Lệnh truy nã đông cung: Ái phi đừng vội trốn

Chương 326



Tiêu Vân Trác xui xẻo, đầu đụng vào buồng xe một cái. Thường Hy ngã lên người hắn cho nên cũng không có bị thương, chỉ là nghe thấy Tiêu Vân Trác kêu đau thì trong lòng cảm thấy rất hả dạ, thản nhiên từ người hắn đứng lên.

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy mà hừ nhẹ một tiếng, tiểu nha đầu còn dám không giữ thể diện cho hắn. Đợi đến khi hiểu lầm được giải thích rõ, xem nàng bồi tội như thế nào với hắn?

Tiêu Vân Trác cách màn xe hỏi: “Hàng tiên sinh, có chuyện gì vậy?”

Ngoài xe không có hồi âm, nhưng là rất nhanh xe ngựa lại điên cuồng chạy đi. Buồng xe lắc lư không dứt, mọi người cũng không biết được đã có chuyện gì xảy ra. Vân Thanh vịn vào buồng xe, gian nan đi về phía trước nói: “Ta ra ngoài xem một chút.”

“Cô cô, cẩn thận.” Thường Hy dặn dò, khuôn mặt vô cùng lo lắng.

Vân Thanh gật đầu một cái, cười nhạt vén rèm xe đi ra ngoài.

“Bên ngoài có tiếng vó ngựa, mọi người nghe xem.” Mạnh Điệp Vũ đột nhiên nói, đưa tay nhấc rèm xe nhìn ra phía ngoài, này vừa nhìn khuôn mặt liền biến sắc: “Phía sau có hàng loạt truy binh, không lâu nữa chúng ta sẽ bị bắt kịp!”

Trong buồng xe, không khí trở nên trầm trọng, mọi người đều biết chỉ bằng một con ngựa thế này thì như thế nào chạy trốn? Rất nhanh bọn họ sẽ bị đuổi theo, đây là sự thực không thể tránh khỏi.

Đang lúc này thì Vân Thanh tiến vào, nhìn mọi người nói: “Phía trước có một rừng cây. Rừng sâu lá dày, bên cạnh còn có một ngã ba đường, đi lên phía trước một đoạn sẽ thấy được một khoảng đất trống. Mọi người trốn vào rừng cây ẩn núp, ta và Hàng tiên sinh sẽ dùng xe ngựa dẫn dụ bọn địch, nếu không có gì ngoài ý muốn thì rất nhanh sẽ tụ họp lại cùng mọi người.”

“Không được, quá nguy hiểm.” Tiêu Vân Trác nhìn Vân Thanh nói: “Ngươi mang theo Thường Hy và bọn họ chạy trước đi, nơi này giao cho ta.”

“Thái tử gia, ngài là thiên chi kiêu tử, không thể mạo hiểm. Công phu của nô tỳ ngài cũng biết, đến lúc đó nếu muốn chạy trốn thì rất dễ dàng, không cần phải lo lắng.” Vân Thanh nhìn Tiêu Vân Trác nói. Xe ngựa đột nhiên giảm tốc độ rồi dừng lại, Vân Thanh thúc giục bọn họ xuống xe, lại dặn dò mọi người bảo vệ tốt Tiêu Vân Trác và Thường Hy. Thường Hy vẫy vẫy tay chào tạm biệt Hàng Nhạc Thủy, muốn nói gì đó nhưng một câu cũng không nói lên lời.

Hàng Nhạc Thủy cười ha hả nói: “Ngươi khóc cái gì, ngươi còn thiếu rượu trúc diệp thanh của ta đó, trở lại nhớ phải đền bù cho đủ!”

Xe ngựa đi mất, Tiêu Vân Trác mang theo Thường Hy và mọi người trốn vào rừng cây, nhìn theo đám người ngựa đang điên cuồng chạy theo chiếc xe ngựa.

Tiêu Vân Trác đưa tay ra nhìn, mới vừa rồi Vân Thanh đã lặng lẽ nhét vào tay hắn, mượn ánh trăng mờ ảo nhìn lại thì thấy là một chiếc chìa khóa nhỏ còn kèm theo một tấm bản đồ. Tiêu Vân Trác và mọi người cùng xem một chút, phân biệt phương hướng bắc nam, thống nhất lộ trình rồi mới vượt rừng, tiến vào Thủy Mộc sơn trang.

Rừng cây mặc dù rậm rạp nhưng cũng may không phải là rất lớn. Trời vừa hửng sáng, đoàn người liền ra khỏi được rừng. Tiêu Vân Trác nắm tay Thường Hy thật chặt không chịu buông, Ngu Thụy Lân đi đầu mở đường, Mạnh Điệp Vũ chốt ở phía sau. Cho đến khi nhìn thấy được Thủy Mộc sơn trang thì mọi người đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Trong sơn trang yên tĩnh không có một bóng người, hiển nhiên đã lâu rồi không có ai ở. Tiêu Vân Trác lấy ra chìa khóa mở cửa, mọi người cùng nhau tiến vào. Chỉ thấy sơn trang dương liễu xanh non, hoa nở bốn bề, tuy rằng bởi vì lâu không có người ở nên có vẻ hoang vu nhưng là khi đã trải qua chuyện tối qua, bây giờ có được thời khắc như thế này, mọi người lại cảm thấy cực kỳ an bình.

Bốn người phân công nhau làm việc. Thường Hy và Mạnh Điệp Vũ dọn dẹp phòng ngủ, Tiêu Vân Trác và Ngu Thụy Lân vào rừng săn vài con thú lót dạ.

Thu thập xong, Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy, bây giờ mới có thời gian nói chuyện, hỏi: “Cô thật là khiến người khác không có lời nào để nói, cứ như vậy liền bỏ đi?”

Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ, không nhịn được mà lườm nàng ta một cái: “Cô biết rồi còn hỏi?”

“Biết cái gì? Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ biết Ngu Thường Hy mà ta quen không phải là người như vậy, gặp phải chuyện liền chạy đi. Cô nhìn đi, hiện tại đều liên lụy đến biểu ca lâm vào hiểm cảnh, là lỗi của cô đó!” Mạnh Điệp Vũ thật có chút tức giận, nàng không ngờ Thường Hy sẽ vọng động như vậy, thật là khiến người ta bực mình.

Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ nói rất thành thật: “Ta không nghĩ tới hắn sẽ đuổi theo ta. Hơn nữa hắn đuổi theo ta làm cái gì, ở Vân Đô trái ôm phải ấp không phải là rất sung sướng sao? Dù sao ta cũng không còn sống được lâu nữa, ra ngoài tự tại một chút!” Nói tới chỗ này liền dừng lại, một lúc sau mới tiếp tục: “Ai biết ta đây xui xẻo, ra ngoài cư nhiên đụng phải Tần Nguyệt Như. Thật là khi vận xui đến, uống nước cũng tắc răng!”

Nghe được lời Thường Hy nói, Mạnh Điệp Vũ cũng không còn nghiêm mặt được nữa, nghĩ rồi nói ra: “Nạp Tháp bày Phi Long trận, tướng quân Lệ Trung Dũng, còn có cả Tam ca của cô đều bị vây ở bên trong, cộng thêm với mấy vạn binh sĩ. Cũng đã mệt nhọc ba ngày rồi, không đi cứu chỉ sợ hậu quả rất khó lường. Không nghĩ tới nữ nhân Tần Nguyệt Như kia cư nhiên lại ác độc như thế, mời cả Nạp Tháp đến trợ trận, bảo sao bà ta có thể huênh hoang tác uy tác phúc được như vậy!”

“Chuyện này ta đã biết, chỉ là chưa kịp đi đến đó thì đã gặp mọi người. Cô không nói thì ta cũng sẽ nhất định đi cứu người.” Thường Hy lại thở dài nói: “Phi Long trận, nghe tên này thì có vẻ khó phá! Bay (phi) sao, giọng điệu thật lớn lối a!”

Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy, vẻ mặt có chút trịnh trọng, hồi lâu mới lên tiếng: “Nạp Tháp là người Tây Vực, từ nhỏ đã thích văn hóa Trung Nguyên, hơn nữa lại đặc biệt quan tâm tới kỳ môn độn giáp, bát quái chu dịch, đối với phương diện này có sự quan tâm nghiên cứu rất sâu rộng. Hắn từng bày một trận ở Tây Vực, trong suốt nửa năm trời có không biết bao nhiêu người đến khiêu chiến nhưng đều tơi tả mà về. Từ đó danh tiếng đại chấn, cô không nên xem thường hắn!”

Thường Hy gật đầu một cái, nhưng hiện tại có lo lắng cũng không được, chỉ có thể nhìn tận mắt Phi Long trận mới biết được mình có thể phá giải hay không?

“Tần Nguyệt Như đem binh quấy nhiễu biên cương, biểu ca đã phái bí vệ hỏa tốc đưa tin cho Hoàng thượng, chắc hẳn trong mấy ngày nữa sẽ có thánh chỉ đến. Bình định biên quan chính là đại sự, hơn nữa biểu ca lại đang ở đây, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ tại chỗ ủy nhiệm biểu ca làm tướng quân, lập tức đi đánh dẹp Minh Khải quốc.”

Thường Hy im lặng, phong chức ngay tại nơi này? Tim nàng chợt nảy lên một cái, có chút bất an, cả giận nói: “Binh mã lương thảo còn chưa tới, một tướng quân hư danh thì lấy cái gì dùng?”

“Cho nên chúng ta nhất định phải cứu được quân sĩ của Lệ tướng quân, nếu không biểu ca sẽ thành trò cười cho thiên hạ!”

“…” Thường Hy không nói lời nào. Ngay cả hơi sức để nói nàng cũng không có, tại sao mọi chuyện lại đi đến mức này?

“Còn có chuyện này phải nói với cô, biểu ca không có đụng qua nữ nhân khác, hắn từ trước đến nay đối với cô đều rất tốt…” Mạnh Điệp Vũ nói lời này có chút chua xót. Nếu không có Thường Hy, nàng và biểu ca sẽ là một đôi uyên ương hạnh phúc.

“Cái gì?” Thường Hy không hiểu hỏi ngược lại, không đụng vào nữ nhân khác, vậy hắn nửa đêm canh ba đến phòng của Phùng Thư Nhã làm cái gì?

Mạnh Điệp Vũ trông thấy thần sắc Thường Hy liền đem chuyện xảy ra kể lại một lượt, cuối cùng nói: “Đáng đời cô, lần này xem cô nhận tội thế nào cùng biểu ca?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status