Lệnh truy nã đông cung: Ái phi đừng vội trốn

Chương 234



Một nam nhân mà chỉ riêng bóng lưng cũng đã khiến đầu độc lòng người như vậy, thật là làm cho con người ta khó có thể tiếp thu. Thường Hy mặc dù là một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng mỗi lần nhìn thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan đều bị dung mạo của hắn hấp dẫn, cả người hắn đều mang theo một loại cảm giác… bi thương như có như không, lúc nào cũng có thể khiến cho lòng nàng mềm nhũn ra.

Đây là một loại cảm giác rất khó nói thành lời, giống như ưu thương trên người hắn tùy thời có thể chui vào lòng của ngươi, để cho ngươi cũng vì thế mà ưu thương theo, không kìm được mà đắm mình vào trong thế giới của hắn.

Mặc dù bước chân của Thường Hy rất nhẹ nhưng Chuyên Tôn Nhạc Đan vẫn cảm nhận được có người đến, chậm rãi quay đầu lại, thấy người đến là Thường Hy, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ: “Thường Hy, sao nàng lại đến đây?”

Nhìn thấy Thường Hy, cảm thấy vui vẻ là phản ứng chân thật của hắn, trong tích tắc ấy ánh mắt của hắn cũng sáng lên, ưu thương trên người dần dần nhạt bớt.

Nhìn thấy hắn cao hứng như thế, Thường Hy cũng vui vẻ theo, nhẹ nhàng bước thẳng qua, cười nói: “Tôi đi ngang qua liền vào nhìn một chút, không nghĩ tới thật sự có thể gặp được anh.”

Thường Hy mím môi cười nói, đi tới ngồi đối diện với Chuyên Tôn Nhạc Đan, nhìn khung cảnh đỏ rực xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Hoa này nở ra thật là xinh đẹp, nghe nói là mang từ quốc gia của các anh tới, có đúng vậy không?”

“Đúng vậy. Mẫu phi của ta rất thích loại hoa này, thời điểm trước kia ở trong cung điện bà ấy trồng toàn bộ đều là hoa này, mỗi mùa thu đến cung điện đều tràn ngập trong một sắc đỏ rực. Lúc ta còn nhỏ đặc biệt thích, cho nên khi sang Đỉnh Nguyệt quốc liền mang theo. Năm thứ nhất chỉ gieo một chút, sau đó chúng mọc ra ngày càng nhiều, bây giờ đã là một mảng lớn rồi. Nơi nơi đều là màu đỏ, trông thật giống như cung điện mẫu phi của ta.”

Thanh âm của Chuyên Tôn Nhạc Đan mang theo một loại nhu tình không rõ ràng, mềm mại như nước, vô tình mà thấm vào lòng nàng, để cho nàng không tự chủ mà theo hắn đến một khoảng không gian khác. Thường Hy không cách nào tưởng tượng được ở một quốc gia khác, cả một tòa cung điện chìm trong sắc đỏ sẽ là cảnh tượng rực rỡ tráng lệ như thế nào? Nhất định là sẽ đặc biệt làm cho người ta rung động, cho nên Chuyên Tôn Nhạc Đan mới có thể nhớ mãi không quên.

“Mẫu phi của anh là người như thế nào?” Thường Hy thật sự là vô cùng hiếu kỳ, có thể sinh ra được Chuyên Tôn Nhạc Đan bộ dáng đẹp mắt như vậy, mẫu phi của hắn không biết trông như thế nào đây?

Ánh mắt của Chuyên Tôn Nhạc Đan trong nháy mắt liền mất đi quang hoa, cười khổ một tiếng, trên mặt hiện lên một tia do dự, cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái không chịu nói. Thường Hy mặc dù tò mò nhưng cũng không muốn truy hỏi đến cùng, cười nói: “Tôi còn có chuyện quan trọng cần làm, không thể nán lại rồi. Chờ hôm nào có thời gian tôi sẽ trở lại thăm anh.”

Thường Hy cười đứng lên, chậm rãi nói.

Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan ngưng tụ, đứng dậy nhìn Thường Hy, nói: “Nàng tức giận sao?”

“Không có a, anh nghĩ đi đâu vậy? Mỗi người đều có một bí mật thuộc về mình, tôi cũng có bí mật không muốn để cho người khác biết, chuyện này rất bình thường, không có gì lạ cả.” Thường Hy vội vàng nói, nàng không có giận gì hắn, nàng cũng có nhiều bí mật không muốn nói cho hắn biết.

Chuyên Tôn Nhạc Đan chăm chú nhìn Thường Hy, nhưng đến cùng vẫn không xác định được là nàng có hay không tức giận, cuối cùng vẫn nói: “Thường Hy, nếu như có một ngày ta phải rời khỏi nơi này, nàng sẽ đi cùng ta sao?”

Thường Hy sửng sốt, hé miệng nói: “Muốn đi cũng không thể đi a, tôi là cung nữ, không thể dễ dàng xuất cung được.”

Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy, trong lúc bất chợt liền cười, hắn cho là Thường Hy sẽ nói nàng nếu có thể thì sẽ xuất cung cùng hắn rời đi, chẳng qua là hắn không biết Thường Hy cùng Tiêu Vân Trác đã sớm định tình. Nếu như lúc đầu Chuyên Tôn Nhạc Đan ra tay lúc Thường Hy còn chưa có xác định được tình cảm của mình với Tiêu Vân Trác thì có lẽ sẽ là một loại kết cục khác. Chỉ tiếc sự đời chính là như thế, thời điểm gặp thoáng qua cũng không phải là chuyện trong chốc lát, có thể đó chính là chuyện cả đời, chậm một bước e rằng cách cả thiên nhai.

Thường Hy vừa nói xong liền bước ra khỏi đình, vẻ mặt rất là cao hứng, lại nhìn cả biển hoa đỏ rực nói: “Nhạc Đan, mùa thu năm trước anh có mời Hoàng thượng đến đây ngắm hoa không?”

Chuyên Tôn Nhạc Đan lắc đầu một cái, thản nhiên nói: “Không có.” Nơi này là thế giới của một mình hắn, hắn không hy vọng chia sẻ với bất cứ người nào. Nhưng Thường Hy là một ngoại lệ, nàng cứ như vậy bước chân vào thế giới của hắn, nhưng một chút cũng không làm hắn cảm thấy đột ngột, cảm thấy không vui.

Thường Hy nói rất chân thành: “Anh đã từng nói mẫu phi anh bị hãm hại nhốt vào lãnh cung, anh ở nơi này làm con tin, anh còn nói quốc gia của anh so với nơi này là bất đồng, người nào có bản lãnh người đó có thể lên làm quốc quân. Tôi nhớ anh là vì mẹ mình mà bất bình, nói vậy anh cũng sẽ không cam chịu cả đời làm con tin chứ? Cho nên anh phải tạo dựng mối quan hệ tốt với hoàng tộc Đỉnh Nguyệt quốc, không phải sao?”

Chuyên Tôn Nhạc Đan sững sờ nhìn Thường Hy, không nghĩ tới nàng sẽ nói những lời này. Mặc dù đã sớm biết bản lãnh của Thường Hy, nhưng là loại tầm nhìn chính trị trác tuyệt này của nàng càng khiến cho hắn động tâm, không mang thân nam tử thật là đáng tiếc!

Thấy được vẻ mặt của Chuyên Tôn Nhạc Đan, Thường Hy biết mình đã nói trúng tâm sự của hắn. Cũng đúng a, nào có nam nhân không động lòng với quyền thế, huống chi Chuyên Tôn Nhạc Đan còn muốn đi cứu mẫu phi của hắn, hắn không còn lựa chọn nào khác.

“Nơi này hoa đẹp như thế nên mời Hoàng thượng đến ngắm, biểu đạt lòng nhớ quê nhà của một vị Hoàng tử, nói không chừng anh sớm có thể trở về cố hương của mình đấy!” Thường Hy tựa hồ không chút để ý nói, sau đó lại tiếp lời: “Từ nơi này đi ra chính là Linh Đinh các, Hoàng thượng mệt mỏi sẽ đi đâu dừng chân, anh nói có phải không?”

Chuyên Tôn Nhạc Đan đột nhiên hiểu được, nhìn Thường Hy nói: “Tiểu hồ ly nàng sao lại nói chuyện lòng vòng như vậy? Nếu muốn giúp ta thì cứ nói thẳng một câu. Mặc dù ta không thích có người quấy rầy thế giới của ta, nhưng vì nàng ta nguyện ý đi làm.”

Khuôn mặt nhỏ của Thường Hy đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Tôi tuy có tư tâm, nhưng lời nói đều là thật lòng. Tôi cũng hy vọng anh có thể lấy được thứ mình muốn.”

Chuyên Tôn Nhạc Đan cười nhẹ, hắn bằng lòng tin tưởng lời nói của Thường Hy là thật, tin nàng chân thành suy nghĩ cho hắn. Chuyên Tôn Nhạc Đan lẩm bẩm nói trong miệng: “Nàng yên tâm, ta n
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status