Lệnh truy nã đông cung: Ái phi đừng vội trốn

Chương 322



Thường Hy vừa đúng đưa lưng về phía người nọ, nghe nói như thế thì cả người run lên, sắc mặt có chút trắng bệch, bức họa? Vậy thì không hay rồi, mặc dù khuôn mặt nàng có cải trang chút ít, nhưng là cẩn thận đối chiếu với bức họa thì vẫn có thể nhìn ra, này như thế nào mới tốt? Trong lúc nhất thời có chút sợ, không biết người tới là người nào, nếu như bị bắt đi thì xong đời rồi!

“Này, tên tiểu tử kia, hỏi ngươi ngươi không nghe thấy sao? Muốn chết à?” Vị quân gia hiển nhiên mất hứng, nhìn bóng lưng Thường Hy mà toát ra lửa giận.

Thường Hy cũng cực kỳ tức giận, nhưng là nàng không có võ công, người ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay út là có thể đâm chết nàng. Hảo hán thì không sợ chịu thiệt trước mắt, muốn lên tiếng để đáp lại nhưng lại sợ bọn họ nghi ngờ, trong lúc nhất thời giằng co không biết nên làm gì.

“Quân gia, ngài đừng tức giận, tiểu tử chết tiệt nhà ta từ lúc sinh ra đã không biết ăn nói, hướng nội vô cùng a. Ta không biết dùng bao nhiêu cách bắt hắn nói mấy câu mà cũng vô tác dụng. Ngày hôm nay ngài dù đánh chết hắn hắn cũng không chuyện, con bê quắt queo này, thật làm tức chết ta rồi!” Nam tử trung niên vẫn một mực không nói lời nào nãy giờ bỗng nhiên lại chui ra khỏi buồng xe, khom người cúi đầu, gương mặt nịnh bợ nói chuyện.

Thường Hy nghe được câu này thiếu chút nữa xỉu vì tức, con bê quắt queo? Ngươi mới là con bê quắt queo, cả nhà ngươi đều là con bê quắt queo. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng rơi nước cạn bị tôm giỡn, nàng thật là khốn a, xui xẻo tận mạng rồi! Tức thì có tức nhưng vẫn vểnh tai lên nghe bọn họ nói chuyện.

Nghe được lời nam tử trung niên nói, bên kia dội lại một mảnh cười vang. Vị quân gia kia cười nói: “Lão đầu, xem ngươi hào hoa phong nhã mà lời nói cũng không xuôi tai. Con có làm sao thì cũng là con của ngươi, ngươi mắng hắn không phải là mắng mình sao?”

Nam tử trung niên nghe vậy thì gương mặt đỏ bừng, có chút co quắp nói: “Quân gia chê cười, cũng đã đến nước này thì sao có thể kiềm chế, nuôi con trai như vậy liền đủ uất ức rồi, những thứ khác không nói cũng được. Không biết quân gia muốn hỏi cái gì thì hỏi ta đi, ngài hỏi nhi tử ta thì chết hắn cũng không nghẹn ra được một cái rắm đấy!”

Mọi người lại cười ồ một trận, thật lâu mới dừng lại. Quân sĩ kia mở ra bức họa hướng nam tử trung niên nói: “Ngươi xem một chút, có thấy nữ tử như thế này đi qua hay không? Đây là khâm phạm triều đình, nếu như chứa chấp hoặc biết mà không nói thì sẽ gánh tội lớn diệt tộc đấy!”

Khâm phạm? Thường Hy thiết chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn chết, kịch liệt ho khan. Quân sĩ kia nhìn Thường Hy, hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Nhận ra cái gì phải không?”

Thường Hy lắc đầu một cái, lại không dám nói câu nào. Nam tử trung niên kia lại vội vàng nói: “Quân gia chế giễu, tên không có tiền đồ này vừa nghe ngài nhắc đến khâm phạm triều đình liền sợ hãi. Hắn một tên quê mùa cũng chưa từng nghe đến những người này, thực sự là bị hù chết, chớ trách móc, chớ trách móc!”

“Điều này cũng đúng, chưa từng gặp qua người thôn quê nào có hiểu biết một chút. Vậy ngươi mau nói xem đã gặp qua người này hay chưa?” Quan nhân có chút không nhịn được nữa, trì hoãn thời gian quá dài.

Nam tử trung niên kia cẩn thận nhìn bức họa, một hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu dân chưa từng nhìn thấy qua người này. Nơi đâu hoang sơn dã lĩnh làm sao có thể có được tiên nữ như thế này! Nếu như thực sự có thì nhìn thấy cũng sẽ không quên!”

Quan nhân kia có vẻ thất vọng, hừ lạnh một tiếng, phất phất roi ngựa đối với người phía sau nói: “Tiếp tục đuổi!”

Một đám người gào thét đi qua. Thường Hy nhìn bóng lưng bọn họ mà lâm vào trầm tư, lúc nào thì nàng trở thành khâm phạm triều đình? Dính phải điều này, về sau làm sao có thể sống yên ổn?

Nam tử ngồi vào trong buồng xe, nhìn gò má Thường Hy, sau đó cười nói: “Con trai, ta đói bụng, chúng ta đi nhanh đi, buổi trưa tìm một chỗ nghỉ ngơi a!”

Thường Hy liếc mắt nhìn nam tử đang cười rực rỡ với mình, chau mày, muốn nói cái gì, nhưng nhớ đến vừa rồi hắn mới giải vây cho mình liền không nỡ nói ra lời khó nghe. Nhưng muốn thân cận với hắn một chút cũng không thể, dù sao bọn họ cũng là người xa lạ.

Hơn nữa Thường Hy cảm thấy kẻ có khí phách, lại mặt dày mày dạn đi theo nàng này không phải là đèn cạn dầu, hắn nhất định có bí mật gì không thể nói. Chỉ bằng vài ba lời hắn vừa nói liền đuổi được đám binh lính kia đi, người này làm sao có thể là dạng ngay cả cơm ăn nước uống cũng không kiếm nổi đây? Nhưng hắn tại sao lại gắt gao dính chặt lấy nàng? Nhìn bộ dáng hắn hào hoa thế này, tuổi lại một xấp dày rồi, thật khiến người ta đoán không ra hắn là người như thế nào? Đến từ nơi nào? Tại sao lại bám dính lấy nàng, thay nàng giải vây như vậy?

Thường Hy có một loại cảm giác rất kỳ quái, nàng chắc rằng nam tử này đã nhận ra người trong bức họa là nàng rồi, nhưng tại sao hắn lại không mở miệng hỏi nàng một chút? Thật là không nghĩ ra!

“Trong buồng xe có đồ ăn, đói bụng thì ăn thứ đó!” Thường Hy không vui nói, thật là phiền chết nàng. Cứ tưởng chỉ ra ngoài giải sầu, lão thiên gia làm cái gì lại giao cho nàng một miếng cao da chó như thế này?

Nam tử trung niên nhìn Thường Hy, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng nhưng ngoài miệng lại nói: “Thằng nhóc không có lương tâm, nếu không có cha ngươi, ngươi vừa rồi nhất định phải chịu vài lằn roi rồi. Chuyện vừa qua đã ngay lập tức trở mặt…”

Thường Hy có chút nhức đầu, vì sao lại đụng phải một… cực phẩm như vậy? Thật muốn ngửa mặt lên trời than thở, ông trời ơi, ngài chơi ta à? Nhưng là nàng không dám, sợ mạo phạm thần thánh thì sau này cũng không sống tốt!

Nàng vung roi cho xe ngựa chạy lên phía trước. Hành động đột ngột này khiến nam tử trung niên không kịp đề phòng, chợt ngã về phía sau, nhất thời biến thành hồ lô lăn lông lốc trong buồng xe. Thường Hy hé miệng cười ha hả, nghênh ngang đánh xe đi.

Nam tử trung niên mặc dù không ngừng chửi rủa nhưng là trên mặt lại treo lên nụ cười cao thâm Thường Hy không thấy được, ánh mắt nhìn Thường Hy tĩnh mịch không thấy đáy, làm cho người ta không đoán ra được tâm tư của hắn.

Đi đến tận trưa rõ rốt cuộc cũng tới một phiên chợ nhỏ. Xe ngựa đi không nhanh, Thường Hy từ từ tiến về phía trước. Trong buồng xe nam tử kia lại hô: “Con trai, cha ngươi muốn uống rượu, mua cho ta một bầu, nhanh lên một chút! Ta thèm sắp chết rồi, ta muốn trúc diệp thanh thượng hạng, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!”

Sắc mặt Thường Hy tái xanh, tên khốn này thật đã đem nàng làm con trai rồi, đang muốn nổi đóa, trong lúc bất chợt đám người phía trước bắt đầu náo loạn. Trước mặt không biết đã xảy ra chuyện gì, người người kinh hoảng kêu to. Thường Hy nắm chặt dây cương không để cho ngựa hoảng sợ mà chạy loạn, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp người, trong lúc bất chợt nhìn thấy một thân ảnh khiến nàng biến sắc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status