Liên hoa bảo giám

Chương 168: Ta không nhận ra hắn!


Sau khi đi ra từ trang viên St. Kain, Đỗ Trần tìm một cái cớ để cho Harry ôm tiểu Bối Bối còn có các lương đống tương lai tới hội họp với các học sinh, hơn nữa dặn dò Harry, mình sẽ tới quả viên tìm bọn họ. Sau đó, hắn cùng Dịch Cốt giả vờ ra khỏi thành rồi biến mất trong khu ngoại giao của đế đô, phương thức biến mất cũng tự nhiên là dùng Liên Hoa.

Tuyết Bỉ nhân một mặt tưởng nhớ Andy, một mặt tại khu sứ quán tìm được các đồng học của Đỗ Trần, nhưng không đợi Harry nói, Anne đã khó mà cầm lòng hỏi:
- Harry tiên sinh, ta nghe nói Francis thề, chỉ cần trong lãnh địa của hắn còn có một người chịu đói, hắn sẽ không lập gia đình, đây, đây là thật chăng? Ta nghe người ta nói muốn điên lên, nhưng ta cần ngươi, quản gia của Francis chính miệng nói cho ta biết.

Anne vẻ mặt lo lắng, nàng trong lòng lo lắng, trời ạ, nếu Francis thật sự lập lời thề như vậy, chính mình nên làm cái gì a? Chính mình đã thông tri về nhà.

Nhưng đáp án của Harry lại khiến cho lo lắng của Anne rốt cục biến thành ưu phiền:
- Đúng vậy, Anne tiểu thư, chủ nhân nhân từ vì hàn dân của hắn, thật sự lập hạ một lời thề như vậy.

Nói xong, Harry nhìn hình dáng hoảng loạn của Anne một chút, muốn nói lại thôi.

Nhưng thật ra tiểu Bối Bối còn nhỏ nhưng quỷ lớn, cười hì hì nói:
- Yên tâm! Tỷ tỷ! Gạt người! Ba ba!

Anne sửng sốt, Porter ở một bên cười nói:
- Anne đồng học, ngươi không cần lo lắng, đây chỉ là Francis muốn cự hôn mà làm một cái văn tự chơi bời thôi.

- Sao lại nói vậy?
Porter đồng học, ngươi mau nói cho ta biết.
- Anne vội vàng nhìn chằm chằm Porter.

- Hai bên bờ sông New Zealand có bao nhiêu người? Thiên tai nhân họa qua đi. Bình dân bỏ tỉnh ly hương, bây giờ trong tám trăm dặm lãnh thổ đã có đến hơn ba mươi vạn bình dân, mà tài chính của Francis đồng học có bao nhiêu?
Porter thấy Anne quan tâm tới loạn cả lên, không khỏi cười nói:
- Ai, nói như thế, nếu Francis không muốn lập gia đình, hắn chỉ cần kéo một đống bình dân đói vào trong lãnh địa của mình. Như vậy, được giáo hoàng bệ hạ làm chứng, không ai có thể, hoặc phải nói là không ai dám bức Francis đồng học thành hôn.

Nhưng chỉ là tương đối, nếu Francis một ngày thật sự gặp được một nữ tử hắn muốn, chỉ cần mở sổ sách tra xét ba mươi vạn bình dân một lần, miễn phí cung cấp đồ ăn cho mọi người bị đói, như vậy lãnh địa của hắn sẽ không có bần dân bị đói nữa chứ? Với tài phú của Francis đồng học, cho dù là cho ba mươi vạn bình dân mỗi người một mai kim tệ, cũng có thể dễ dàng làm được.

Tóm lại một câu, lãnh địa là của Francis, sổ sách dân tịch cũng là Francis nắm trong tay, dựa theo thánh giáo cùng pháp luật đế quốc, không có bất luận kẻ nào có thể nhúng tay. Như vậy, quyền lập gia đình của Francis, hoàn toàn nằm trong tay hắn.

Thấy Anne hiểu ra nở nụ cười, Porter không muốn nói ra một câu vẫn chôn sâu trong lòng - lời thề này, chẳng những có thể cự hôn, còn có thể được mỹ danh cực lớn, đồng thời tăng cường quan hệ mật thiết với thánh giáo, hơn nữa nhất định có uy hiếp một mức độ nào đó tới việc Lanning vương muốn can thiệp vào nội vụ lãnh địa. Trừ cái này ra, trong thần quyền... Francis, nếu năm đó cha có một mưu sĩ thề thuần phục bên người như vậy, cũng sẽ không... ai!

Trong lúc này, Anne ôm lấy tiểu Bối Bối có quan hệ vô cùng thân mật với nàng, cười nói:
- Tốt lắm, chúng ta đi tới quả viên chờ Francis, được rồi, Demis giáo thụ đâu? Hắn không phải...

- Đúng vậy, Demis giáo thụ vừa bị thua sạch.
Sam đi tới, mặt dầy sự phẫn nộ:
- Ta trong khi ở bên ngoài chuẩn bị hành lý, vừa vặn thấy người của đổ trường bắt hắn giải tới, làm sao đây? Ta sẽ không thay hắn trả tiền đâu! Tuyệt không.

- Ta cũng không.

- Đúng, tuyệt sẽ không.

Câu trả lời của Jason là kinh điển nhất:
- Demis là ai, chúng ta nhận ra hắn sao?

Lập tức nhận được sự cổ súy của mọi người:
- Đúng, Demis là ai, chúng ta căn bản không biết hắn?

Các học sinh mang hành lý đi ra khỏi đại sứ quán công quốc, vừa ra cửa, thấy ngay một cảnh đẹp mắt Demis giáo thụ bị một đám đại hán bưu hãn áp giải tới, Demis thua chỉ còn một cái khố ngắn, thần tình mỉm cười, đuôi ngựa phía sau đung đưa cực kỳ tiêu sái
- Ài! Các học sinh! Ta biết, các ngươi nhất định không chịu ủng hộ kiếp sống nghệ thuật của ta! Nhưng, ta tìm không được tiểu huynh đệ của ta Francis, hắn có đây không? Ta nghĩ, hắn nhất định giúp ta.

Các học sinh đều cúi đầu, ai cũng không đáp lại Demis, dường như thật sự không ai biết hắn, cả nhóm lên xe ngựa - sư phụ mình bị thua sạch rồi áp giải tới đòi tiền thua, quá dọa người rồi. Không, quỷ mới biết, hắn là sư phụ của ai, dù sao không phải sư phụ của chúng ta.

Cuối cùng Anne mềm lòng, cúi đầu nói một câu:
- Francis sẽ đi tới quả viên, nếu ngươi muốn tìm hắn giúp ngươi trả nợ, phải đi tới quả viên.
Nói xong, nàng cũng vội vàng lên xe.

Demis quay đầu ngoắc tay với đại hán đang áp giải hắn:
- Đi, cùng ta đi quả viên! Ai nha, không có việc gì đâu, đừng tưởng rằng Francis là bá tước đại nhân mà không phải trả. Đi, đi, di! Ta Demis giáo thụ thua tiền nhất định trả lại.

Các đại hán trợn mắt cứng lưỡi, cả đám đều lắc đầu không thôi, tiếp đó theo Demis đi tới quả viên.

Thời gian có đôi khi trôi qua quá nhanh, tựa hồ chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi, mọi người đã tới quả viên của Đỗ Trần.

Đi tới cửa vào quả viên, Demis hét thật lớn:
- Được rồi, cho dù Francis không chịu giúp ta trả nợ, ta còn có một vị bằng hữu ở nơi này, hắn nhất định cứu ta...

- Demis, mau tới cứu ta.
Demis đột nhiên nghe được một tiếng gọi lớn, theo đó nhìn lại, lão Bowen đang treo lơ lửng trên một cây ăn quả tại sườn núi, quần áo trên người rách nát, đầu tóc rối bù, mặt bẩn thíu nhem nhuốc, phía dưới còn có mười mấy người hầu cường tráng vây bắt, đang cầm gậy trúc có giắt quần á của hắn phía trên:
- Fran..., Francis quÁ Ác độc, hắn đặt bẫy hại lão nhân gia...

- Ha ha, Bowen tiên sinh, chủ nhân phân phó, ngươi không phải trả phí dứng chân, nhưng hoa quả thì nhất định phải trả tiền! Hơn nữa chủ nhân nói! Ngươi nếu không trả tiền, hừ hừ! Tùy chúng ta xử trí! Bởi vì tiền hoa quả này sẽ khấu trừ vào tiền lương của chúng ta.

Demis mở to hai mắt nhìn, nhìn thảm trạng của lão Bowen, không khỏi sợ hãi, nói thầm:
- Đây chính là "đế đô" của Lanning... Francis... ngươi thật là ác.

- Ha ha, Demis tiên sinh, tiền thua của ngươi...
Có người ở sau lưng vỗ vai hắn.

- Lấy hết quần áo của hắn! Treo trên cây cho mọi người xem, lất tất cả tư nguyên! Chúng ta có thể thu phí để hoàn lại tiền lương của chúng ta. Francis đại nhân nhân từ vừa mới ân tứ cho chúng ta tiền lương, tuyệt đối không thể cho lão già này ăn quỵt mất.
Bọn nô lệ hô lớn.

- Ta đã cho các ngươi rất nhiều hoàn nguyện chỉ, các ngươi có thể dùng nó tới tìm ta xem quẻ trả nợ a.
Lão Bowen khuôn mặt tang thương cầu khẩn.

- Phi! Ngươi là lão lừa đảo! Chiêm tinh thuật của ngươi căn bản là không linh nghiệm! Các huynh đệ, chúng ta tiếp tục.

"Hoàn nguyện chỉ" Trên tam đại lục không có đến bảy trương "Hoàn nguyện chỉ", ít nhất là hơn một vạn kim tệ "Hoàn nguyện chỉ", đó là có thể xin thần bí "Bặc thần" vì một lần "Hoàn nguyện chỉ" mà xem quẻ! Trong mắt mấy người bình thường trong quả viên, trong tay hơn hai mươi nô đãi, có chí ít hai trăm sợi, còn không thể bức lão Bowen bại lộ sao? Xem ra, lần sau phải dụng biện pháp càng ác độc hơn.

Lại nhìn thoáng qua Demis đang nhìn mình cười hì hì, Đỗ Trần đột nhiên ngước đầu lên ngắm nhìn cảnh sắc mây trắng lững lờ bay, hình dáng như du sơn ngoạn thủ.

Trong đám đại hán có một đầu lĩnh bước tới, cung kính đi tới bên người Đỗ Trần, nói chuyện của Demis một lần.

- Cái gì?
Đỗ Trần mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn mọi người:
- Ngài nói cái gì cơ? Ta giúp hắn trả nợ? Lý do gì chứ? A, ý ta là, hắn là ai vậy?

Tất cả mọi người chết lặng.

Đỗ Trần "ủy khuất" nói:
- Mấy vị tiên sinh, các ngươi hẳn là nghe qua tên ta.

Tráng hán gật đầu:
- Đương nhiên nghe nói qua, ngài là mỹ đức thánh. Francis bá tước đại nhân! Ngươi cũng là người lương thiện nhất nguyện ý trợ giúp mọi người.

- Ta rất nguyện ý trợ giúp người, nhưng, hắn tự xưng là sư phụ của ta, ngài tin ta có một sư phụ như vậy không?
Đỗ Trần cao giọng nói:
- Mấy vị này đều là đồng học của ta, ngươi hỏi bọn họ một câu, có ai biết kẻ trần truồng này, chỉ mặc nội khố, lại là lão đổ quỷ nương nương khang?

- Không nhận ra, chúng ta đương nhiên không nhận ra hắn! Chúng ta làm sao có thể quen một người như thế.

Các học sinh toàn bộ tụ tập bên người Đỗ Trần, đám học sinh học hình dáng Đỗ Trần, ngẩng đầu nhìn trời, không có ai đáp lời Demis.

Ngay cả Anne tâm địa thiện lương nhất, cũng bĩu môi:
- Mấy vị tiên sinh, chúng ta đã nói qua từ trước, chúng ta đều không nhận ra hắn.

- Ha ha, ta làm chứng, không nhận ra hắn! Hắn là sư phụ Francis, là bằng hữu của ta! Ta cũng là sư phụ của Francis.
Lão Bowen bị vây trên cây hô lớn.

Đỗ Trần nhún vai:
- Các ngươi đã thấy rồi chứ? Bọn họ là bằng hữu. Vị lão nhân này tới ngay cả tiền của nô đãi cũng không chịu trả, ta cùng các đồng học của ta có thể có sư phụ như vậy sao?

Tráng hán lại gật gật đầu:
- Là chúng ta hồ đồ, đại nhân vật như ngài, sao có thể có sư phụ như vậy, đấu thần học viện sao lại dùng người như thế làm sư phụ chứ, xin lỗi.
Bọn họ nói xong, vây lấy Demis.

Demis bay tới trước mặt Đỗ Trần:
- Francis, ngươi thật sự không giúp ta trả nợ sao?

- Tiên sinh, ta cũng không biết ngươi. Ngươi là ai?
Đỗ Trần vô tội nói, các học sinh cũng lập tức phụ họa.

- Ngươi không nên ép ta.
Thanh âm Demis rất ai oán.

- Tiên sinh, ta thật sự không nhận ra ngươi, ngươi là ... vị kia a.
Đỗ Trần tiếp tục nói một cách vô tội.

- Hừ hừ.
Demis cười lạnh một tiếng, đột nhiên, hắn tiện tay giật bỏ dây buộc tóc, một mái tóc dài xanh biếc bay lất phất theo gió.

Cơ hồ trong nháy mắt, khí thế của Demis thay đổi.

Tóc xanh theo gió bay tứ tán, rồi không chút lăng loạn, giống như trăm vị dũng sĩ trước khi ra tay đang cổ động, chấn nhiếp. Demis có chút cúi đầu, đôi mắt màu lam vốn cười đùa ngày xưa lạnh lùng nhìn Đỗ Trần.

Giờ phút này Demis, Đỗ Trần nhớ mang máng, trong khi lão sư phụ đổ quỷ vẽ tranh, cũng là bộ dáng ngưng thần như vậy, mặt trầm như nước, phong phạm tông sư khiến thiên địa biến sắc.

Từng bước từng bước, Demis bức tới gần Đỗ Trần:
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giúp ta trả nợ, nếu không... ngươi sẽ kiến thức độc môn mật kỹ của ta - thú hoàng tuyệt bích.

- Thú hoàng tuyệt bích? Lão đổ quỷ, ngươi điên rồi sao.
Lão Bowen bị mắc trên cây sắc mặt cuồng biến, hắn không rõ, Demis điên rồi sao? Vì một khoản tiền thua bạc nhỏ như vậy, hắn lại dụng thú hoàng tuyệt bích sao?

Khóe miệng Demis xuất ra một nụ cười, nụ cười rất quái dị:
- Vẫn Thần thảm chiến, thú hoàng Mc Allen lâm chiến bị dồn vào chân tường, một mình độc chiến mười ba phong hào đấu thần, một chiêu này, bắt đầu từ việc thú hoàng gặp phải tuyệt cảnh, cuối cùng ngăn cơn sóng dữ, bí kĩ diễn hóa tự sự bị vây vào nơi không thể thắng...

Đỗ Trần quái dị nhìn Demis, chẳng lẽ ẩn sĩ cao nhân rốt cục không nhịn được phải ra tay sao? Nhưng...

Dịch Cốt tiến lên một bước, đi tới trước mặt Đỗ Trần, thiết câu chẳng biết khi nào đã xuất hiện trong tay hắn, chẳng lẽ Demis đã đạt tới cảnh giới cao nhất giống Bowen "Phản phác quy chân", chính mình còn không đạt được, cảnh giới cao thâm ẩn tàng khí tức hoàn mỹ sao?

- Xem ra, ngươi muốn bức ta ra tay.
Demis mạnh mẽ nhảy lên.

- Không nên.
Lão Bowen thống khổ nhắm con mắt lại.

Demis nhảy lên cao hai chân xoay vòng, lại quỵ ngồi trên mặt đất, hai tay chống xuống, đầu cúi xuống, mái tóc xanh rối bời dựng đứng.

- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...
Demis hô to.

Tất cả mọi nguời... trợn mắt cứng lưỡi.

Đây là "Thú hoàng tuyệt bích"?

- Ai!
Lão Bowen thở dài, đột nhiên hô lớn:
- Ta thừa nhận, ta vừa rồi nói xạo, ta kỳ thật không nhận ra hắn.

Đỗ Trần sắc mặt cổ quái lắc đầu, xuất ra một đại kim tệ nhét vào tay tráng hán.
- Ta quyết định giúp lão nhân đáng thương này trả nợ. Chỗ này hẳn là đủ rồi, mặt khác, sự việc hôm nay không được nói ra ngoài? Ta thật không nhận ra hắn. Thật sự. Xin tin tưởng ta.

Tráng hán khiếp sợ gật đầu, hắn tâm lĩnh thần hội:
- Ta hiểu, ngài sao lại biết hắn, hắn cùng ngài không có quan hệ gì, được rồi, đổ trường chúng ta cho tới giờ không tiếp loại người ngày.

Đuổi đi tráng hán đòi tiền, Đỗ Trần vô lực phất phất tay, ý đồ của chính mình thử hai thế ngoại cao nhân đã lại một lần thất bại, hai người bọn họ quả thực... chết cũng không sợ, có thể cùng "ngũ ca" liều mạng.

- Giáo thụ tiên sinh, ta giúp ngươi lần cuối trả tiền, nhớ kỹ, đây là lần cuối! Tốt lắm, nói cho ngươi một chuyện, ta muốn đi trước tới lãnh địa thị sát, ngươi cùng các học sinh đi tới đại thảo nguyên trước, ta xong việc sẽ đi tìm các ngươi.

- Ngươi không đi cùng chúng ta sao?
Demis cười xu nịnh đi tới, lại sửng sốt một chút, cười nói:
- Cũng được, bất quá ngươi nhớ kỹ, nhất định phải tới đại hội chiến thần Auerbach, nếu không, khóa trình của ngươi không hợp cách.

Đỗ Trần bĩu môi, lệnh cho người trong quả viên chuẩn bị xe ngựa cho các học sinh lên đường, cũng giao khế ước một sản nghiệp của mình trên đại thảo nguyên cho Sam, sau đó mình cùng người nhà, còn có mười mấy lương đống tương lai lên Á Long liễn.

Chỉ để lại Dịch Cốt bên người, Đỗ Trần ở trong một tiểu thính trên Á Long liễn, nhẹ nhàng từ trong Liên Hoa lấy ra chiếc hộp nhỏ, đặt trước mặt.

Đây là hộp thánh khí Mayfair lưu lại.

Nói là hộp, nhưng nó không phải hình chữ nhật, mà là hình trụ tròn, nhìn qua như một bình chứa nước của đại phú hào, trên dưới hai phần như bị đao cắt bằng sáng loáng, thậm chí có thể làm gương soi, mà nó lại hình trụ, có điêu khắc một vòng đồ án hình nguời, hình người vô cùng nhỏ, dày đặc, nếu không phải thị lực của Đỗ Trần phi phàm, căn bản không thấy rõ mặt trên điêu khắc cái gì! Hơn nữa những người này thuộc hơn mười chủng tộc, không mặc chiến giáp, tay cầm binh khí, như là một hồi chém giết sinh tử.

"Có ý tứ" Đỗ Trần cầm lấy hộp thánh khí, một mặt tìm ổ khóa được ẩn giấu, một mặt hỏi Dịch Cốt:
Trước khi ta mở hộp thánh khí, ngươi đánh giá nó cho ta.

Dịch Cốt nhìn chằm chằm hạp tử:
- Từ bề ngoài mà xem rất bình thường, cùng một chút hộp thánh khí chứa vật không có gì khác. Tại phòng đấu giá chỉ cần mười mấy kim tệ là có thể mua được một kiện thánh khí như vây và "Quyền nhận chủ".

- Nếu chỉ là thế, ta sẽ rất thất vọng.

- Bất quá, thánh khí có tác dụng bảo hiểm, cấp bậc càng cao! Đương nhiên là tam cấp, phải do cao cấp đấu thần mới có thể mạnh mẽ bắt nó nhận chủ, như vậy "Bảo hiểm tương" cao cấp đấu thần, nhưng thật ra rất hiếm a.
Dịch Cốt chỉ chỉ những nhân vật chiến tranh được điêu khắc, đột nhiên nói:
- Hơn nữa trong nhân vật trên mặt, có mấy người mà ta không biết hắn thuộc chủng tộc gì! Bức phù điêu chiến tranh này, nhất định là vẽ lại một hồi chiến dịch rất lâu về trước, mà hiện tại một chút chủng tộc đã bị diệt tuyệt rồi.

- Hộp thánh khí từ xưa, phải không?
Đỗ Trần ra tay như điện, cực kỳ nhanh chóng mở thánh khí này.

- Ca ba.

Viên trụ thể mở ra! Ngoài ý muốn, bên trong đương nhiên là một hộp thánh khí hình trụ! Hai kiện thánh khí giống nhau như đúc ngoại trừ hình dáng lớn nhỏ...

Bất quá từ giữa hai tầng thánh khí rơi ra một phong thư, xem ra, Mayfair còn ở nơi này lưu lại phong thư.

Đỗ Trần tiện tay cầm phong thư lên, vừa định xem... đột nhiên, sắc mặt hắn trắng bệch, không chút máu.

Bởi vì Đỗ Trần thấy được một hình chạm trên hộp thánh khí, ngoại trừ chiến tranh phù điêu còn có một nhóm chữ nổi...
Liên Hoa Bảo Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status