Liên hoa bảo giám

Chương 125: Thiếu nữ u hồn



"Ngu muội!"

Lão thầy bói Bowen nghe xong liền ngoác miệng chửi. Trong thế giới đấu thần, quỷ loại này thực sự tồn tại, bất quá nó chỉ là do người dân ngu muội gọi vậy, mà trong mắt đấu thần thì quỷ dùng để gọi phản thực vật hệ sinh mệnh nguyên tố, gọi tắt là vong linh.

Cem Sino đứng trước cửa nghe thấy vậy, nói vào:
"Chẳng lẽ có vong linh chiếm cứ cổ bảo của huynh đệ ta? Tốt lắm, ta, Cem Sino vương tử, thề trừ diệt vong linh đáng chết này! A, không, vong linh vốn chết rồi, phải nói là tịnh hóa bọn chúng!"

Anne ôm chặt lấy Đỗ Trần, nàng mặc dù là một đấu sĩ tam cấp, nhưng nữ nhân trời sinh đối với vong linh có sự sợ hãi, nàng ý thức chỉ cần bên cạnh Đỗ Trần là sẽ được bảo vệ. Mà Đỗ Trần lại nhíu mày nhích lại gần người Poster, ý đồ tách Anne ra, nhưng không ngờ Poster đại nam sinh này chẳng biết thế nào mà sắc mặt cũng không tốt, nhìn thấy Đỗ Trần, hai người đồng thời dựa vào nhau.

Người hầu nọ nói "quỷ" rồi âm trầm nhìn tân chủ nhân, Đỗ Trần hờ hững:
"Nữ quỷ thật không? A a, nếu thật sự có nữ quỷ vậy bắt lại xem sao, bối bối, ngươi nói sao?"

"Bắt quỷ, bắt nữ quỷ! Thích thích, bối bối thích!"

Tiểu tử kia không hề sợ hãi vỗ tay, đây là tiểu hài tử gì vậy?

"Nếu chủ nhân đã nói như vậy, vậy mời ngài cùng khách nhân của ngài đến đây!"

Đầu tiên người hầu dẫn Đỗ Trần đi vào đại sảnh.

"Bất quá cổ bảo này đã thật lâu không có ai ở, chỉ có một mình ta ở chỗ này. Xin chủ nhân trước tiên nhìn xung quanh, ta đi thu dọn phòng cho ngài cùng chuẩn bị yến tiệc."

Demis đột nhiên dừng chân, kéo lão thầy bói cười nói:
"Francis, các ngươi trước tiên ở bên trong thu dọn, ta cùng lão thầy bói đi ra ngoài tòa cổ bảo vẽ vời, hắc hắc, quỷ trong cổ bảo, đề tài nghệ thuật tầm cỡ nào đây!"

Nói xong, hắn cùng lão thầy bói đi ra cổ bảo, đặt giá vẽ bên bờ biển. Bowen thoải mái ngồi một bên, từ trong bao bố sau lưng lấy ra một bình rượu mạnh uống một ngụm, chép miệng nói:

"Lão đổ quỷ, theo sổ tay quy định du học của học viện, chúng ta hẳn là tới cảng Antwerp, ngươi sao lại mang mấy tiểu tử này tới cảng New Zeland?"

Hắn cười lộ ra hàm răng vàng:
"Cẩn thận các đệ tư kiện ngươi vi phạm giáo quy!"

"Hắc hắc! Cho nên ta đã ném quyển sổ tay đó xuống biển. Bọn họ sẽ không biết ta đã tự thay đổi hành trình cùng lộ tuyến, ít nhất trước khi trở lại trường học thì không biết."

Họa bút trên tay Demis như vẩy, trong miệng lại cười nói:
"Bây giờ, lữ trình của Francis hoàn toàn do ta an bài, vậy không thú vị sao?"

"Hắc! Đích xác rất thú vị!" - Lão thầy bói vui vẻ cười, hàm răng vàng trong bóng đêm có chút vô lương.

"Ta nói cho lão đổ quỷ, như vậy là ngươi cố ý đưa các đệ tử tới tòa cổ bảo này sao?"

"Đúng!"

Lão đổ quỷ ngừng bút nói với Bowen:
"Ta cố ý đưa Francis tới tòa cổ bảo này, ta muốn xem xem tiểu huynh đệ của chúng ta có thể lại cho chúng ta thấy một sự kinh hãi nữa không."

"Tòa cổ bảo này có gì để chơi sao? Khiến cho ngươi cảm thấy hứng thú?"

Demis đắc ý gật đầu, một cái đuôi ngựa xanh biếc bay trong gió rất lạ.

"Chúng xem trò vui là được. Ta cam đoan, tòa cổ bảo này thật sự vô cùng thú vị! Ai nha, thật sự là đấu thần phù hộ! Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao, toà cổ bảo này cũng lạc vào tay Francis... Khách khách, vận mệnh nữ thần bắt đầu chuyển động bánh xe của nàng rồi sao?"

"Vận mệnh nữ thần? Còn có bánh xe? Ta, máu chó như vậy mà ngươi cũng nói tới sao!"

Hai lão già này ở bên bờ biển trào phúng, nhìn qua, bọn họ đều rất vui vẻ. Còn Đỗ Trần sau khi vào cổ bảo lại nhíu mày, hắn vừa vào cửa đã hiểu được tình huống có chút không tốt, loại cảm giác này đến từ những người trong bức họa trên vách tường đại sảnh.

Ngọn đèn màu xanh biếc, vách tường đen tối, hết thảy đều khiến cho đại sảnh của cổ bảo nhìn thật âm trầm, loại áp lực này không phải do những bức họa đó tạo ra, tất cả các bức họa mỹ nữ đều không hợp với phong cách của cổ bảo.

Nữ tử trên mỹ nữ đồ không phải đôi tám, dung mạo tuyệt mỹ. Bất quá kỳ quái là, mỹ nữ trong họa mặc dù đều mặc trường bào của nữ tử rộng thùng thình, trên người mang thủ sức xa hoa nhưng các nàng nhìn qua cũng không có giống các quý tộc nữ nử nhu mì bình thường, ngược lại có vẻ anh khí bừng bừng.

Sam liếc mắt nhìn mỹ nữ đồ trên tường, đi tới cuối hành lang của đại sảnh, hắn nói thầm:
"Ta ghét đàn bà cao hơn ta!"

Mà Jason lại mê mẩn đánh giá bức họa này, bọn họ cũng không có phát hiện ra cái gì dị thường.

Nhưng Đỗ Trần lại cảm giác nữ tử trong bức họa như còn sống, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào mình. Đột nhiên, sau lưng Đỗ Trần nổi lên một luồng âm phong thổi vào khiến hắn lạnh người.

"Ai?"

Đỗ Trần nhanh chóng quay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy một bức họa trên trên tường ở sau lưng, trên bức họa vẽ một mỹ nữ tóc đỏ đang cười.

"Francis, làm sao vậy? Nơi này không có người khác!" - Anne nghi hoặc hỏi.

Mỹ nữ đang cười giờ phút này dưới ánh lửa xanh có chút quỷ dị.

"Có thể là một trận gió biển!"

Đỗ Trần đóng chặt cửa sổ, ý bảo Anne mấy người tùy ý du ngoạn trong cổ bảo của mình, sau đó ôm bối bối cùng Dịch Cốt đi.

"Có phát hiện gì không?"

Dịch cốt lắc đầu:
"Ta không cảm nhận được hơi thở của vong linh. Nhưng... tòa cổ bảo này rất quái lạ!"

Ánh mắt Đỗ Trần nhìn về bối bối ở phía sau, tiểu tử kia mở to mắt lắc đầu. Nhưng lúc này Tuyêt Bỉ Nhân lại đột nhiên thấp giọng nói:

"Chủ… chủ nhân, Harry ngửi thấy mùi… mùi máu tươi! Dám chắc là có rất nhiều người đã chết ở đây, không, hẳn là rất nhiều sinh linh."

Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, gật đầu.

"Hắc, Francis huynh đệ thân ái! Mau tới đây, ta phát hiện một chuyện rất thú vị!"

Cem ở cuối hành lang kêu lớn:
"Ta phát hiện cổ bảo này mỗi phòng đều có một bức họa mỹ nữ nhân loại rất đẹp."

Đỗ Trần bước nhanh lên cầu thang, cảnh sắc trước mặt vừa chuyển, cuối cầu thang là một hành lang sâu không thấy gì, chỉ có Cem là hỏa hệ ma đấu sĩ nên trên đầu có một ngọn lửa đang chiếu sáng.

"Mỗi một phòng đều có một bức họa mỹ nữ sao? A a, xem ra chủ nhân trước kia của tòa cổ bảo này có chút sở thích đặc thù!" - Đỗ Trần cười cười.

Hai người đang cười nói, bỗng nhiên, "két" một tiếng.

Một cửa nhỏ bên trong hành lang không có gió tự động chậm rãi mở ra, Tuyết Bỉ Nhân Harry cảm thấy lông tóc dựng ngược, té trên mặt đất, nhưng sau đó hắn thấy từ trong cửa đi ra một bóng người thì thở phào nhẹ nhõm. Người đi tới chính là một nữ hầu, dung mạo rất đẹp, nụ cười cũng rất sáng lạn:

"Ngài là tân chủ nhân của chúng ta sao?" - Nàng cười hỏi.

"Đúng vậy, ta là Francis, huân tước Lanning..."

Đỗ Trần chưa mở miệng, đột nhiên, hắn nhớ tới một việc.

Vừa rồi quản gia có nói qua, tòa cổ bảo này rất vắng vẻ không ai ở bên trong, chỉ có hắn là người sống duy nhất ở đây.

Vậy nữ hầu gái trước mắt là ai?

"A!" – Harry tránh sau lưng Dịch Cốt.

Cem theo sát kêu lên:
"Ngươi là vong linh, vong linh phải bị tịnh hóa!"

Hầu gái nọ không có trả lời mà nở nụ cười, hàng lang dài tối om, hầu gái mỉm cười khó lường, cười rất quỷ dị.

Đỗ Trần cũng cười. Quỷ? Hoặc là vong linh? Thứ này hắn không hề e ngại! Nghĩ vậy, Đỗ Trần cúi người vỗ vỗ đầu vai Cem:
"Hắc, Cem huynh đệ, ngươi xuống lầu trước đi!"

"Cái gì?"

Cem đã lấy ra thánh khí của mình, nghe vậy thốt nhiên giận giữ, giơ chân nói:
"Francis, ngươi bắt ta bỏ huynh đệ chạy trối chết sao? Không, quyết không, vô luận đối thủ cường đại cỡ nào thì Cem quyết không bỏ lại huynh đệ chạy trốn!"

Huynh đệ tốt! Có nghĩa khí! Đỗ Trần đứng lên, lúc này thì Dịch Cốt đã xuất hiện phía sau nữ quỷ kia, nhấc tay đặt lên cổ nàng.

"Ngươi là mấy cấp đấu thần?"

Nữ hầu cả kinh, "phốc" một tiếng hóa thành làn khói biến mất.

Dịch Cốt sửng sốt, cười hắc hắc:
"Thú vị! Thiếu gia, đây quyết không phải là vong linh bình thường. Vong linh bình thường không thể chạy thoát khỏi khống chế của ta."

"Uhm, ba ba, tỷ tỷ vừa rồi rất lợi hại!"

Tiểu bối bối ở trong lòng Đỗ Trần cũng gật đầu, lại bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Harry bị dọa nằm bò ra đất, thở dài, hắn tự nói:
"Tiểu quỷ vô dụng, chỉ biết dọa người!"

Cem lẳng lặng nhìn Dịch Cốt, trong lòng thất kinh. Hắn đi lúc nào? Chình mình ở bên cạnh mà đến cả tiếng gió đều không nghe thấy, quá lợi hại!

"Thuyền trưởng Brook, thực lực của ngài khiến ta kinh ngạc! Không thể tưởng Francis huynh đệ lại có ngài là người hầu cường đại như vậy!"

Cem than vãn, Dịch Cốt cười ngạo nghễ, y theo Đỗ Trần dặn dò nói:
"Gia tộc St.Kain kiến lập đã nhiều năm tự nhiên có nguyên nhân, thân thủ của ta trong các đấu thần bí mật của gia tộc cũng không tính là mạnh."

"A, nguyên lai là bí mật đấu thần của gia tộc Kain, chẳng lẽ ngài đến từ thánh viên kỵ sĩ đoàn vĩ đại của Shigeru? Hắc hắc, ta không nên hỏi!"

Cem nhanh chóng tiếp nhận lời nói dối này, cũng không có tiêp tục hỏi. Mỗi gia tộc từ xưa đều có bí mật, chuyện này rất bình thường.

Đã xác nhận tòa cổ bảo này là quỷ bảo, trong lòng Đỗ Trần thực ra không có gì khác biệt, có Liên Hoa Bảo Giám cùng Dịch Cốt thì vong linh trong mắt hắn không lớn hơn con gián ở góc tường bao nhiêu.

Bất quá Đỗ Trần cũng lo lắng cho các học sinh đang tùy ý đi lại trong cổ bảo. Hắn trở lại đại sảnh, lớn tiếng tụ tập các học sinh, hoàn hảo, bọn họ đều không gặp phải quỷ nữ diễm lệ.

Trong lúc này, quản gia cổ bào cũng tới:
"Chủ nhân tôn quý cùng các vị khách nhân, yến tiệc đã chuẩn bị xong."

Nhưng khi nghe Đỗ Trần giản thuật chuyện vừa rồi, các học sinh có tinh thần dự tiệc sao?

Jason cả giận nói:
"Đáng chết, tòa cổ bảo này tới cùng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có vong linh cổ quái?"

"Ai biết được?" - Quản gia nhún vai - "Ta chỉ là một người hầu, loại chuyện này hẳn là phải hỏi chủ nhân trước kia của nó mới đúng!"

"Chủ nhân trước của nó là ai? L"G sao?"

"
A, không, L"G mặc dù mua cổ bào này nhưng hắn cho tới giờ chưa có tới đây... Ta nói chính là vị chủ nhân khác..."
Liên Hoa Bảo Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status