Liên hoa bảo giám

Chương 413: Cô bé ngày nào



- Anne tỷ tỷ!
Tiều Bối Bối lập tức nhảy tới, thân thiết nhào vào lòng Anne cười hì hì.

- Tiểu Bối Bối xinh đẹp hơn nha, a a, để tỷ tỷ thơm thơm!
Anne cúi người bế lấy tiểu gia hỏa kia khẽ hôn một cái, lại vuốt cái trán của cô bé:
- Bảo bối vẫn đáng yêu như vậy, nhưng mà sao không hề lớn lên? Có phải là gần đây ba ba của ngươi không cho ngươi mua thật nhiều kẹo ngọt hay không vậy nha?

Tiểu Bối Bối vỗ hai cái má nhỏ béo mập, uỷ khuất nói:
- Đúng a, Bối Bối ăn vặt không no, tự nhiên không lớn lên rồi!

Cô bé chớp chớp mắt nhìn Anne, ba ba đáng thương!

"Quỷ nha đầu, có phải là muốn kêu tỷ tỷ mua cho ngươi đồ ăn vặt không?" Anne liếc mắt là nhìn thấu tâm tư của tiểu nha đầu, một tay ôm tiểu hài tử, một tay khác đưa về phía thuyền lớn tử kim sắc ở trong gió biển sau lưng phất khẽ một cái, thản nhiên nói:
- Lấy chiếc hộp màu lam trong thư phòng của ta.

- Như người mong muốn, Anne tiểu thư!

Mấy bóng người theo phân phó của Anne từ mạn thuyền đứng lên, lăng không chậm bước, từ từ rơi xuống trên boong Beierkesi. Lễ phục tuyền một màu đen, bao tay màu trắng, trang phục chỉnh tề bước tới, một người đầu lĩnh tay bê một chiếc hộp nhỏ màu lam, eo lưng thẳng tắp, quỳ gối trước mặt Anne, hai tay sau khi mở hộp nâng cao qua đầu.

Tiểu Bối Bối vui vẻ ra mặt:
- Thật nhiều bánh ngọt, cảm ơn tỷ tỷ, Bối Bối có thể lớn lên rồi!

Anne khẽ mỉm cười, nụ cười của tiểu thư quý tộc nội liễm mà ưu nhã vạn phần mê người.

Đỗ Trần trong lòng quái dị tuyệt luân, ở trong trí nhớ của hắn, Anne là một tiểu ny tử vô cùng nghe lời, động một chút là đỏ mặt. Thực tế, trừ đi sự cao ngạo của gia tộc nàng làm người ta chán ghét, Đỗ Trần đối với tiểu nha đầu này thậm chí chẳng có một ấn tượng khó chịu nào.

Nhưng Anne hôm nay, một bộ váy dài tím sẫm, mái tóc dài màu vàng quấn sau gáy, bện tóc theo gió biển khẽ rung động, khí chất thành thục cao quý ưu nhã tuyệt không phải người bình thường có thể học được. Giống như... Đỗ Trần tự đánh giá hồi lâu, trong lòng chợi toát ra một câu - đây mới là thần duệ Tucker, thần tứ công chúa, có tư thái quý tộc ngàn năm.

Mỉm cười. Đỗ Trần tiến lên làm lễ gặp mặt:
- Nhiều năm không gặp, Anne tiểu thư thay đổi rất nhiều!

Anne bảo tiểu Bối Bối lấy linh thực chia cho đệ đệ, quay đầu khẽ nhún người cười nói:
- Bạn học cũ từ khi nào như người ngoài thế? Năm đó ta và ngươi khi mới gặp nhau, ta mới chỉ là một hài tử 15 tuổi, hôm nay… chúng ta đều không còn là hài tử nữa.
Một tiếng thở dài nhỏ không thể tìm ra nguồn gốc.

Nghe tiếng than khẽ của trong lời có ý này, Đỗ Trần lơ đãng cười, trả lời:
- Đúng vậy, chúng ta đều không còn là hài tử nữa…

Quá khứ đã trôi qua, chúng ta đều không còn là hài tử thanh xuân năm đó thiếu hiểu biết, mỗi người đều lưng đeo hết thảy gia tộc, quốc gia, thế lực, đều là... người lớn rồi!

Không biết tại sao, Đỗ Trần đột nhiên vạn phần hoài niệm tới tiểu nha đầu tóc vàng năm đó, bất qua hắn càng rõ ràng, nữ hài nhu thuận 15 tuổi kia đã đi không trở lại. Anne đã 19 tuồi, không còn là tiểu hài từng bỏ nhà ra ngoài, bướng bỉnh bức hôn nữa, mà là đại nhân vật mới của gia tộc Tucker, đứng ở trên đỉnh phong vân tương lai tam đại lục.

Đỗ Trần hỏi:
- Nàng đây là muốn đi…

Anne khẽ vuốt bện tóc, còn mắt xinh đẹp màu xanh da trời đánh giá Đỗ Trần một phen. Nàng khẽ cười nói:
- Ba tháng trước, sau khi ta tốt nghiệp ta chấp chưởng sự vụ gia tộc nam hải, mấy ngày tới là sinh nhật của tổ tiên. Ta đây là muốn về nhà tham gia đại lễ tế điện… bạn học cũ, nghe nói ngươi đã là Đỗ Trần thần sứ, sinh nhật tròn hai nghìn tuổi của gia tổ còn mong Đỗ Trần thần ban ánh sáng nha!

Hai con ngươi màu xanh da trời nhìn xa, ánh mắt thâm thúy của Anne chớp chớp:
- Nếu việc trên đảo Borg không trọng yếu, cũng mời ngài tới dự lễ, à, nhà ta và Hải Hoàng còn có vài phần giao tình, việc của ngươi trên đảo Borg ta có thể ủy thác Hải tộc đi làm...

Đỗ Trần vuốt mũi.

- Thần của ta bây giờ đã đi xa tới Sinh Mệnh mê cung dò xét hướng hành động của Ma tộc, sợ là không đi về được, bất quá ta nguyện thay thần của ta tới dự lễ, nhưng việc trên đảo Borg sẽ không làm phiền bạn học cũ nàng!

- Vậy ta liền về nhà cung kính đợi.
Anne chỉ chỉ tay về mặt biển phía nam:
- Ngươi đã gặp Arthur chưa?

- Arthur?
Đỗ Trần kinh hỉ nói:
- Chẳng lẽ Arthur cũng ở gần hải vực?

- Bạn học cũ, đây chính là ngươi không đúng rồi!
Anne trách:
- Arthur thậm chí mỗi ngày đều nhớ tới lão huynh đệ ngươi, còn giúp ta tìm hiểu tin tức của ngươi, nhưng ngươi làm sao ngay cả hiện trạng của người ta cũng không rõ chứ?

Một câu này làm Đỗ Trần đỏ mặt cười gượng cho qua, Anne bình thản nói:
- Arthur tòng quân ba năm, hôm nay đã là Đại nguyên soái của hạm đội phương bắc Renault, hai tháng trước, hắn ở Kim Sa Giác hải vực đại phá tứ đại hạm đội liên quân đế quốc Sauber, cầm đao giết chết Kangliweisi một trong những thủ hộ đấu thần của Sauber, uy chấn Thương Khung, càng làm biên giới biển của Renault mở rộng ngàn dặm, bây giờ... Hắn cùng với hai mươi vạn thủy sư dưới cờ đang giằng co cùng quân trấn hải của Hải Hoàng ở phương nam của đảo Borg, mà ta, khi phụng mệnh điều đình đi tranh luận đã gặp hắn một lần.

A, nghĩ không ra tiểu tử kia đã trở thành trên đường bá chủ của Thương Khung rồi, Đỗ Trần nghe được lòng hướng tới, lại không khỏi ngạc nhiên nói:
- Arthur có năng lực dùng đao giết chết đấu thần thủ hộ của Sauber? Hắn bây giờ thực lực đã đạt tới mức nào?

Anne quái dị nhìn Đỗ Trần một cái:
- Cái này ngươi hẳn là càng rõ hơn ta chứ? Arthur ba năm nay thực lực đột ngột tiến mạnh, người khác tu luyện càng ngày càng khó khăn, nhưng hắn từ sau khi đột phá thực lực tương đương lục cấp đấu thần, thực lực tăng tiến ngược lại càng thêm dễ dàng, hôm nay đã gần tới cảnh giới phong hào, trong Thương Khung (Renault), trừ Sư Tâm vương ra đã không còn không ai là đối thủ của hắn nữa!

Đỗ Trần nghe được trợn mắt há hốc mồm, điều… điều này sao có thể?

- Chuyện lạ, Arthur nói, mọi thứ của hắn đều do ngươi ban cho, ngươi làm sao có thể không biết rõ tiến cảnh thực lực của hắn?

Đỗ Trần tìm cớ bày ra cho qua, trong lòng lại chấn kinh không thôi, năm đó mình dạy cho Arthur cái gì mình rất rõ ràng, đó bất quá là một chút thủ đoạn luyện thể thường thấy của đạo môn kiếp trước, làm sao có thể tu luyện tới mức gần sát phong hào.

Hơn nữa tình hình của Arthur Đỗ Trần biết rất rõ ràng, hắn là con trai của thất tỷ Tuyết Cơ với đời sau của Wolfe và A Nhược phu nhân, thiên phú cực kỳ giống với mình, lại tao ngộ tương đồng, bị Margaret dùng Dong Hỏa Chi Tâm biến thành phế vật...

Cũng là năm đó, sau khi Arthur được những bí pháp luyện thể này tiến bộ vẫn luôn không thể dùng lẽ thường suy đoán, chẳng lẽ trên người vị huynh đệ này còn có bí mật gì đó.

Nghĩ không ra, tiến bộ của Arthur đối với Đỗ Trần mà nói chính là một điều bí ẩn nằm ngoài sự hiểu biết! Bất quá Đỗ Trần chỉ có tình cảm kinh hỉ, từ trong lời nói của Anne nghe ra, mặc dù qua nhiều năm không gặp, nhưng trong lòng Arthur còn nhớ tới vị huynh đệ này! Một câu kia "Hết thảy mọi thứ của ta đều là Francis cho" khiến Đỗ Trần khắc dạ không thôi.

- Phương Nam của đảo Borg tới hải vực Kim Sa Giác đúng không? Có cơ hội, ta nhất định sẽ đi gặp hắn.
Đỗ Trần nói rất chân thành.

Nhưng Anne lại cười nói:
- Không cần rắc rối thế, sinh nhật của tổ tiên ta, Arthur cũng sẽ thay cho Sư Tâm vương tới dự lễ, tới lúc đó huynh đệ các ngươi có thể gặp mặt rồi.

Dừng một chút, Anne đột nhiên hỏi:
- Nguyên nhân ngươi tới đảo Borg nói cho ta có được không?

- Cái này cũng không có gì không tiện, cung nữ thần Mickey cháy lớn, uy tín của giáo đình và thần thánh liên minh không thể bỏ qua, cho nên giáo hoàng bệ hạ lệnh ra tới xem xét xây dựng cung nữ thần.

Anne hơi gật đầu, trầm mặc chốc lát, nói một câu không rõ ý tứ:
- Hải Hoàng người này rất cổ quái, ghét nhất hắn luôn ở đảo Borg, giữ trái tim của vùng đất trung tâm!

Đỗ Trần sửng sốt, còn muốn hỏi tới, nhưng Anne lại cười lắc đầu không có gì nói thêm. Bất quá gia tộc Tucker thân là minh hữu của Hải Hoàng, một câu này của Anne nhất địch có hàm ý sâu sắc.

Trái tim của vùng đất trung tâm, Đỗ Trần nhớ kỹ cái địa phương này.

Hai người còn nói một chút chuyện cũ, nói về những bạn học năm đó, Jason và Cem bọn họ còn chưa tốt nhiệp, còn Francessca sau khi tốt nghiếp tiến vào chúng thần viện tu luyện tiếp, cũng không rời khỏi Đấu Thần đảo. Nửa ngày sau, Anne uyển chuyển từ chối lời mời bữa trưa của Đỗ Trần, kẽ vung tay lên.
- Hồi phủ.

- Như người mong muốn, tiểu thư Anne!

Trước lúc đó người hầu đưa linh thực cho tiểu Bối Bối bay giữa không trung giữa hai thuyền, trên thuyền lớn màu tím sẫm có ván thuyền nạm vàng hạ xuống, những người hầu tay kéo ván, Anne ưu nhã chậm bước đi về thuyền. Xoay người vây tay cáo biệt, khẽ gật đầu cười, thuyền lớn đi xa…

Phong cách xa hoa, lễ tiết cao quý, khiến Goethe trợn mắt há hốc mồm:
- Con mẹ nó, sớm đã nghe quy củ của nhà Tucker nhiều, không nghĩ rằng nhiều tới mức này... Ta cũng muốn, những thứ này nhà ta đều có...

Anne lúc đến lúc đi phương pháp khác nhau, đều rơi vào trong mắt Porter, với mẫn cảm của nữ nhân, nàng cười cay đắng, muộn rồi, chúng ta đều muộn rồi…

Đỗ Trần đưa mắt nhìn Anne đi xa, cho đến khi thuyền lớn biết mất ở đường chân trời, hắn chợt thở dài. Tiểu Bối Bối từ một bên chạy tới, nhào vào lòng hắn:
- Ba ba, Anne tỷ tỷ trở nên thật là lợi hại nha, thân thể tỷ ấy là lục cấp đấu thần, nhưng tinh thần lực không biết tại sao cũng tiến tới tiêu chuẩn lục cấp đó! Song trọng lục cấp đấu thần, cũng có thể đánh được thất cấp!

Đỗ Trần kinh ngạc nói: "
- Bây giờ Anne am hiểu tinh thần lực?

- Đúng nha! Bối Bối thấy hết rồi, khi Anne tỷ tỷ nói chuyện với ba ba, tinh thần lực luôn xoay chuyển rất nhanh, nhất là khi tỷ ấy nói đến trái tim của đại địa! Đúng rồi ba ba, tinh thần bí pháp của Anne tỷ tỷ rất giống với Betty a di, đều là bí pháp có tính xuyên thấu, không có tính mê hoặc, nhưng dùng nhìn thấu tâm tình của địch nhân thì tốt nhất!

Đỗ Trần chợt hiều, với thiên phú của Anne, còn có sự dạy dỗ của Betty đổ quỷ, chỉ cần nàng muốn học, tiến bộ là nhất định! Thứ tinh thần lực này không phải là đấu khí, tu luyện nó phải xem thiên phú!

- Bạn học cũ, bằng hữu cũ có nhiều con đường đi tốt a!
Porter đột nhiên cảm thán một câu, ánh mắt lạ lùng nhìn Đỗ Trần cười nói:
- Nghe rõ mục đích chân chính Anne lần này tới tìm ngươi chưa?

Đỗ Trần vừa rồi thở dài chính là vì cái này, Anne nha đầu này quả nhiên không còn là nữ hài nhu thuận năm đó nữa, bây giờ nói chuyện, cũng thể không chỉ nghe ý tứ bên trên của nàng, Đỗ Trần gật gật đầu:
- Là nàng đang cảnh cáo ta, ta không nên đi đảo Borg, nơi đó là địa bàn của Hải Hoàng và nhà Tucker, ta tốt nhất là thành thành thật thật tới thành Emerald dự lễ, chớ nên rước lấy phiền phức, nếu không, gia tộc Tucker sẽ không ngồi nhìn có người ở trên địa bàn của bọn họ gây chuyện.

Goethe kêu lên:
- Sư phụ, bà nương này dám uy hiếp ngài?

Đỗ Trần xua xua tay:
- Nhưng nàng ta cũng nói cho ta, nếu như thật sự ta gặp phải phiền phức, có thể tìm Arthur hỗ trợ! Cái này một cứng một mềm, cương nhu giúp nhau, khó trách nàng vừa mới tốt nghiệp đã có thể chấp chưởng đại cục một phương! Một năm này, biến hóa của nàng thực sự quá lớn.

Porter trầm mặc không nói.

Trải qua nửa ngày hải hành, đảo Borg đã gần ngay trước mắt, bến tàu kia đã mơ hồ nhìn thấy. Sau khi vệ binh Hải tộc nhìn thấy cờ xí của thánh giáo, cũng đã phát pháo lễ.

Trên boong tàu, Đỗ Trần phân phó:
- Đến cả đây, vừa rồi Anne nói cho ta biết, Hải Hoàng bây giờ đã soái lĩnh đại quân đích thân tọa trấn đảo Borg, hơn nữa còn có một địa phương gọi là trái tim rất nguy hiểm, chúng ta thương lượng một chút!

Mấy người tụ lại cùng một chỗ, bí mật thương nghị một trận, Đỗ Trần bắt đầu chia nhiệm vụ:
- Porter và Lancine giả mạo thủy thủ, tạm thời không cần lên đảo, tinh thần lực của mấy lão rùa đen bên cạnh Hải Hoàng rất lợi hại, chúng ta không thể mạo hiểm! Dịch Cốt, Andy, các ngươi theo ta đổi thành trang phục thánh giáo, sau khi gặp được Hải Hoàng đóng miệng mở miệng đều phải đeo danh nghĩa giáo hoàng, coi chừng một chút. Bối Bối, Alex...

Tiểu Bối Bối cười ngọt:
- Ba ba, Bối Bối phải chú ý lão ô quy kia, chống lại tinh thần lực của hắn.

Alex che trán khép hờ hai mắt, nhếch môi cười lạnh: "

- Cao thủ, không cần phải dặn dò.

Ánh mắt của Đỗ Trần rơi vào trên người Goethe, tiểu vương tử nói:
- Sư phụ ngài yên tâm, sớm muộn ta cũng sẽ giết Hải Hoàng, nhưng không phải bây giờ!

Đỗ Trần mỉm cười gật đầu, nhưng lúc này Snoopy ở trên người Andy nhảy ra:
- Hắc, gia ta làm cái gì?

Đỗ Trần tát hắn một cái:
- Thành thành thật thật ở trên người Andy, giả mạo bọ chét cho ta. Hải tộc có rất nhiều chủng tộc trường thọ, nói không chừng mấy lão rùa đen kia đã gặp Wolfe, biết ngươi là cái thứ gì!

- Bọ chét? Người để gia gia ta làm bọ chét? Hắc, ta là thỏ, ta không sợ các ngươi, tới…

- Câm miệng, Hải Hoàng đến rồi.
Đỗ Trần quay ngoắt đầu lại nhìn chăm chú vào giữa không trung trên đảo Borg. Snoopy ngậm miệng lại, từ thân thể tới linh hồn, triệt triệt để để biến thành một con bọ chét nằm trên tai Andy, tiểu gia hỏa này tính khí rất xung động, nhưng lại còn hiểu thời cơ, đây cũng là nguyên nhân Đỗ Trần vẫn dung tha cho tính cách thối của nó.

Phía ngoài khơi xa truyền đến từng trận cười:
- Ta đang nghĩ là ai, nguyên lai là Francis! Ha ha, đảo Borg này của ta không cho phép nhân loại ngoài nô lệ lên đảo, nhưng người từng đánh bại ta là ngoại lệ!

Tiếng cười vẫn hào sảng như cũ, nhưng tiếp đó âm thanh của Hải Hoàng biến lạnh:
- Francis, ngươi tới tìm ta nói chuyện cũ, hay là tới làm chó săn cho giáo hoàng?

----------

Chú thích: Thật ra tên chương là "Khi mới gặp nhau..."
Liên Hoa Bảo Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status