Lệnh truy nã đông cung: Ái phi đừng vội trốn

Chương 147: Tự cứu mình



Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần, trong lúc nhất thời nhớ đến chuyện mà Lệ Bình kể, lúc này cùng khi đó thật sự rất giống a… Tiện nhân kia lại muốn trước mặt bao người hại nàng, sắc mặt Thường Hy đại biến!

Không đợi Thường Hy kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Mạnh Điệp Vũ kêu lên một tiếng, trong thanh âm của nàng ta lộ ra kinh hoảng, bén nhọn dường như xuyên thủng cả lầu trúc. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về nơi này, mà lúc này tay của Thường Hy vẫn đặt trên ngực của Mạnh Điệp Vũ, ngay sau đó chỉ thấy Mạnh Điệp Vũ lảo đảo quơ quơ cánh tay muốn ngã về phía sau…

Giờ phút này Thường Hy liền hiểu, nữ nhân kia chính là liều mạng muốn cùng nàng đánh cuộc một lần, muốn dồn nàng vào chỗ chết, mưu hại cháu gái tiên Hoàng hậu là tội danh gì? Đó chính là liên lụy đến cửu tộc, Thường Hy hận đến nỗi cắn răng, thậm chí nàng còn nghe được tiếng bước chân hốt hoảng của mọi người xung quanh cùng với tiếng hét chói tai!

Thường Hy không kịp suy nghĩ, bất kể là muốn giữ lấy mạng của mình hay của người nhà, nàng lập tức hô: “Biểu tiểu thư cẩn thận!” Thường Hy tiến lên định bắt lấy một góc áo của Mạnh Điệp Vũ, thật may là nàng phản ứng nhanh, một tay túm được một góc áo, sau đó gắt gao kéo lại.

Tay áo Mạnh Điệp Vũ bị Thường Hy túm lấy thật chặt nên lực ngã về phía sau nhất thời bị chậm lại, một tay khác của Thường Hy lại bắt được ống tay áo còn lại kéo mạnh vào, cứ như vậy Mạnh Điệp Vũ nhất định là không ngã xuống rồi. Nhưng là Thường Hy nuốt không trôi nỗi hận này, con bà nó, nàng còn chưa có bị thua thiệt như vậy!

Muốn hãm hại cô nãi nãi đây thì phải tiếp nhận được cô nãi nãi trả thù! Thường Hy chính lúc này cùng Mạnh Điệp Vũ mặt đối mặt, Thường Hy đưa lưng về phía trước, như thế sẽ khiến người khác không nhìn thấy được mặt của nàng. Mượn tư thế thuận lợi này, Thường Hy hướng về phía Mạnh Điệp Vũ lộ ra một nụ cười chế nhạo, trong miệng lại hô lớn: “Biểu tiểu thư… Níu lại tay của nô tỳ!… Nhanh lên một chút!… Nô tỳ sắp kéo không được rồi!…”

Mạnh Điệp Vũ sắc mặt trắng bệch, nàng rõ ràng trông thấy được nụ cười chế nhạo trên mặt Thường Hy cùng với giọng điệu kia, đột nhiên lại cảm thấy việc lớn không tốt rồi!

Đang lúc này, Thường Hy chợt dùng sức đem nàng kéo vào, Mạnh Điệp Vũ chỉ cảm thấy bản thân không tự chủ được, lảo đảo tiến về phía trước.

Lúc này mọi người đã vây xung quanh, thấy được Thường Hy kéo Mạnh Điệp Vũ vào rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này tốt lắm, không cần lo lắng! Vậy mà vui vẻ quá sớm, đang lúc này, Thường Hy vừa mới đứng vững thân thể liền bị Mạnh Điệp Vũ đem chân ngáng một cái, dưới chân lảo đảo. Thường Hy vốn kéo Mạnh Điệp Vũ vào cho nên không có đứng vững, lúc này lại bị vấp một cái, cả người không giữ được thăng bằng liền hướng bên ngoài lầu trúc ngã xuống!

Trong nội tâm Thường Hy hiểu rõ nàng tiến vào trong nước sợ là chỉ có đường chết, sẽ không ai vì nàng mà đi trách cứ Mạnh Điệp Vũ, đây chính là sự khác nhau giữa chủ tử và nô tỳ! Mặc dù Thường Hy thiết kế một màn cứu Mạnh Điệp Vũ nhưng là nàng không muốn bị rơi vào trong nước. Nhưng nếu như nàng bất hạnh mà rơi xuống thì nhất định phải kéo theo cái đệm lưng đấy!

Tiêu Vân Trác thấy Thường Hy sắp sửa ngã vào trong nước, ngay lập tức đưa tay ra muốn kéo nàng nhưng cố tình thân thể Mạnh Điệp Vũ lại hướng hắn đánh tới. Sắc mặt Tiêu Vân Trác tối sầm, tâm cũng bỏ sót nửa nhịp, cái này nếu té xuống, nước hồ đen như mực, tiểu nha đầu kia không biết có bị sặc nước hay không, cái mạng nhỏ cũng khó giữ. Trong lòng hắn quýnh quáng muốn đẩy ra Mạnh Điệp Vũ nhưng là trong nháy mắt, bên tai lại nghe thấy tiếng thét thất thanh của Mạnh Điệp Vũ, ngay sau đó liền nhìn thấy Mạnh Điệp Vũ ngã về phía sau, chỉ chốc lát cả Mạnh Điệp Vũ và Thường Hy đều biến mất không thấy, ngay sau đó lại nghe thấy thanh âm vật nặng rơi vào trong nước!

Minh tông hô lớn: “Lập tức cứu người!”

Vì vậy hiện trường nhất thời loạn thành một mảnh, nhanh chóng có người mang đuốc đến chiếu rọi lên mặt hồ, cũng có người tung mình nhảy xuống nước. Tiêu Vân Trác không hề nghĩ ngợi muốn nhảy từ lầu trúc xuống lại bị Tiêu Vân Triệt một phen giữ lại, chỉ nghe hắn lớn tiếng nói: “Đệ muốn làm gì? Nhảy xuống từ đây đệ có phải mạng cũng không cần? Đệ đừng quên mình là Thái tử, không thể mạo hiểm!”

“Nhị ca… Nàng nguy hiểm!” Tiêu Vân Trác không thể nói thẳng là Thường Hy nguy hiểm, nếu là chỉ vì cứu một nô tỳ mà hắn nhảy xuống hồ, chỉ sợ Thường Hy cứu lên phụ hoàng cũng sẽ không cho nàng mạng sống rồi! Nếu là nói muốn cứu Mạnh Điệp Vũ thì hợp lý, nhưng hắn căn bản không nghĩ muốn cứu nàng ta, cho nên tên của Thường Hy thế nào cũng không ra khỏi miệng!

Tiêu Vân Triệt nắm tay Tiêu Vân Trác, kiên định nói: “Ta hiểu. Tin tưởng ta, ta đi!”

Không đợi Tiêu Vân Trác đồng ý, Tiêu Vân Triệt tung người nhảy xuống hồ nước đen như mực, Thẩm Phi Hà thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất đi, trong miệng hô to: “Gia… Gia…”

Lệ Bình vội đỡ lấy Thẩm Phi Hà nói: “Nhị hoàng tẩu… Nhị hoàng tẩu, cô đừng gấp gáp, không phải là Nhị hoàng huynh biết bơi sao? Không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì!”

Thẩm Phi Hà nắm thật chặt tay Lệ Bình, cắn chặt môi dưới, hồi lâu mới lên tiếng: “Đều tại ta… Đều tại ta…”

Lệ Bình bối rối, vội vàng nói: “Làm sao có thể trách cô? Không liên quan đến cô, Nhị hoàng tẩu cô đừng nói như vậy!”

Bên này Lệ Bình đang khuyên giải Thẩm Phi Hà thần tình kích động, bên kia Tiêu Vân Trác khuôn mặt tuấn tú đều đã đen lại, hai quả đấm nắm chặt, đây đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, tại sao lại như vậy?

Về phần Hoàng đế sắc mặt cũng khó nhìn, nhưng trông Mị phi còn bết bát hơn, chỉ thấy thân thể bà ta có chút phát run. Tiêu Vân Bác tiến lên đỡ, quan tâm hỏi: “Mẫu phi, người làm sao thế?”

Mị phi nhìn Tiêu Vân Bác nhưng một câu cũng không nói lên được, ánh mắt lại nhìn về phía lầu trúc bên kia, ngón tay chỉ chỉ về phía dưới mặt hồ.

Thần sắc Tiêu Vân Bác đột biến, sắc mặt trắng bệch, dưới nước chẳng nhẽ lại có động thái gì sao? Vừa nghĩ hắn vừa đánh ánh mắt thăm dò về phía Mị phi, quả nhiên trông thấy Mị phi gật đầu một cái. Nếu như bị người khác phát hiện dưới nước có an bài, bọn họ liền xong rồi!

Nghĩ tới đây, Tiêu Vân Bác liền cắn răng, tiến lên một bước nhìn Minh tông nói: “Phụ hoàng, Nhị ca không biết thế nào. Nhi thần lo lắng cho an nguy của Nhị ca cho nên muốn xuống xem một chút!”

Minh tông cũng thực lo lắng cho Tiêu Vân Triệt, dù sao thân thể Tiêu Vân Triệt cũng không được tốt lắm, nhưng là còn có chút do dự. Tiêu Vân Bác không đợi được nữa, nói gấp: “Phụ hoàng, nhi thần tập võ từ nhỏ, thân thể cường tráng, nhưng là nhị ca…”

Minh tông nghe vậy, thở dài gật gật đầu nói: “Đi đi, chú ý an toàn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status