Lệnh truy nã đông cung: Ái phi đừng vội trốn

Chương 323



Thường Hy không bao giờ nghĩ tới ở chỗ này lại gặp lại Tần Nguyệt Như, nữ nhân đáng chết này tại sao lại ở đây? Bà ta không phải đã ngồi lên ghế thái hậu, giờ phút này nên ở trong hoàng cung Minh Khải quốc tác uy tác phúc mới đúng chứ?

Thường Hy thốt nhiên thất sắc, kéo dây cương muốn xoay đầu nhưng là đám người xung quanh đang nháo nhào chạy, chật chội không chịu nổi, đi lại một bước cũng thấy khó khăn. Sắc mặt Thường Hy trắng bệch, tuyệt đối không thể để Tần Nguyệt Như nhìn thấy nàng, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Thường Hy chui vào trong buồng xe nhìn nam tử trung niên kia nói: “Ta phải đi rồi, không thể chăm sóc ông, ông tự giải quyết cho tốt đi. Ta biết ông không phải là kẻ ngốc, cũng không ngây ngô, không biết tại sao ông lại đi theo ta, nhưng là bây giờ không thể đi theo được nữa, ta sẽ mang lại cho ông họa sát thân. Ta đi trước, ông bảo trọng!” Thường Hy nói xong liền quay đi nhưng bất chợt lại xoay người trở lại, lấy ra một chiếc túi tinh xảo nói: “Nơi này có bạc, ông cầm đi, chớ để đói bụng.”

Nam tử đột nhiên kéo tay Thường Hy, cười nói: “Con rùa con, ngươi muốn chạy trốn? Ngươi có thể cha ngươi ở lại một mình sao? Ngươi thằng con trai vừa không hiếu thuận vừa không nghe lời này, đi cũng phải mang theo cha ngươi a!”

Thường Hy đang vội, đẩy nam tử kia ra, nói: “Ông đừng giả bộ. Hiện tại ta gặp kẻ thù, sẽ hại đến ông. Cái người này sao còn so đo cố chấp, ông có ngốc không, đi theo ta để chôn cùng à?”

Nam tử cẩn thận nhìn Thường Hy một cái, cười ha hả nói: “Ta mới không ngốc. Ngươi đi thì phải mang theo cha, còn nói cái gì kẻ thù, ta khờ mới tin tưởng ngươi!”

Thường Hy hết ý kiến, nhìn hắn nói: “Tùy ông thôi. Hiện tại xe ngựa không đi được, ta phải dựa vào đôi chân mà chạy trối chết, nếu muốn theo thì ông chạy theo đi!”

Thường Hy nói xong liền nhảy ra khỏi buồng xe, lập tức xuống xe. Nam tử cũng theo sát nhảy xuống, thấy Thường Hy ở trong đám người không ngừng chui tới chui lui cũng rất thanh thản mà đuổi theo.

Phiên chợ này không phải rất lớn nhưng người cũng tương đối nhiều, nhất là bây giờ dường như đã xảy ra chuyện gì, người người hoảng hốt, ngựa chạy chó sủa càng khiến cho muốn chen lên cũng bất động. Thường Hy gấp gáp tránh Tần Nguyệt Như cho nên theo phương hướng ngược lại mà chạy đi. Nam tử trung niên theo ánh mắt Thường Hy thì nhìn thấy Tần Nguyệt Như, thần sắc bỗng trở nên ngưng trọng, nhanh chóng theo sát nàng.

Tần Nguyệt Như nhận được tin tức, nói là rất có thể Thường Hy sẽ đến huyện Mặc, bà ta liền một đường chạy đến nơi này. Con đường này nếu muốn đến huyện Mặc nhất định phải qua, bà ta ở chỗ này coi chừng chắc chắn sẽ bắt được nàng. Mới vừa rồi thấy một bóng người rất giống Ngu Thường Hy, thế nào mới chớp mắt một cái liền không thấy?

“Lục soát cho ta, tìm cho kỹ vào, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Tần Nguyệt Như lạnh lùng nói. Mạnh Vân Ca, con của ngươi muốn làm Hoàng đế? Nằm mơ! Chỉ cần ta còn sống một ngày thì con của ngươi cũng đừng hòng nghĩ đến ngày kia. Đừng để ta gặp hắn, nếu không hắn cũng sẽ rất nhanh đoàn tụ với ngươi!

Tần Nguyệt Như ra lệnh một tiếng, cả phiên chợ lại càng phát hoảng loạn lên, tiếng hô to, tiếng khóc, tiếng hài tử la hét cuồn cuộn vang lên không dứt. Thường Hy không rảnh nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết chạy trối chết, nàng không phải là đối thủ của Tần Nguyệt Như cho nên cũng chỉ phải nhanh chóng chuồn đi thôi. Mặc dù chuyện đó nhìn có vẻ không nghĩa khí nhưng bây giờ bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng hơn.

Chui vào một hẻm nhỏ vắng vẻ, Thường Hy vuốt ngực thở mạnh. Thật nguy hiểm a, nếu như bị người khác nhìn thấy thì coi như xong đời!

Trong lúc bất chợt nhớ tới nam tử kia, nàng liền quay đầu nhìn lại. Này vừa quay đầu liền bị giật mình, chỉ thấy nam tử kia tuổi cũng đã lớn nhưng là mặt không đỏ, hơi thở không gấp, thần sắc trấn định đứng ngay đằng sau mình. Thường Hy chỉ vào mặt hắn định nói điều gì nhưng là một câu cũng không nói lên lời, lại rũ tay xuống bỏ đi, trong lòng càng chắc chắn nam nhân này không đơn giản, có thể là có võ công đấy.

Cái ý niệm này vừa dứt, trong lúc bất chợt thấy thân thể chợt nhẹ, chỉ cảm thấy gió lướt vù vù qua lỗ tai, chớp mắt một cái mình đã bay lên nóc nhà. Nam tử kia nói: “Cúi đầu, thằng con ngốc!”

Thường Hy theo bản năng cúi đầu, từ khe hở của mái hiên nhìn xuống, chỉ thấy cái hẻm nhỏ mình vừa ẩn thân bỗng chốc xuất hiện thật nhiều người, nhìn đến đây trong cổ họng nuốt nước miếng ực một cái. Con hẻm này là ngõ cụt, nếu không nhờ hắn mang bay lên đây chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Trong vòng một ngày hắn liền cứu nàng hai lần, thật là rối rắm!

“… Rõ ràng thấy chạy qua bên này rồi, tại sao lại không có ai?”

“Không phải ngươi hoa mắt chứ? Chuyện như vậy không thể nói lung tung, nghĩ lại xem?”

“Ánh mắt ta tốt lắm, ta theo tam hoàng tử mười năm làm con tin ở Đỉnh Nguyệt quốc, đừng bảo là Tiêu Vân Trác êm đẹp còn sống, chính là hóa thành tro ta cũng nhận ra. Tuyệt đối không sai, mới vừa rồi chính là hắn!”

“Vậy làm sao lại không có ai?”

“Sang đầu ngõ bên kia xem một chút, nói không chừng hắn đã chạy qua bên đó.”

“Vậy thì đi thôi. Nếu như chộp được Tiêu Vân Trác thì thăng quan phát tài chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”

Nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, mặt mũi Thường Hy trắng bệch. Tiêu Vân Trác… Hắn… Hắn ở chỗ này? Ở trong phiên chợ nhỏ này? Không thể nào, làm sao có thể chứ?

Nhưng là mới vừa rồi mấy người kia nói chắc chắn như thế… Nếu như hắn thực sự ở đây thì làm sao bây giờ? Hắn mà bị Tần Nguyệt Như bắt được thì coi như xong đời. Tần Nguyệt Như và tiên Hoàng hậu Mạnh Vân Ca là tình địch a!

Làm sao bây giờ?… Làm sao bây giờ? Không được, nàng không thể trốn ở chỗ này, nàng phải đi xem xem thế nào. Nghĩ tới đây liền lập tức đứng dậy. Nam tử kia vội kéo nàng lại, nói: “Đừng động!”

Thường Hy chợt quỳ người xuống, nhất thời nghe truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, trong lòng càng phát sốt ruột, nhìn bên cạnh nói: “Bằng hữu ta gặp nguy hiểm, ta không thể ở chỗ này chờ, ta phải đi xem một chút!”

“Lấy thân thủ của ngươi, đi chính là tự chui đầu vào lưới!” Nam tử khinh thường nói, thần sắc nhưng có chút trịnh trọng, cùng với bộ dạng bông đùa trước kia khác biệt rất lớn.

“Vậy ta cũng phải đi, hắn chết ta liền chết, không cần ông quan tâm!” Thường Hy giận, nàng thật sự sợ Tiêu Vân Trác sẽ có điều gì không hay xảy ra. Mặc dù trong lòng vẫn hận hắn nhưng là không có cách nào nhìn hắn bỏ mạng trước mặt mình. Trong thâm tâm của nàng, yêu thủy chung vẫn nhiều hơn hận.

Nam tử nhìn Thường Hy, trong mắt lóe lên một tia khác thường, đột nhiên hỏi: “Ngươi nguyện ý cùng hắn chết chung một chỗ? Các ngươi là quan hệ như thế nào?”

“Không phải chuyện của ông. Đa tạ ông vừa rồi đã ra tay cứu mạng, đời này không thể báo đáp, đời sau nhất định sẽ trả. Bảo trọng!” Thường Hy xoay người muốn đi xuống, nhưng là mấy bước chân liền dừng lại ngẩn người… Cao như vậy, nàng làm thế nào đi xuống đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status