Lấy phải boss kiêu ngạo

Chương 201


Tô Tố có một chút động tác.

Tiêu Lăng...

Cô đã cố gắng hết sức tránh xa người đàn ông này vào những ngày nay, ngay cả trong buổi họp báo ngày hôm qua, cô cũng không thèm đếm xỉa anh, thậm chí không nói gì dù chỉ là một câu, coi như hai người xa lạ với nhau.

Mặc dù anh ta đối xử tốt với Cảnh Thụy và Tiểu Thất ra sao, tất cả cô đều biết, có lúc cô nghĩ rằng, thôi thì vì hạnh phúc của hai con mà tha lỗi cho anh ta vậy.

Nhưng mà...

Cô đặt bàn tay lên ngực, cảm nhận vết thương trong lòng cô hiện giờ giống như cái sẹo trên trán vậy, tuy không còn đau nữa, nhưng cái vết thương lòng này e rằng suốt đời sẽ luôn là vết khắc trong tim cô, đến giây phút này cô cũng không thể quên giây phút ban đầu Tiêu Lăng đã đối xử thật tàn nhẫn với cô.

Anh ta không tìm hiểu kỹ ngọn ngành sự việc, thì đã phán cho cô tội tử hình.

Bây giờ anh có vẻ như hối lỗi rồi, nhưng ai có thể bảo đảm là anh thật lòng, ai có thể bảo đảm sẽ không có lần sau nữa không, đến lúc đó anh có tin tưởng cô ta nữa không? tim cô hiện giờ như đã chết đi, không còn muốn yêu đương gì nữa, bởi vì sự độc tài của anh, sự quan tâm và tấm chân tình của anh, nên cô mới miễn cưỡng mở cửa con tim ra, nhưng nếu cô đón nhận anh ta rồi, có chắc cô sẽ được hạnh phúc như trong truyện đồng thoại, hay là một lần nữa chịu đựng sự tổn thương gây ra từ anh ta tiếp đây...

“Má Mi... mẹ, mẹ không muốn đi à?”

Tô Tố xoa nhẹ đầu của Tiểu Thất, cô bé nhìn cô với ánh mắt khát vọng, làm sao cô có thể cự tuyệt cô bé được? Tô Tố nhìn vào Cảnh Thụy mỉm cười, “Cảnh Thụy, con có muốn đi không?”

Cảnh Thụy đang nằm dài bên góc ghế sofa lẳng lặng đọc sách, nghe thấy Tô Tố chất vấn, cậu bé bật dậy. Tiểu Thất đang đứng chắp tay mắt nhìn chằm chằm vào anh trai, Cảnh Thụy lờ mờ mở mắt nhìn, nhẹ nhàng cất tiếng “Ừm”, “con muốn đi tham quan và xem cá ở Thủy Cung.”

Tô Tố đang quay người đứng phía sau Tiểu Thất, không hề biết nhất cử nhất động gì của hai con, khi nghe thấy Cảnh Thụy đồng ý, cô thật sự có chút ngạc nhiên, dựa theo sự quan sát của cô, thì Cảnh Thụy ngày thường có vẻ rất xa cách với Tiêu Lăng, nhất là sau khi Tiêu Lăng đã từng gây ra tổn thương cho mẹ mình, mấy ngày nay Tiêu Lăng luôn ghé qua khu trọ bên đây chơi, Tiểu Thất thì luôn miệng gọi “daddy daddy” một cách thoải mái vui vẻ, Cảnh Thụy thì ngược lại chưa bao giờ gọi anh như thế. Đừng nói là kêu Daddy, đến cả cách xưng hô thông thường cậu bé cũng không thèm màn tới.

Mỗi khi nói chuyện gì với Tiêu Lăng cậu bé luôn xưng hô ông.

Nếu ngay cả Cảnh Thụy cũng đồng ý đi, thì... Tô Tố cũng phải gật đầu thôi, “đươc thôi, vậy thì ngày mai chúng ta cùng đi Thủy Cung chơi.”

“Ô Yae, má mi tốt quá, con yêu má mi quá, umm moahh.” Tiểu Thất bèn lao lên bặm vào mặt Tô Tố hai cái, sau đó chụp lấy cái điện thoại để trên ghế sofa của Cảnh Thụy, bèn cong chân chạy “bịch bịch bịch” vào trong nhà, “Để con gọi điện thoại cho daddy, kêu daddy ngày mai đến rước chúng ta, hi hi”

Tô Tố lắc đầu trong sự bất lực.

...

Tô Tố không nghĩ rằng, ngay tối hôm đó Tiêu Lăng đã đến nơi cô ở.

Cô nghe tiếng chuông cửa reo bỗng thấy có chút kì lạ, Tiểu Hy đã đi làm về rồi mà, sao lại có tiếng người gõ cửa thế?

“Có phải daddy không?”

Tiêu Lăng à?

Tô Tố châu mày lại, “để má mi ra xem.”

Tiểu Hy lập tức tắt tivi, cùng Tiểu Thất nhìn ra hướng cửa ra vào bên kia.

Tô Tố nhìn qua cái lỗ nhỏ ở cửa ra vào, quả nhiên là Tiêu Lăng đã đến... cô ta càng trâu mày nhăn nhó hơn, không phải nói là mai mới đi Thủy Cung sao? Sao tối nay anh ta lại đến đây?

Tiểu Thất không đợi được nữa, cặp đùi ú na ú nần ấy chạy như tên bay, ngón chân nhón lên nhìn qua cái lỗ cửa ra vào, rất tiếc là vì cô bé còn nhỏ, dáng vóc lại bé, mặc dù có nhón ngón chân lên cũng với không tới, cô bé vội vã vồ lấy cái tay nắm, “má mi má mi, có phải daddy đến rồi không?”

“là anh ta...”

“A A A, daddy đến thật rồi á”

Tô Tố nghe thấy chợt hiểu ra, “là con gọi cha đến à?”

“Đúng ạ đúng ạ, hồi chiều Tiểu Thất gọi điện cho daddy mà, nói cho daddy biết, kêu daddy tối có rảnh ghé qua đây ăn cơm, hôm nay má mi không thấy là anh trai đã nấu thêm một bát gạo à?”

Tô Tố vẫn còn nhói lòng.

“Tiêu Lăng đến đó à?” An Tiểu Hy vẫn không thích anh ta, lúc trước Tiêu Lăng đều nhân cơ hội không có Tiểu Hy ở nhà mới ghé, vì hôm nay Tiểu Hy tan sở sớm, vừa đúng lúc chạm mặt nhau, cô ta nhìn thấy Tô Tố như muốn mở cửa, bèn ngăn cô ta lại, hoài nghi nhìn Tô Tố, “Tô Tô, mày... chắc không có ý định tha thứ cho tên cặn bã ấy đâu nhỉ?”

Cái kẻ khốn nạn ấy đã làm cho Tô Tố ra nông nổi này, thiếu chút mất đi mạng sống, lại còn dám vác cái mặt đến đây à

Tiểu Hy dang tay xắn tay áo lên, “Ối chao... thật khinh người quá đáng, bộ nghĩ nơi đây là biệt thự của nhà họ Tiêu các người à, xem lão nương làm sao thu phục ngươi nào.”

“Tiểu Hy...”

“Việc gì...”

Tiểu Hy lôi Tiểu Thất ra, cúi người ngồi xổm xuống nói đạo lý với Tiểu Thất, “Tiểu Thất, con quên vết thương trên đầu của má mi rồi à, vết thương đó là do tên khốn nạn Tiêu Lăng gây nên, nếu má mi con mà đến gần anh ta, thì sao này anh ta sẽ gây hại cho má mi nữa đó”

“Không có, không có đâu, daddy đã đảm bảo với Tiểu Thất rồi, sau này sẽ đối xử tốt với má mi mà.”

Tiểu Hy như muốn hộc máu.

Lời nói của cặn bã con cũng tin sao?

Cô vừa muốn dạy dỗ Tiểu Thất hiểu lý lẽ nữa, thì bên kia Tô Tố đã mở cửa ra, cục máu cũ bị mắc nghẹn trong ngực Tiểu Hy, thiếu tí bị Tô Tô làm đến tắc nghẽn mà chết, “Tô Tô”

Cửa vừa mở, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trái tim của Tô Tố chợt nhói lên, ánh mắt nhìn xuống, cô nhìn thấy nét mặt của Tiểu Hy như muốn nổi cáu, vội vã nắm lấy tay cô, “Tiểu Hy, một lát chúng ta nói chuyện sau.” Cô lấy đôi dép lê ra đặt ở trước cửa ra vào, thản nhiên nói với Tiêu Lăng, “Vào đi, Cảnh Thụy đang làm đồ ăn, sắp được ăn rồi đó.”

“... Được” giọng nói Tô Lăng có chút khô khốc, hôm nay anh ta không mặc đồ Tây như thường ngày, mà chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần dài, mái tóc ngắn như bị gió thổi làm cho rối bời, nhưng nhìn anh trong có vẻ trẻ trung hơn những lúc mặc trên người bộ đồ Tây & giày da kia, ngay từ lúc mở cửa ra, mắt anh ta luôn nhìn vào Tô Tố không rời, chỉ mới một thời gian ngắn không gặp mặt cô, nhưng anh ta đã không chịu nổi, anh nhìn xuống đôi dép được đặt ở cửa ra vào, đôi dép là kiểu dành cho đàn ông, đây là lần thứ hai anh tới đây vẫn xuất hiện đôi dép này, mặc kệ là kiểu cách hay màu sắc anh ta đều thích, vả lại số kích thước giày to hay nhỏ đều giống y chang đôi giày anh đang mang.

Như vậy có nghĩa là, cô ấy đang để ý đến anh ta?

Nghĩ như thế, trái tim bị giá lạnh của anh như vừa được đem ngâm vào nước ấm, cảm thấy thật là ấm cúng.

Tiêu Lăng vừa bước vào nhà, Tiểu Thất trợn to mắt một tay che miệng lại, còn cái tay ú nần kia chỉ vào tay Tiêu Lăng kinh ngạc hô lên, “A daddy, tay của cha bị thương à, sao băng bó lại thế, có đau không ạ”

Tô Tố và Tiểu Hy cũng nhìn theo hướng tay Tiểu Thất chỉ, bèn nhìn thấy bên tay phải của Tiêu Lăng đang quấn chặt băng gạc

Này... bị trọng thương à?

Tô Tố lại cảm thấy đau xót.

Tiểu Hy tiến đến bên tai của cô nói nhỏ, “Đừng tin lời hắn, khổ nhục kế, chắn chắn là khổ nhục kế”

Tại buổi chiêu đãi ký giả ngày hôm qua vẫn thấy anh ta bình thường mà, sao nay lại thành như vậy, nếu nói không phải là giả tạo thì Tiểu Hy không tin, cô ta lạnh nhạt “Hừm” lên một tiếng, thầm chửi câu đê tiện, chắc nghĩ là vì Tô Tố sẽ bị mềm lòng nên anh ta mới dùng đến chiêu này sao

Hừm

Có An Tiểu Thư đây, thì sẽ không để cho anh ta giở trò ức hiếp Tô Tố đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status