, xoay người bỏ chạy.

“Tiếu Tiếu, chờ mình đã.” Thích Vi Vi vội vàng đuổi theo.

Lý Tường nắm chặt tách café trong tay, chúc phúc của cô cũng giống như chúc phúc của mình lúc trước cho Phương Thải, kết quả cô không thể có hạnh phúc.

Đàm Tiếu Tiếu dựa vào ghế dài bên đường ngồi khóc. Cô không rõ vì sao mình lại như vậy, cô thật sự muốn hận anh, nhưng không hiểu vì sao sau khi nghe xong chuyện của anh, lại đồng cảm với anh, dù sao mình mới là người bị hại cơ mà.

“Muốn khóc cứ khóc cho đã đi, sau đó mọi chuyện sẽ thành quá khứ thôi.” Thích Vi Vi ôm lấy cô, nói đơn giản.

Để cho cô ấy khóc một trận thỏa thích, vết thương trong lòng cần có thời gian khép miệng.

Lại một tuần nữa trôi qua, Uông Hạo thiên vẫn như cũ không hề có một tin tức nào. Cô mỗi ngày đều tận lực tới xem Tiếu Tiếu, còn có Thiên Tứ nữa, cố gắng quên đi anh, nhưng cô biết anh vẫn ở trong lòng mình, chỉ là không dám nhắc tới anh mà thôi.

Ăn xong bữa sáng, đeo túi xách lên lưng muốn tới trường, vừa mở cửa ra liền thấy một cô gái ngoại quốc vóc dáng rất cao, làn da trắng mịn, mắt to, tóc xoăn, đúng là một cô gái đẹp điển hình, giống như diễn viên điện ảnh nước ngoài vậy, tay đang muốn ấn chuông cửa.

“Xin chào, cô muốn tìm ai?” Thích Vi Vi chào hỏi, nghĩ cô ta đến tìm người.

Cô gái ngoại quốc đó lại chỉ mỉm cười nhìn cô đánh giá, không trả lời lại.

“Hello, do you seek?” Thích Vi Vi nghĩ cô không hiểu tiếng Trung Quốc, nên dùng tiếng Anh hỏi lại.

“Cô là Thích Vi Vi sao?” Cô gái ngoại quốc mở miệng nói tiếng Trung lưu loát.

Cô ấy hiểu được? Thích Vi Vi ngẩn người, tiếng Trung của cô ấy lại tốt như vậy, nếu không phải nhìn cô, cô hoàn toàn không phát hiện cô ta là người ngoại quốc, gật đầu nói: “Đúng là tôi, xin hỏi cô là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, tôi có thể vào nói chuyện với cô không?” Cô gái ngoại quốc không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Hả? đương nhiên là được… mời vào.” Thích Vi Vi vươn tay làm một động tác mời, dẫn cô ta vào ngồi lên sô pha, rót một ly trà mời.

“Cám ơn.” Cô ta rất lễ độ.

Thích Vi Vi thấy thái độ cô ta như vậy cũng khách khí nói: “Xin hỏi, cô có chuyện gì không? Thời gian của tôi không còn nhiều, tôi còn phải tới trường, xin nói nhanh cho, hoặc không thì chúng ta hẹn một lúc khác nói chuyện.”

“Không cần, tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian của cô đâu, tôi chỉ muốn hỏi cô vài vấn đề mà thôi.”Cô gái buông ly trong tay, ánh mắt lóe sáng.

“Vấn đề gì?” Thích Vi Vi nhìn cô ta, từ cửa đi vào cô ta đã giống như rất quen thuộc với cô, nhưng bản thân lại không nhớ nổi đã gặp cô ta lúc nào.

“Cô yêu Uông Hạo Thiên sao?” Cô gái trực tiếp hỏi thẳng.

Hả? Thích Vi Vi ngẩn ngơ nhìn cô chằm chằm:“Thật ra cô là ai?” Sao lại biết chuyện của mình và Uông Hạo Thiên. Không hiểu sao cô lại có một cảm giác lạnh người.

Nhìn thấy hoài nghi trên mặt cô, cô gái ngoại quốc vội vàng giải thích: “Cô Thích, cô không cần sợ, tôi không có ác ý, cũng không có ý xấu gì, chỉ là xin cô thành thật trả lời câu hỏi của tôi, vì việc này đối với tôi rất quan trọng.”

“Vì sao tôi phải trả lời? Rốt cuộc cô là ai hả?”Thích Vi Vi cảnh giác nhìn cô.

“Không cần hỏi tôi là ai, nếu cô muốn gặp lại anh ta, xin cô hãy thành thật trả lời.” Cô gái ngoại quốc cũng nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng Thích Vi Vi cả kinh, cô ta có ý gì lại nói nếu muốn gặp lại anh nhất định phải trả lời câu hỏi của cô ta? Rốt cuộc là loại người gì?

“Cô không cần đề phòng như vậy, nói cho cô biết, tôi là do mẹ Uông bảo tới.” Cô gái ngoại quốc biết nếu mình không nói cho cô biết một chút nhất định cô sẽ không trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status