Lấy phải boss kiêu ngạo

Chương 869


Dung Cảnh đứng lên từ trên ghế sofa muốn đi về.

“Nè, con đi đâu?”

“Về nhà!”

Lão thái thái giữ chặt Dung Cảnh, “hay là về sau con hãy ở lại chỗ này, nói không chừng còn có thể gần quan được ban lộc nha.”

“Không muốn! Lỡ như bị Lưu Tuyền phát hiện con lòng dạ hiểm ác khó lường vậy thì xong đời.” Dung Cảnh cười tủm tỉm nhìn hai người, “hơn nữa hai chúng con đã hẹn xong, hai ngày nữa cô ấy sẽ trả tiền cho con, đến lúc đó con có thể mời cô ấy ăn cơm, qua lại như thế chẳng phải trở thành hẹn hò sao!”

“Con trai tốt, ý kiến hay!”

Dung Cảnh thu lại nụ cười, chăm chú nhìn lão thái thái, “mẹ, mẹ gần đây quá quan tâm đến Tần gia, lão thái thái của Tần gia nghe được lời đồn trên yến tiệc chắc chắn sẽ về nhà, Lưu Tuyền luôn chưa dọn ra khỏi Tần gia, con luôn cảm thấy mẹ con hai người họ sẽ còn tính kế với Lưu Tuyền.”

Nếu như bọn họ trong sáng, chúng ta ở gần ngược lại có thể giúp đỡ một chút, chỉ sợ bọn họ trong tối...”

“Chuyện này con sẽ nghĩ cách!”

“Được!”

...

Tiểu Thất vừa mới cúp điện thoại, đám người Tiêu Lăng liền lại gần hỏi thăm, “thế nào, Tiểu Tuyền nói thế nào?”

“Tiểu Tuyền nói không sao, Tần Nham rất tin tưởng cậu ấy.” Tiểu Thất nói đến thì tức giận bất bình, “ba, người ba mời đều là người gì đó, đầu lưỡi cũng quá dài chứ, nhìn cũng không nhìn rõ liền ở chỗ đó truyền bậy! Mắt mù à, nhìn không ra là đang băng bó vết thương sao!” Nói hồi, Tiểu Thất thành công đổi chủ đề, bưng lấy khuôn mặt nhỏ trong mắt cũng sắp nổi lên những bong bóng hồng phấn, “nhưng hôm nay Dung Cảnh thật đẹp trai quá, con cũng không biết Dung Cảnh và nhà chúng ta còn có quen biết nha, hai người bọn họ cũng quá có duyên, ha ha, nếu như Tiểu Tuyền không có kết hôn sớm chút gặp được Dung Cảnh thì tốt rồi. Như thế chúng ta còn có thể tác hợp cho họ.”

Mọi người nghe thấy Lưu Tuyền không có gì mới yên tâm.

Tiểu Thất nằm người trong lòng Lục Sâm, hỏi thăm Tiêu Lăng, “ba, người tên Dung Cảnh có quan hệ gì với nhà chúng ta thế ạ?”

“Ba mẹ của nó chính là chiến hữu của ông nội lớn các con!”

Tiểu Thất há to mồm, “vậy bọn họ... Có phải là rất ghê gớm?!

Một người là tư lệnh quân đội địa phương, một người là ủy viên trưởng! Con nói đi!”

Tiểu Thất mở to hai mắt nhìn

Oh My God!

Gia thế của tên Dung Cảnh vậy mà lại ghê gớm thế!

“Còn không chỉ thế đâu, anh của Dung Cảnh, năm nay mới ba mươi tuổi, đã ngồi vào cấp bậc sư trưởng, tiền đồ tuyệt đối sáng lạng! Tiêu Lăng ôm Tiêu Niên trong tã lót, vừa cầm bình sữa cho bú, vừa hững hờ nói, “nhà bọn họ tuyệt đối là “cán bộ nòng cốt” tiêu chuẩn! Hơn nữa Dung gia trước kia gia thế cũng không thể khinh thường, nghe nói ông cố nội của Dung lão gia tử của bọn họ là quan có ảnh hưởng lớn của thời nhà Thanh, vả lại chính phủ nhà Thanh bị lật đổ, lại trải qua dân quốc, vẫn luôn yên ổn rất giàu có, ngay cả khi tám nước liên quân, bọn họ đều thành công ra nước ngoài tị nạn, tóm lại gia thế rất hiển hách!”

“Thật lợi hại...”

Tiêu Lăng cười nhìn Tiểu Thất và Lục Sâm, trêu ghẹo nói, “lúc đầu lão thái thái của Dung gia còn muốn cho người giới thiệu con với Dung Cảnh quen biết.

“A?!” Tiểu Thất trợn tròn mắt.

“Chuyện hồi năm ngoái rồi, khi đó ba cảm thấy tuổi tác con còn nhỏ, lại thêm tin đồn của Dung Cảnh không tốt lắm, liền không có đồng ý.”

“Tin đồn không tốt?” Tiểu Thất lập tức khẩn trương lên, “Tin đồn gì thế!”

An Tiểu Hi hôm nay không có đi, Tôn Nguyên cũng mặt dày ở lại, Lãnh Mạc và Trương Hân cũng không có đi, Cảnh Thụy dẫn theo Lãnh Điền Tâm đi đến rừng mai ở phía sau biệt thự, Tôn Hòa Bình cũng đi theo. Nghe được Tiểu Thất hỏi như vậy, Tôn Nguyên lập tức chen vào nói, cái này chú biết, lời đồn nói nhị thiếu gia nhà Dung gia không gần nữ sắc.”

“Shit, người đồng tính?!”

“Ai biết được, dù sao lời đồn chính là như vậy!”

Tiểu Thất vỗ ngực một cái, “A Di Đà Phật, may mắn may mắn, may mắn Tiểu Tuyền đã kết hôn rồi...”

Tiêu Lăng yên tâm tiếp tục cho tiểu nha đầu bú sữa.

Tiểu nha đầu Tiêu Niên này tuyệt đối là được Tiêu Lăng nâng niu trong tay mà lớn lên, chỉ cần lúc con tỉnh Tiêu Lăng chắc chắn sẽ ôm vào lòng, may mắn cô bé rất ngoan, mỗi ngày ăn no rồi liền ngủ, ngủ đủ lại ăn, không khóc không nháo ngược lại rất dễ chăm.

Lúc này tiểu nha đầu liền mở to một đôi mắt to uống sữa trong bình.

“Thật đáng yêu... Tôn Nguyên nhìn cô bé cảm thán, sau đó nhìn về phía Tiêu Lăng, “cho em ôm một cái thôi!”

“Muốn ôm tự mình sinh đi!”

Tôn Nguyên lập tức ai oán nhìn An Tiểu Hi.

Tiểu Hi giả bộ như không thấy được ánh mắt của anh.

Một đoàn người ăn cơm tối trong biệt thự, cơm nước xong xuôi trời cũng đã tối, ánh đèn trong biệt thự sáng lên, mọi người cũng chuẩn bị ra về.

Trong lúc này lại xảy ra chuyện.

An Tiểu Hi kiên quyết không chịu đi, ôm cánh tay Tô Tố, “Tô Tố, hai chị em chúng ta rất lâu không gặp mặt rồi,tớ hôm nay sẽ không đi, vừa hay hành lý của tớ đều mang đến đây rồi, tớ sẽ ở chỗ này vài ngày!”

Sắc mặt Tôn Nguyên lập tức khổ sở, vội vàng nháy mắt với Tô Tố, kêu Tô Tố tuyệt đối không được đồng ý.

Tô Tố có chút khó xử.

“Tố Tố, chúng ta là chị em tốt hơn hai mươi năm, cậu sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này của tớ chứ.”

“Ơ...”

Vậy thì quyết định như vậy đi, hôm nay tớ sẽ ở lại chỗ này.”

Tôn Nguyên liền nhéo Tôn Hòa Bình một cái.

“Mẹ...”

Bước chân Tiểu Hi bỗng nhiên dừng lại.

Tôn Nguyên thấy có hiệu quả, tiếp tục nhéo! Tôn Hòa Bình khổ sở nhìn Tiểu Hi, “mẹ, con cũng hơn mấy tháng không nhìn thấy mẹ rồi, con nhớ mẹ lắm, mẹ về nhà chung với con và ba ba được không?”

Tôn Nguyên cũng nói giúp, “đúng vậy đúng vậy, Tiểu Hi, chúng ta về nhà đi, khoảng thời gian này hai người chúng ta đều không ở nhà, con trai một mình đáng thương biết bao a, chúng ta cùng nhau về nhà đi... Chờ đến lúc nào đó em tiện rồi, chúng ta mới đi cục dân chính làm giấy chứng nhận kết hôn, em nói được không?”

Tiểu Hi cười lạnh.

Nhìn cả nhà ai cũng nhìn cô, cuối cùng cô cũng đem lời khó nghe nhịn xuống.

Cô đi đến cạnh con trai, “nhớ mẹ rồi sao?”

Tôn Hòa Bình liên tục gật đầu.

“Vậy hôm nay hãy ở lại đây chung với mẹ, Hòa Bình, con năm nay cũng mười lăm tuổi rồi, là nam tử hán, cũng có năng lực phân biệt đúng sai rồi, có một số việc không cần mẹ nói con hẳn là cũng biết là chuyện gì xảy ra, cho nên con đừng trách mẹ.

Tôn Hòa Bình cúi đầu không nói chuyện.

Trong lòng cậu rất khó xử.

Cậu biết mẹ yêu cậu, kỳ thật bà nội cũng rất yêu cậu, nhưng bà nội đối với mẹ không tốt, một chút cũng không, điểm này cậu cũng biết, có đôi khi bà nội sẽ còn ở trước mặt cậu nói xấu mẹ cậu, thế nhưng đây là chuyện giữa người lớn với nhau, cậu cái gì cũng không thể nói.

“Mẹ, vậy mẹ nói cho con nghe, lần này sau khi mẹ về nước có còn đi nữa không?”

Tôn Nguyên cũng dựng tai lên.

“Không đi nữa!” Tiểu Hi nắm chặt tay Tôn Hòa Bình, thở dài nói, “mẹ chắc chắn không đi, nhưng cũng sẽ không về cái nhà kia, nhà của mẹ ở thành phố a hẳn con cũng biết ở đâu rồi nhỉ, chờ hai ngày nữa mẹ sẽ dọn đên nơi đó ở, nếu như con nhớ mẹ hãy đi thăm mẹ.”

“Dạ!”

Tôn Nguyên nghe xong lập tức sốt ruột, “Tiểu Hi...”

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, hôm nay là tiệc đầy tháng của Tiểu Sủi Cảo, em cũng không muốn cãi nhau với anh lúc này.” Tiểu Hi “bạch bạch bạch” lên lầu, tìm một phòng ngủ trống liền chui vào trong, ngồi máy bay cả ngày, vẫn chưa thích ứng được sự chênh lệch múi giờ, em đi ngủ trước, có chuyện gì ngày mai mới nói!”

Tôn Nguyên bước lớn theo sau.

Anh nhân lúc trước khi cửa phòng Tiểu Hi đóng lại liền chui vào phòng.

Cửa phòng bị đóng lại, hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt cũng không còn động tĩnh nữa.

Thấy thế, tất cả mọi người thở dài.

“Được rồi, chuyện của bọn họ để bọn họ tự mình xử lý, hôm nay cũng bận rộn hết một ngày, tất cả mọi người giải tán đi.”

Mọi người tự động đi về nhà.

Trong phòng của An Tiểu Hi lúc này.

“Anh theo vào làm gì?” Tiểu Hi lạnh mặt, “Tôn Nguyên em cảnh cáo anh nha, đừng tưởng rằng hôm nay ở nhà Tố Tố là em sẽ nể mặt anh! Đừng làm trò cười nữa, chọc đến em ai em cũng không nể mặt đâu!

Tôn Nguyên đưa tay nắm tay Tiểu Hi, Tiểu Hi đột nhiên né ra, “đừng đụng em!”

“Tiểu Hi, chúng ta đừng gây nữa có được không? Em có biết là mấy tháng em biến mất anh trải qua thế nào không? Anh ăn không ngon ngủ cũng không yên, mỗi ngày đều nhớ tới chừng nào thì em mới chịu trở về, lần này anh thật sự biết sai rồi, anh không nên nagy lúc em và mẹ anh xảy ra mâu thuẫn, không phân đúng sai mà đi giúp mẹ anh... Anh biết chuyện này khiến em đau lòng... Thế nhưng em tin anh đi, anh thật sự không cố ý. Anh chỉ là nghĩ tới việc tuổi tác mẹ anh lớn rồi, hơn nữa tim cũng không tốt, chúng ta là bề dưới nhịn một chút cũng sẽ qua, dù sao ngày tháng của hai người chúng ta vẫn còn dài mà...”

Tiểu Hi mím chặt bờ môi, hốc mắt lại đỏ lên.

Trong lòng Tôn Nguyên cũng không dễ chịu, “anh biết em chịu uất ức... Là anh không tốt, Tiểu Hi, em đánh anh mắng anh cũng được, nhưng anh xin em, đừng như lần trước biến mất không thấy có được hay không?!”

“Anh quan tâm em sao!” Tiểu Hi cười lạnh nói, “anh căn bản cũng không quan tâm, Tôn Nguyên, anh còn nhớ lúc trước anh hứa gì với em không, anh kêu em ở bên anh, anh nói về sau nhất định không để em chịu ủy khuất, thế nhưng mười lăm năm nay em chịu biết bao ủy khuất?! Mình em chịu ủy khuất vậy thì thôi, ba mẹ anh họ làm gì đây? Bắt ba mẹ em quỳ trước mặt bọn họ... Em nhịn không được! Tuyệt đối nhịn không được!”

“Chuyện này bọn họ quá đáng lắm!”

Tiểu Hi ha ha cười lạnh thành tiếng!

Quá đáng?!

Đâu chỉ là quá đáng!

Mỗi lần cô nhớ tới đều hận không thể cho bản thân mấy cái tát, ba mẹ cô đều lớn tuổi như vậy, còn phải vì cô chịu nhục thế này!

Mà tất cả, tất cả đều là bởi vì bản thân cô mù rồi, tìm một gia đình như vậy.

Tiểu Hi lau nước mắt, Tôn Nguyên anh cái gì cũng đừng nói nữa, chuyện này trong lòng em tuyệt đối không bỏ qua được! Tim ai cũng được làm bằng thịt, tự anh ngẫm lại, nếu như hai người chúng ta đổi vị trí cho nhau, anh có thể tha thứ không!”

Tôn Nguyên trầm mặc.

Nếu như là anh, anh đương nhiên cũng không chịu được.

“Cho nên... Đừng nói lời xin lỗi nào, một cái quỳ của ba mẹ em... Tương đương với việc em bị vạch một vết thương trong lòng, vết thương này mãi mãi cũng không có thể khỏi hẳn! Hiện giờ em cũng cảm thấy không có mặt mũi đi đối mặt với ba mẹ em... Bây giờ em cảm thấy trạng thái của mình rất tốt, không có anh mình em cũng có thể sống rất tốt, cho nên chúng ta cứ như vậy đi, anh chỉ cần nghe lời ba mẹ anh, đi xem mắt tìm một cô gái trẻ trung xinh đẹp có năng lực, sau này lúc thích hợp em cũng sẽ tìm lại.

“Không thể nào!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status