Lấy phải boss kiêu ngạo

Chương 339


Tô Tố nghe thấy âm thanh lập tức quay đầu, không biết tại sao thấy Mạc Oanh Oanh đi đến bên cạnh cô ấy, đúng bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông nhìn cỡ hai mươi sáu, bảy tuổi, nhìn thấy khuôn ặmt người đàn ông đó Tô Tố ngay lập tức hiểu chuyện và bữa ăn kinh tởm đêm qua đều muốn ói ra hết.

Người đàn ông bên cạnh Mạc Oanh oanh, cho dù là năm giác quan hay tính khí đều gần tương tự như Tiêu Lăng, Tô Tố nhìn trong nháy mắt là biết mối quan hệ giữa hai người rồi.

Nghĩ đến việc Mạc Oanh Oanh vẫn một lòng không đổi theo đuổi Tiêu Lăng, Tô Tố liền cảm thấy kinh tởm.

Cô ta không muốn hiểu nữa, con người làm thế nào có thể phạm tội phạm đến bước này!

Cô ta còn cảm thấy lười nhìn vào Mạc Oanh Oanh cho dù là một nháy mắt, nhấc chân lên và đi.

“Muốn1đi, không dễ vậy đâu. A Tường, chặn cô ấy lại!”

Đàn ông đều ngỡ ngàng trước diện mạo của Tô Tố, đúng cả buổi cũng không động đậy. Mạc Oanh Oanh nhìn thấy cảnh này, hung hăng lấy chân hất qua một cái, Tiêu Lăng thích Tô Tố, không dễ gì cô ấy phí sức đi tìm một Tiêu Lăng giả mạo vậy mà thậm chí còn bị Tô Tố mê hoặc! Mạc Oanh Oanh trừng mắt nhìn anh ta, “Tên khốn nạn, tôi tiểu thư đây kêu ngươi mà ngươi bị điếc à, chặn cô ta lại!”

Người đàn ông tên A Tường này dường như không dám chống đối Mạc Oanh Oanh, sải bước đến trước mặt Tô Tố và chặn cô ấy lại.

“Ngươi định làm gì!”

“Chỉ là muốn báo cho cô một tin vui.” Mạc Oanh Oanh từ từ bước đến bên cạnh Tô Tố, sát lại gần, Tô Tố liền ngửi thấy mùi rượu vang nồng nặc, cô ấy chán ghét liền lùi hai1bước, “Có chuyện thì nói, đừng đứng gần quá. Định hướng tình dục của tôi là bình thường, không có hứng thú gì với cô.”

Mạc Oanh Oanh nghiến răng, cô ta biết rằng đấu khẩu với Tô Tố là điều không thể, cô thông minh không trả lời câu nói của Tô Tố, tiếp tục chủ đề vừa nữa, “Tôi muốn nói cho cô biết một tin vui... chị dâu tôi có thai ba tháng rồi. Bây giờ hai mẹ con rất khoẻ mạnh và bình an. Không những vậy, anh tôi với chị ấy sẽ sớm tổ chức đám cưới thôi, hơ hơ... sau này họ sẽ hạnh phúc bên nhau, một nhân vật phản diện như cô sẽ không có cơ hội làm việc ác rồi.

Mẹ con khoẻ mạnh? Ông trời thật không có mắt!

Tô Tố cười lạnh nhạt, “Vậy à, vậy thì tôi phải chúc phúc cho cả gia đình họ hạnh phúc bình an rồi!”

“Không cần cô chúc phúc thì họ cũng hạnh phúc bình5an.”

Tô Tố nhìn Mạc Oanh Oanh không nói nên lời, “Cả gia đình họ Mạc đều bị bệnh hoang tưởng, Mạc Oanh Oanh, người có chút ngốc vẫn có thể miễn cưỡng nói rằng dễ thương, đáng sợ nhất là ngu! Cô nên mở rộng tầm mắt chút, với chỉ số IQ của cô, Bạch Linh mỗi phút đều lợi dụng cô, nực cười là cô bị người khác lợi dụng rồi mà còn biết ơn những người lợi dụng cô, cô đúng là não heo, bệnh không nhẹ!”

Mạc Oanh Oanh không tin những lời Tô Tố nói, “Cô đừng có mà kích động mối quan hệ của tôi với chị dâu, tôi không bị dụ bởi những lời của cô đâu!”

“Hết thuốc chữa!”

“Cô!” ánh mắt Mạc Oanh Oanh loé lên sự tức giận, cô ta nhìn vào dãy hành lang yênt tĩnh, ra hiệu ám chỉ cho A Tường, một bên lại gần Tô Tố, một bên lạnh lùng nói, “Tô Tố, hôm nay coi như2cô xui xẻo, đụng đến tay tôi rồi, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến cô chết rất khó coi.”

“Vậy thì phải xem cô có bản lĩnh không.”

“Đừng quên, tôi vẫn có người giúp.” Mạc Oanh Oanh đập vai A Tường, “Bắt cô ta lên xe tôi, tôi thưởng cho anh 200.000!”

Đôi mắt A Tường sáng lên, đôi mắt cháy lửa nhìn chằm chằm Tô Tố.

Tô Tố hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, lạnh lùng mỉm cười, “Cô nghĩ rằng chỉ có cô có người giúp sao? Tự quay đầu lại xem!”

“Bớt hù tôi, tôi không bị lừa đâu!”

“Mạc... Mạc tiểu thư, thật, có người thật...”

Mạc Oanh Oanh quay đầu lại, khuôn mặt trắng bệt, lúc nãy không có ai ở hành lang, không biết từ khi nào xuất hiện ra bốn thằng cao to lực lưỡng, thời tiết lạnh như vậy, mỗi người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu xám, mỗi người đều cao cỡ 2 mét, da ngâm đen, cơ bắp9nhô lên. Bốn người đứng ở đó, đột nhiên Mạc Oanh Oanh và ngườii đứng kế bên cô ta A tường bị nhỏ đi rất nhiều.

“Tô tiểu thư... cô quay lại phòng riêng trước, ở đây để chúng tôi giải quyết.”

“Được!”

Những người này là những vệ sĩ mà Tiêu Lăng sắp xếp cho Tô Tố, Tô Tố giao cho mỗi người một câu nói, “Đừng hại chết người.”

“Tô tiểu thư, cô yên tâm, chúng tôi có giới hạn.”

Tô Tố không ngần ngại bước về, phía sau lưng là tiếng hét của A Tường và tiếng hét kinh dị của Mạc Oanh Oanh, cô ta khịt mũi, đẩy cánh cửa của phòng VIP và đi vào.

“A... đừng đánh, đừng đánh tôi. Tô Tố cô đừng để họ đánh tôi, chỉ cần để họ ngừng tay thì tôi nói cho cô một bí mật! Thật sự là bí mật liên quan đến Tiêu Lăng, tôi có thể đảm bảo chuyện này anh ấy tuyệt đối chưa bao giờ nói với cô!”

Tô1Tố bước tiếp và không quay người lại, “Tôi không hề hứng thú với bí mật nói ra từ miệng cô!”

“Aaa... Tô Tố, cô không nghe cô chắc chắn hối hận, nó liên quan đến tình cảm trước đó của Tiêu Lăng, cô với Tiêu Lăng ở với nhau trong thời gian lâu như vậy, tôi không tin rằng cô không biết trong lòng anh ta có một người phụ nữ. Chỉ cần cô để họ tha cho tôi, tôi nói cho cô biết người phụ nữ đó là ai!”

Tô Tố càng không có hứng thú muốn biết.

Cô ta và Tiêu Lăng nằm trên cùng một chiếc giường, lúc trước cô ta cảm nhận được trong lòng anh ta có một hình bóng khác, nhưng bây giờ... cô ta dám khẳng định rằng trong lòng Tiêu Lăng chỉ có một mình cô ta.

Ai chưa có quá khứ chứ!

Cô ta không ngốc đến mức bám không buông, chưa kể rằng... Mạc Oanh Oanh rõ ràng là muốn kích động mối quan hệ giữa cô và Tiêu Lăng. Cô và Tiêu đã lúc trước đã một lần mất mát trước sự không tin tưởng rồi, lần này làm thế nào bị lừa nữa.

Tô Tố không ngần ngại đẩy cánh cửa đi vào trong, để tiếng hét của Mạc Oanh Oanh bị ngăn ở bên ngoài.

Tô Tố chỉ xem việc này là một tập nhỏ, hoàn toàn không để trong lòng. Sau đó cô ta nghĩ lại việc này và hối hận trong tối nay. Tại sao không nghe hết những lời của Mạc Oanh Oanh nói, nếu như đã chuẩn bị tâm lý trước, thì cũng nên chuẩn bị tâm lí để đối phó với những chuyện này.

...

Trong phòng riêng, tiếng nhạc nghe muốn điếc tai.

Tô Tố lập tức trốn vào góc của sofa, trên sofa đã có người ngồi, Tô Tố định chuẩn bị đi thì Mộ Bạch trên sofa quay sang nhìn, lúc này cô ta đi thì có vẻ hơi muộn, Tô Tố từ từ ngồi cảnh anh ta.

Mộ Bạch rót cho cô ta một ly nước, “Hôm nay thời tiết có chút lạnh, em làm ấm tay đi.”

“Cám ơn.”

“Lúc nãy là Tiêu Lăng gọi điện thoại cho em?” Mộ Bạch nhẹ nhàng đoán, “Có phải không cho anh đón em, không cho phép em ngồi xe anh về!”

Tô Tố lấy cốc trà và mỉm cười, đúng là người bạn lớn lên cùng nhau, biết rõ về nhau quá.

Mộ Bạch nhìn Tô Tố không nói lời nào là biết đoán đúng rồi, anh ta nuốt nước miếng và ho một tiếng.

Tô Tố nhanh chóng chuyển chủ đề, “đúng rồi, bộ phim này quay xong, tiếp theo anh định quay phim gì?”

“Không quay nữa.”

“Hả?” Tô Tố kinh ngạc.

“Thật ra, gia đình anh không đồng tình với việc anh làm diễn viên, lần này anh quay họ đều phản đối quyết liệt. Yêu cầu duy nhất của họ bây giờ là không làm công việc lộ diện, cho nên anh dự định quay trở lại công việc kinh doanh cũ của mình, đi đến nước Anh để đào tạo về luật.” Mộ Bạch quay đầu nhìm Tô Tố sâu sắc, “Tôi đã cho gia đình quá nhiều kỳ vọng, lần này không có ý định để ba mẹ thất vọng nữa. Vì vậy, qua một thời gian sau thì anh sẽ đi sang Anh học rồi.”

“Vậy... khi nào anh về?”

Mộ Bạch suy nghĩ sau đó mỉm cười và nói, “Đợi em với Tiêu Lăng phát thiệp hồng, anh nhất định sẽ đến tham gia!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status