Liên hoa bảo giám

Chương 153: Sủng nhân của thần, bạch y đại giáo chủ các hạ!



Đang lúc suy nghĩ, Đỗ Trần đi ngang qua trang viên St. Kain, Lucy từ phía xa nhìn về phía pho tượng Shigeru trong sân rộng, thở dài, hỏi:
- Francis, ngươi không được phép về nhà sao?

Đỗ Trần lắc đầu:
- Nhà của ta, tại khu bình dân ở nam thành.

- Ai, hậu duệ của đại ca Shigeru thật...
Lily tưởng an ủi vài câu, nhưng bị Lucy ngăn lại.

Thấy người hầu ở cửa nhận ra mình, vội vã tiến vào trong trang viên thông báo, Đỗ Trần cười cười:
- Đi thôi, phía trước chính là hoàng thành khu của thánh Bowen, tới đó đi về hướng nam, gặp đi qua mấy ngõ tắt là về đến nhà.

Nói xong, Đỗ Trần đột nhiên nhớ tới một việc, thích thú nói:
- Được rồi, lão thầy bói trong quả viên kia giống tên với khai quốc đế vương của chúng ta! Ha ha, bất quá bộ dáng bọn họ khác nhau quá xa.

Lily nói:
- Bowen của Lanning? Chúng ta nghe Piye nói hắn là một vị đế vương kiệt xuất sau khi chúng ta chết trận, từ một sĩ tốt bình thường khởi nghiệp, thừa dịp thế cục thiên hạ đại loạn sau thời đại Vẫn Thần, xích thủ không quyền đánh khắp thiên hạ, một trong ngũ cường quốc, Lanning đế quốc! Nói về hắn, đó là một nhân vật nổi tiếng. Sư phụ kia của ngươi, thứ ta nói thẳng, hắn quả thực làm điếm ô cái tên này.
Lily thẳng thắn nhanh miệng, nếu Lucy dám chắc sẽ không nói "trực tiếp" ra như vậy.

Đỗ Trần cười nói:
- Ta không hiểu ngươi nói vấn đề gì, huống chi sự tích Bowen bệ hạ đâu chỉ vậy, trong sử của Lanning có viết, Bowen bệ hạ mặc dù thân chỉ là cửu cấp đấu thần, nhưng hắn không có đọc qua sách vở, không có khả năng dụng binh xuất quỷ nhập thần, nhưng trong thời đại sau Vẫn Thần thì còn có rất nhiều phong hào đấu thần còn sót lại, suất quân cùng phong hào đấu thần tranh đoạt thiên hạ, lớn nhỏ hơn trăm trận bất bại! Lúc ấy còn có thuyết pháp nói Bowen bệ hạ hình như có thể đoán trước tương lai, mỗi lần xuất binh đều biết rõ ràng đường đi nước bước của quân địch! Được rồi, trong sử ghi lại, Bowen bệ hạ có ba cái tốt, một là thị phẩm hai là đọc sách, ... ba là...

Đỗ Trần dừng một chút, Lily lập tức hỏi dồn:
- Thứ ba là gì?

- Nghịch thiên cải mệnh! Đánh thắng những chiến dịch không có khả năng chiến thắng!
Một mặt nói, chúng nhân đã tiến tới sân gia tộc St. Kain. Lily đánh giá pho tượng đấu thần cao đến mấy chục feet, ngạc nhiên nói:
- Quái, nếu hắn là người thật sự lợi hại như thế, sao có thể hạ tràng bằng cái chết?

- Ai biết được?
Đỗ Trần nhún vai:
- Trong sử nói, hắn chết trong một chiến dịch cứu lấy vận mệnh của Đế quốc, nhưng sử thư này, cho tới bây giờ đều là do thắng lợi giả soạn ra, nhất là quan viên Lanning soạn sử thư... chỉ có tiểu hài tử mới có thể tin tưởng.

Lucy gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, kỳ thật Vẫn Thần thời đại trong lúc đại chiến, trong ma tộc cũng có rất nhiều tướng lãnh cũng xưng là nhân vật hào kiệt một thời, đối với sử thư của ngươi bây giờ, đều hóa bọn họ thành tà ma ngoại đạo vô ác bất tác.

Đỗ Trân ngửa đầu nhìn diện bộ pho tượng thánh Bowen, đó là một vị trung niên đế vương khí vũ hiên ngang, mày kiếm mắt phượng, dưới hàm một bộ râu dài, trong uy phong khí phách lại ẩn chứa một cảm giác thần bí, làm cho nguời ta vừa nhìn vào, không nhịn được mà nhớ tới năm đó kỵ mã trên sa trường, Bowen bệ hạ tính kế, cười nói diệt trăm vạn địch quân với tuyệt đại phong tư.

Lại nhớ trong vườn quả, lão hầu tử giống như được hưởng thụ quá độ, hàm răng vàng hèn mọn như chuột của lão thần côn, Đỗ Trần không nhịn được cảm thán, cùng tên, lại chênh lệch như vậy.

Nghĩ vậy, Đỗ Trần không nhịn được cười ha ha, nhưng trong lúc này "Long long" tiếng vó ngựa từ xa vọng tới, tiến tới gần Đỗ Trần.

Quân đội mà dám cưỡi ngựa trong sân thánh Bowen chỉ có nhân vật của giáo đình, còn có...

Đỗ Trần vừa quay đầu nhìn lại, giáp đỏ, hai thanh trường nguyệt đao, đúng là một trong tam đại hùng binh của Lanning, vệ sĩ Verne.

- Phía trước chính là Francis huân tước phải không? Baergena bệ hạ có lệnh, hy vọng ngài có thể ngay lập tức vào cung Baergena.

Đỗ Trần sửng sốt, vuốt mũi cười nói:
- Các vị dũng sĩ, ta hôm nay mới trở lại thành St. John, còn không có về nhà, nếu cứ phong trần thế này bái kiến bệ hạ, là một việc vô cùng thất lễ.

- Bệ hạ tự mình hạ lệnh, hy vọng huân tước các hạ không nên trì hoãn. Xin đừng làm khó chúng ta.
Nói xong, mấy người trong Verne vệ sĩ từ chiến mã nhảy xuống, với lễ nghi tiêu chuẩn của quý tộc, khom người mời Đỗ Trần, mà mặt sau các vệ sĩ lập tức để song nguyệt đao trước ngực đồng thời lấy trọng thuẫn màu đỏ trên lưng xuống, nhìn hành động của họ, nếu Đỗ Trần không đi, bọn họ sẽ động võ.

Xảy ra sự tình gì? Đỗ Trần hơi nhíu mày, đánh ánh mắt nhìn hai lão tổ mẫu cùng Dịch Cốt, để cho bọn họ thu liễm khí tức, không nên khinh cử vọng động.

- Bệ hạ tìm ta vì việc gì?
Đỗ Trần một mặt hỏi, một mặt tính toán, chính mình hơn nửa năm không có trở lại thành St. John. Không có khả năng trêu ai để khiến cho Verne hoàng gia vệ sĩ đoàn xuất động? Nhưng cử động của Verne vệ sĩ đã sáng tỏ là tìm mình hỏi tội.

- Hãy bớt sàm ngôn đi, lập tức cùng chúng ta bái kiến bệ hạ!
Verne vệ sĩ xuất ra ngạo khí của thân binh hoàng gia.

Hừ! Nơi này là thành St. John, không phải cao thủ như mây, đầm rồng hang cọp như đấu thần đảo! Một tên bát cấp đấu thần như Angius có thể làm phó tổng trưởng quân bộ, thống binh đại nguyên soái, trong lòng Đỗ Trần đã định, có Dịch Cốt cùng lão tổ mẫu ở đây, nếu quá khẩn cấp, mình trực tiếp đánh ra thành St. John cũng không phải một câu nói đùa.
Có thực lực, Đỗ Trần cùng dễ dàng hơn rất nhiều:
- Được, ta hiểu, chờ ta thay quan phục huân tước đã có thể tới bái kiến bệ hạ.

- Không cần, cứ như vậy! Lập tức đi.
Verne vệ sĩ ngạo khí khinh người, thấy Dịch Cốt cùng lão tổ mẫu có chút nhíu mày, ngay cả tiểu Bối Bối trong ngực Đỗ Trần cũng liếc bon họ một cái.

Trong lúc này, trong đại giáo đường ở phía nam của quảng trường thánh Bowen vang lên tiếng bước chân, tiếp đó, đoàn người từ trong nội đường đi ra, đầu lĩnh đúng là bằng hữu đã giúp Đỗ Trần thông qua khảo thí của Đấu thần đảo, giáo phụ Ferdinand.

- Sủng nhân của thần, chẳng lẽ các ngươi không biết, trước cửa giáo đường cầm binh khí là chuyện rất thất lễ sao? Nhất là hướng một vị sủng nhân của thần thất lễ!
Hàng lông mi màu tím của Ferdinand nhướng lên một chút, mặc dù hắn nhìn qua từ mi thiện mục, khí độ cao cao tại thượng nhưng khiến cho Verne vệ sĩ cúi đầu.

- Giáo phụ! Chúng ta đang chấp hành mệnh lệnh của bệ hạ.

- Ta biết! Bất quá, Francis do ta chúc phúc.
Ferdinand đi tới trước mặt vệ sĩ, đặt tay lên đầu vai của vệ sĩ đầu lĩnh đang quỳ lạy:
- Tối nay, sủng nhân của thần, Francis các hạ sẽ được tiếp một lần chúc phúc nữa của ta tại đại giáo đường thành St. John.

Đầu lĩnh sửng sốt, dựa theo pháp điển thánh giáo, bất luận kẻ nào cũng không được cắt đứt việc chúc phúc của một vị giáo phụ, là bất luận kẻ nào.

Ferdinand làm như vậy, không thể nghi ngờ là trực tiếp cản trở mệnh lệnh của Baergena bệ hạ, mang Francis vào nội đường của đại giáo đường để bảo vệ! Như vậy, nhiệm vụ của các vệ sĩ cũng không cách nào hoàn thành, nhưng thánh giáo pháp điển không thể làm trái.

- Tốt lắm, xin chuyển cáo Baergena bệ hạ, sau khi chúc phúc, ta sẽ y theo thánh giáo pháp điển, mặc kệ không can thiệp nội chính của Lanning. Nhưng bây giờ Francis phải theo ta trở lại đại giáo đường tiếp nhận chúc phúc.
Nói xong, Ferdinand giáo phụ nắm tay Đỗ Trần, không thèm nhìn Verne hoàng gia vệ sĩ, bước vào đại giáo đường.
Đây là trong xã hội thần quyền, uy nghiêm của giáo đình.

Ferdinand nhìn thoáng qua Dịch Cốt cùng lão tổ mẫu bên người Đỗ Trần, cười nói:
- Francis, hài tử của ta, tùy tùng của ngươi xin vào nhã thính phía sau giáo đường nghỉ ngơi. A, tiểu cô nương đáng yêu cỡ nào, nàng cũng đi đi.

Hắn rõ ràng là muốn mật đàm với Đỗ Trần.

Verne vệ sĩ lẳng lặng đứng nhìn Ferdinand cùng Đỗ Trần sắp vào cửa, đầu lĩnh cắn răng, bước nhanh đuổi theo:
- Giáo phụ, mệnh lệnh của bệ hạ...

- Hừ!
Ferdinand hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn đầu lĩnh, căn bản không nói nữa. Mà sắc mặt của hơn mười giáo sĩ đi theo giáo phụ Ferdinand đều nghiêm lại, dần dần vây lấy.

Đầu lĩnh cúi đầu, nắm chặt tay, trầm giọng nói:
- Mạt tướng thất lễ, cáo lui.

Hắn bất đắc dĩ xoay người rời đi, Ferdinand dẫn Đỗ Trần, còn có hơn mười vị giáo sĩ phía sau vào cửa, Ferdinand lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười, hơn mười giáo sĩ phía sau cũng chỉnh tề quay đầu nhìn Đỗ Trần cung kính.

Một âm thanh ôn hòa, thậm chí có chút mê hoặc:
- Cung nghênh bạch y đại giáo chủ Francis.

Bạch y đại giáo chủ? Mình lúc nào trở thành bạch y đại giáo chủ? Hình như, sau trận Thiên Vương sơn giáo đình phong thưởng cho mình cái gì ... chấp pháp đại giáo chủ a?

Đỗ Trần cười a a, gật đầu.

Ferdinand cười ha ha giữ chặt tay Đỗ Trần, thân thiết nói:
- Giáo hoàng bệ hạ mới hạ lệnh, phong ngài nhận chức bạch y đại giáo chủ, đấu thần Thomas đang trên đường tới, sau một thời gian nữa là mang mệnh thư đưa tới cho ngươi. sủng nhân thân ái của thần.

Đỗ Trần thiếu chút nữa ói ra, bất quá mình dù sao cũng vượt quá năng lực thừa nhận của hắn. Nhìn Bairu cùng Thomas sau cuộc chiến ở Thiên Vương sơn trở lại giáo đình, khiến cho giáo đình đánh giá lại giá trị lợi dụng của mình, giáo hoàng hiểu được chấp pháp đại giáo chủ quá thấp, cho nên không chút do dự thắng quan cho mình.

Mặc dù Đỗ Trần rất muốn hỏi bạch y đại giáo chủ là cấp bậc gì, có bao nhiêu quyền, bất quá trong lòng hắn còn có chuyện nghi hoặc.

- Giáo phụ, tới cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao Verne vệ sĩ đột nhiên tìm ta hỏi tội?

- Ân, ta nghĩ căn bản không nên xem như hỏi tội, bất quá chuyện huyên náo quả thật quá lớn, Baergena bệ hạ cần ngươi giải thích một việc! Chúng ta vào trong nói chuyện.
Ferdinand dẫn Đỗ Trần lên lầu, hỏi:
- Ngươi sao lại mau trở về thánh St. John như vậy? Dựa theo tin tức chúng ta có được, nguơi phải một tháng sau mới trở về. Ai, ngươi trở về quá nhanh, ta còn không có chuẩn bị gì, bất quá thế cũng tốt, còn không có diễn biến gì chính thức, các đối thủ của ngươi cũng không có chuẩn bị.
Liên Hoa Bảo Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status