Lấy phải boss kiêu ngạo

Chương 227


Tô Tố không suy nghĩ về vấn đề này quá lâu, bởi vì rất nhanh Tiêu Lăng đã nhận được một cuộc gọi, nghe xong điện thoại mặt anh lạnh lùng xuống, nhiệt độ trong nhà lập tức bị giảm xuống mấy độ, anh nhanh chóng cầm bộ đồ tây trên sofa lên đi ra ngoài.

“Tô Tố, anh có chuyện gấp phải đi một chuyến, không cần nấu cơm cho anh.”

Tô Tố đang chuẩn bị làm cơm trong nhà bếp ngây người, nhanh chóng đuổi theo, “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Ừ.” Tiêu Lăng mặc áo vest lên, vừa đi vừa dùng tay phải đóng nút trên áo, “Xảy ra chút chuyện, bây giờ anh đi giải quyết.”

Vậy...

“Tối nay anh có qua đây không?”

Lời vừa hỏi xong, Tô Tố hận không thể cắn lưỡi mình, lời này... tại sao nghe như mời gọi anh vậy, quả nhiên, động tác của Tiêu Lăng khẽ dừng lại, khuôn mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng, anh cầm dù bên cửa lên, cười trêu đùa, “Anh xử lí xong công việc sẽ nhanh chóng quay về, nếu không kịp anh sẽ gọi điện cho em trước.”

“Ừ.”

Tô Tố tiễn anh ra cửa, “Vậy đi đường cẩn thận chút.”

“Được, bên ngoài trời đang mưa nên em đừng ra ngoài, nấu cơm cho hai con đi.” Tiêu Lăng thấy trong nhà không có ai, kéo cánh tay của Tô Tố, hôn lên má cô, “Đợi anh trở về.”

Nụ hôn đó như chuồn chuồn lướt nước, mới chạm vào đã rời đi.

Tô Tố vẫn chưa phản ứng kịp thì Tiêu Lăng đã đẩy ra, đóng cửa lại.

“Ầm...”

Tiếng đóng cửa làm cô bừng tỉnh.

Cô ôm trán, mặt đỏ bừng bừng.

A a a

Tên hỗn đản Tiêu Lăng này, vậy mà dám chiếm tiện nghi của cô.

Rõ ràng cô vẫn chưa nói sẽ tha thứ cho anh, quá mặt dày rồi.

Cô ôm mặt nhỏ chạy ra ban công, nhìn thấy Tiêu Lăng vừa từ hành lang bước ra, tay cầm dù mạnh mẽ rời đi.

Gió lạnh khẽ thổi, nhiệt độ trên mặt cô giảm đi rất nhiều, cô nấp ở ban công nhìn Tiêu Lăng nhanh chóng biến mất trong mưa, dần dần không thấy bóng dáng nữa, vô thức rơi vào trạng thái trầm mặc.

Chuyện có thể làm sắc mặt Tiêu Lăng thay đổi không nhiều.

Có lẽ nào... có liên quan đến cô.

...

Tô Tố đoán cũng không sai, chuyện Tiêu Lăng đi giải quyết quả thực liên quan đến cô.

Hai tiếng trước.

Khi cô và Tiêu Lăng thăm quan trường mẫu giáo quốc tế Dương Quang, nhà cũ của Tiêu gia phải nghiêng tiếp khách không mời mà đến.

Khách không mời này không phải là ai khác, mà chính là Mạc lão gia và vợ chồng Mạc Đào, lần này họ đến Tiêu gia, chính là muốn Tiêu Lăng đưa ra lời giải thích chính đáng với Mạc Oanh Oanh.

Trong biệt thự có một căn phòng làm bằng thủy tinh chỉ dùng cho uống trà.

Bố trí trong phòng cực kì ưu nhã, quay đầu nhìn là có thể thấy trúc xanh ở ngoài, hoàn cảnh khá tốt, lão gia khi không có chuyện gì làm thường thích uống trà ở đây đồng thời tìm người cùng đánh cờ.

Người của Mạc gia đến, lão gia chiêu đãi họ ở đây.

Tiêu lão gia và Mạc lão gia ngồi đối diện nhau, vợ chồng Mạc Đào không ngồi, một trái một phải đứng sau lưng Mạc lão gia, sắc mặt của 3 người đều rất nghiêm túc, Tiêu lão nhìn là biết người đến không có ý tốt.

Ông cười haha, coi như không biết tại sao người của Mạc gia đến đây, cười haha kêu người làm pha ấm trà, “Mạc lão à, sao hôm nay ông rảnh đến đây vậy, thực ra nếu ông không đến tôi cũng muốn qua đó một chuyến, lại đây lại đây, thử trà này đi, trà Teasenz nổi tiếng đó, tiểu tử thối biết ông thích trà này, cố tình kêu người pha đó, bình thường người khác đến tôi không nỡ cho uống đâu.”

“Lão tiêu, hôm nay tôi đến không phải đến uống trà.”

Tiêu lão gia cười haha rót trà cho Mạc lão, cười nhìn mưa bên ngoài lớp thủy tinh, “Thời tiết này thích hợp nhất để vừa uống trà vừa xem mưa, nghe tiếng mưa trong lòng cảm thấy bình yên.”

Mạc lão nhếch môi cười vô cảm, “Bây giờ tôi không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh.”

Tiêu lão và Tiểu Trần nhìn nhau, rồi nhìn Mạc lão, “Mạc lão, ông bị gì vậy, tâm trạng không tốt?”

Mạc phu nhân vẫn luôn nhịn, nghe Tiêu lão nói vậy không nhịn được nữa, cô nghiến răng nói, “Tiêu lão gia, hôm qua Oanh Oanh nhà chúng tôi tự sát.”

Tiêu lão dừng tay, trà trong ly đột nhiên đổ ra.

Ánh mặt ông khẽ trầm xuống, “ầm” một cái đập lên bàn, ánh mắt trở nên sắc bén, “Có chuyện gì vậy.”

Mạc phu nhân bị khí chất của Tiêu lão làm hồn hồn, dọa đến mặt trắng bệch, nửa ngày không nói được chữ nào. Mạc Đào hung hăng trừng cô, đúng là không có tiền đồ, bị ánh mắt của người khác dọa thành như vậy, Mạc Đào lập tức nói, “Bác Tiêu, là như vậy, trưa hôm qua khi Oanh Oanh về nhà tâm trạng không tốt, chúng con cũng không để ý lắm, kết quả là tối qua sau khi ăn cơm tự nhiên tự sát, tối qua đưa đến bệnh viện, cứu đến nửa đêm mới tỉnh lại... khi nó tỉnh dậy tụi con hỏi chuyện gì xảy ra, cuối cùng đứa trẻ này nói Tiêu Lăng hủy hôn với nó, nó nhất thời không chịu được kích thích, nên, nên rạch tay mình, đứa trẻ ngốc này, nhà chúng con chỉ có hai đứa con là nó và Mạc Tầm, nếu có xảy ra chuyện gì, ông nói tụi con phải sống sao đây.”

Quả thật không an phận.

Tự sát?

Tiêu lão một chút cũng không tin.

Nếu thật sự muốn tự sát thì tại sao buổi trưa không rạch tay, để đến tối ăn cơm máu cũng chảy ra hết rồi, coi còn cứu được không.

Trong lòng thì nghĩ như vậy, như mặt lại biểu hiện rất bất ngờ và đau lòng, “Ai, đứa nhỏ này đúng là quá tiêu cực, tình trạng của nó thế nào rồi?”

“Tối qua đã tỉnh lại rồi, bây giờ vẫn ở bệnh viện tiếp tục hồi phục.” Mạc Đào than một hơi, “Chúng con là muốn đến hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chuyện này là như thế nào?”

Mặt Tiêu lão trầm xuống, cười như không cười nhìn Mạc lão, “Ai, bây giờ tôi già rồi nên cũng vô dụng, đến tiểu bối cũng dám nói chuyện như vậy với tôi.”

Mạc lão hung hăng trừng Mạc Đào một cái.

Chả làm được chuyện gì nên thân, thất bại thì dư dả.

Chút tức giận cũng không kìm nén được, ông không nên mang 2 đứa này theo.

Ông cười ái ngại nhìn Tiêu lão, “Chúng ta cũng là ba mẹ của những đứa nhỏ, nên tha thứ một chút, quý nữ mới vừa từ quỷ môn quan bước ra, cho nên nói chuyện khó tránh có chút khó nghe, Tiêu lão ông đừng tính toán với tụi nhỏ.”

Tiêu lão hừ hừ hai tiếng, sắc mặt mềm xuống một chút.

Mạc lão tiếp tục nói, “Nhưng quả thật chúng tôi muốn đến hỏi, Tiêu lão ông cũng biết mà, tôi chỉ có một đứa cháu gái duy nhất, cũng giống như Tiêu Lăng nhà ông vậy, nếu Tiêu Lăng xảy ra chuyện gì, có lẽ ông cũng sẽ muốn tìm hiểu rõ ràng.”

“Ừ, chuyện này có thể tha thứ.” Tiêu lão than thở, “Thực ra chuyện này, tôi biết một chút, cũng tại tên tiểu tử bất hiếu nhà tôi, hôm qua Oanh Oanh đến tìm tôi, nói tên tiểu tử này 2 năm nay thay bồ như thay áo, Mạc lão ông cũng biết, tên tiểu tử đó 5 năm nay rất ít về nhà, tôi cũng không biết bên ngoài nó sống như thế nào, nghe Oanh Oanh nói mới biết nó sống như vậy. Oanh Oanh chịu ủy khuất 2 năm tôi cũng không biết. Nhưng mà chuyện tình cảm quả thật không thể ép buộc được, cho nên tôi mới kêu Oanh Oanh chủ động hủy hôn, để giữ được thanh danh, bữa khác tôi kéo tên tiểu tử qua nhà ông tạ tội, ông thấy như vậy có được không Mạc lão?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status