Liên hoa bảo giám

Chương 445: Trừng phạt


Hai người đã quỳ rất lâu, nhưng Junker cũng không để ý tới các nàng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, chờ đến khi Betty không dám sử dụng đấu khí, trán toát mồ hôi lạnh, Anne rốt cục không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói:
- Gia gia, chuyện hôm nay không có quan hệ tới di mụ, ngài muốn phạt thì phạt một mình con.

Betty hung dữ trừng mắt liếc Anne, lập tức bổ sung:
- Cha, Anne là con nuôi lớn, nó còn trẻ, phạm sai lầm, theo lý do con gánh chịu.

- Gia gia, ai làm người đó chịu.

- Đều câm miệng lại cho ta!
Lão gia tử tức giận xịt khói, chỉ hai người quát lạnh:
- Ai còn dám nói thêm một câu... Ta nhốt các ngươi vào phỉ thúy minh lung!

Phỉ thúy minh lung... Betty sợ run cả người, lập tức ngậm miệng, thành thật quỳ xuống.

Lão gia tử lại lạnh lùng nhìn các nàng chốc lát, vẻ mặt giận dữ hỏi:
- Betty, đứng lên! Đổ thuật của Anne là ngươi truyền thụ sao?

Betty đứng lên, không dám vỗ hai cái chân đã đau buốt, cúi đầu nói:
- Cha, con chỉ là trong lúc rỗi rãi, trộm lôi kéo Anne cùng đổ chơi, nhưng, nhưng Anne rõ ràng không biết gì, có đôi khi ngay cả quy củ đều không hiểu...

- Anne.

Anne điềm đạm nói:
- Gia gia, con ba tuổi đã được a di dạy đổ xúc xắc, 13 tuổi có thể thắng a di, bất quá quy củ của ngài không cho con đánh bạc! Cho nên con không dám đổ, càng không dám thể hiện "đổ kỹ" thực sự trước mặt a di, sợ làm di mụ mất hứng, làm hại người vĩnh viễn không đạt tới "đổ ẩn".

- Nói như vậy, đổ thuật của ngươi xem như vô sư tự thông sao? Hơn nữa 13 tuổi có thể thắng Betty, hôm nay thậm chí có thể gạt ta cùng Francis hoán bài... Thật là một đổ thuật thiên tài!
Betty cùng Anne không dám coi những lời này là khích lệ, cũng quả nhiên, Junker "Ba" vỗ bàn đứng dậy, quát lên:
- Nhưng thiên tài ngươi có biết, Margaret đã tới biển Emerald, có biết ngươi mang đến cho gia tộc bao nhiêu phiền toái?

Margaret tới? Khó trách gia gia hôm nay phá lệ ra tay... Anne hờ hững:
- Gia gia, tôn nữ nguyện ý gánh chịu hết thảy hậu quả!

Betty nóng nảy, nắm lấy vai Anne hét lớn:
- Nha đầu ngốc, vì Francis, đáng sao? Ngươi vốn là người kế thừa được lão gia tử coi trọng nhất, ngươi, ngươi hôm nay vì Francis mà đến cả cuộc sống của mình cũng hủy đi.

Anne rất bình tĩnh lắc đầu:
- A di, Anne đã hiểu rất rõ, chỉ là... hôm nay ta trước mặt Francis phủ nhận hết thảy, hy vọng a di sau này cũng không nói cho hắn chân tướng.

Betty sửng sốt, thật lâu sau cười khổ:
- Nha đầu ngốc, vì một nam nhân căn bản không thương ngươi. Đáng giá sao, đáng giá sao?

Nàng cơ hồ là kêu lớn chất vấn, lại quỳ mạnh xuống:
- Cha, Anne tuổi còn trẻ, còn có tiềm lực, cầu ngài...

- Betty! Ngươi câm miệng!
Junker ngưng thần nhìn Anne chốc lát, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, sắc mặt âm trầm, nhưng lại đột nhiên hỏi:
- Anne, người không triển hiện đổ kỹ, trong lòng không ngứa ngáy sao? Chăm chú trả lời câu hỏi của ta, điều này sẽ quyết định ngươi sẽ bị trừng phạt thế nào!

Anne chầm chậm lắc đầu:
- Anne không có ngứa ngáy.

Với kỹ thuật của ngươi đương nhiên không chút ngứa ngáy tay chân? Lão gia tử nhướng mày:
- Vậy trong mắt ngươi, cái gì gọi là thua, cái gì gọi là thắng?

Anne không chút do dự, lại lắc đầu lần nữa:
- Hôm nay Anne trước mặt Francis phủ nhận hết thảy, bởi vì Anne không cầu có được cái gì từ Francis, trong mắt Anne... không có thắng thua.

Junker trong mắt tinh quang chợt lóe sáng, vội la lên:
- Nếu không có thắng thua, vậy trong mắt ngươi cái gì mới là đánh bạc?

Anne khó hiểu ngước đầu lên:
- Gia gia, hiện tại vấn đề này còn có ý nghĩa sao? Anne rất rõ luật của gia tộc, lúc này, con cho dù không chết thì chung thân cũng bị nhốt trong phỉ thúy minh lung... xin gia gia phát lạc.

- Bớt nói nhảm, trả lời vấn đề của ta!
Junker mạnh mẽ nắm lấy vai Anne, mười ngón tay phát lực khiến Anne sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!

Nhưng Anne tựa hồ không có cảm giác được đau đớn:
- Tốt lắm, con nói...

Nàng cười khổ, cúi đầu chậm rãi nói.
- Năm đó con mời Betty a di bức hôn Francis, trong lòng tràn ngập tự tin, còn nghĩ đánh bạc một ván, thắng thì Francis sẽ đáp ứng hôn ước... kết quả là thua, mất đi rất nhiều! Nhưng Anne cũng hiểu được một đạo lý - có đánh bạc sẽ có thắng thua, không muốn thua, không muốn mất, thì chỉ có thể không đánh bạc, không đánh bạc mới chính thức là người thắng cuộc.

Khóe miệng Junker lại có một nụ cười rất cổ quái:
- Nói cho cùng, không đổ mới là thắng!

Lão chậm rãi thả tay ra:
- Đứng lên đi.

Betty trong lòng vui vẻ:
- Anne, gia gia tha thứ cho ngươi rồi, còn không mau nói cảm tạ.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người...

Anne cũng không có đứng lên, mà vẫn tiếp tục quỳ như vừa rồi nói:
- Nhưng sau khi Anne lớn lên, thấy rõ hơn, lại từng nghĩ tới, nếu con năm đó không đánh bạc, vậy chẳng phải vĩnh viễn không có khả năng có được Francis sao? Vậy, không đánh, mặc dù không mất, nhưng cũng không được cái gì!

Tiếu ý của Junker dừng lại, sửng sốt nhìn tôn nữ.

Betty khẩn trương:
- Nha đầu ngốc! Gia gia ngươi hiểu được cao thủ "bất đổ vi đổ", lúc này nên nói cho gia gia vui a! Cái gì mà không đổ cũng không được... ngươi muốn tìm chết sao?
Trong lúc vội vàng, nàng nói tất cả lời nói thật ra.

Junker lại sửng sốt khoát tay:
- Anne, tiếp tục nói.

Anne tựa hồ căn bản không có quan tâm phản ứng của hai người, vẫn nói lời của mình....

- Đánh, có thể bại! Không đánh, nhưng cái gì cũng không được! Đánh, chính là không đánh, vấn đề ngày vây khốn con thật lâu... cho đến một năm trước.

Con gặp một nữ tử khác năm đó cũng theo đuổi Francis - Avril! Chúng con trở thành bằng hữu, sau đó... đổ chính là không đổ, vấn đề này con thấy được đáp án trên người Avril - con hỏi Avril: "Ngươi hôm nay nỗ lực hết thảy, Francis căn bản không biết, ngươi chịu nhiều đau khổ mà không ai có thể tưởng tượng nổi như vậy, chỉ vì đánh bạc một lần với tương lai khi gặp lại Francis, hắn sẽ yêu ngươi bây giờ sao?"

Avril nói cho con biết, nàng cho tới giờ không đánh bạc, nàng chỉ dùng chân tình theo đuổi! theo đuổi được thì hạnh phúc cả đời, theo đuổi không được... cũng thôi, nhưng nàng sẽ không hối hận!

Anne cười khổ.

- Không lâu trước, khi gặp Francis, con nhắc lại lời hứa của Avril năm đó với hắn. Con thấy Avril hiện tại mạnh hơn so với năm đó rất nhiều! Avril bất luận cuối cùng thế nào, nàng cả đời đều chiếm một vị trí trong lòng Francis – Nhưng chỉ sợ rằng đấy không phải người yêu! Còn vị trí của con trong lòng Francis... cơ hồ không có gì, chỉ có chút ấn tượng như một đồng học cũ.

Anne cắn môi, hai tròng mắt ướt át, thanh âm nghẹn ngào:
- Từ sau đó, Anne biết, năm đó con không nên yêu Francis, mà con cũng đã dụng phương pháp sai lầm! Người yêu, dùng tâm theo đuổi, không phải là đánh bạc thắng mang về...

Nhẹ nhàng lau lệ quang trên khóe mắt, Anne lộ vẻ sầu thảm, cuối cùng nói:
- Đánh bạc, là vì có được nhiều hơn. Nhưng muốn được nhiều thì không nhất định phải dùng phương pháp đánh bạc! Dụng tâm làm, cũng có thể đổi lại được, cho dù không đổi lại được, cái mất đi cũng sẽ ít hơn đánh bạc nhiều! Gia gia, nếu nhất định phải đánh bạc, nhất định phải có thắng thua, tôn nữ chỉ có thể nói, không đánh, dụng tâm mà thắng.

Nói xong một đoạn thoại dài, Anne cúi đầu, chờ phán quyết cuối cùng của gia gia.

Betty sớm đã nghe tới sửng sốt.

Lão gia tử Junker trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cầm lấy lá bài tây trên bàn, "xích lạp" một tiếng, đánh nát rồi nói một câu mà người ngoài tuyệt không thể tưởng được:
- Betty, ngươi đi tiếp đón mấy huynh đệ tỷ muội... từ hôm nay trở đi, Anne là người kế thứa thứ nhất của gia tộc Tucker.

Betty trợn trừng mắt, Anne cũng mờ mịt nhìn gia gia.

Junker đột nhiên cười điên cuồng, nói như nói đùa, giờ phút này hắn như một hắc bang lão đại trên đường:
Mẹ nó, sớm biết Anne lĩnh ngộ tới bước này, lại có đổ thuật cao thâm như thế... Lão tử còn phí tâm bồi dưỡng Betty làm gì? Thật sự là đi rách giầy không thấy... tranh đoạt của Đỗ Trần thần giáo cùng Thấm Thủy Hồ, tự nhiên bức xuất cho ta một tuyệt thế thiên tài, ha ha!

Lão gia tử xoay người nhìn thẳng Betty:
- Betty, hôm nay có thể nói thật với ngươi! Năm đó Shu-Long truyền thụ cho ngươi đổ thuật là theo ý ta. Đáng tiếc, ngươi hai mươi năm qua kỹ thuật dù đủ, nhưng tâm cảnh thủy chung không đạt tới... nếu không ngươi sớm đã là đệ nhất thuận vị kế thừa nhân của gia tộc.

Betty cười hề hề:
- Cha, vậy Anne đã đạt tới yêu cầu của ngài?

- Sai, là đạt tới yêu cầu của tổ tiên lôi thần Tucker!
Junker cũng mặc kệ Betty có nghe hiểu hay không, phất phất tay:
- Betty, ngươi hẳn là hiểu được ý tứ ta nói - đừng cho ta biết ngươi ghen ghét Anne! Tốt lắm, ngươi có thể ra khỏi đây, chuyện tiếp theo ngươi không có tư cách biết.

Betty sửng sốt một chút, lập tức cười hắc hắc quái dị đi ra. Đương nhiên, vì mình không ngộ ra cảnh giới đổ thuật của lão gia tử mà vĩnh viễn mất đi cơ hội, bất quá... nữ nhi của mình là Anne có được nó, so với mình được càng vui hơn! Ghen ghét, ghen ghét cái rắm a?

Anne tương lai là gia chủ, lão nương chẳng phải là có thể tùy thời đánh bạc? Ha ha! Đi khỏi thư phòng không bao lâu, Betty liền phát ra tiếng cười trong truyền thuyết đấu thần, thực vật hệ vặn loạn.

Ngay khi Junker "giáo huấn" Anne, Đỗ Trần cùng Liya đã vào phòng nói chuyện.

Đỗ Trần suy nghĩ, nói:
- Tuyệt không sai, nhất định là Anne đổi bài cho ta!

Hắn sờ sờ cái mũi:
- Không biết nàng bị trừng phạt thế nào...

- Muốn biết, đi xem là được.
Trong đầu hắn đột nhiên vang lên thanh âm.

Đỗ Trần trước mắt sáng ngời:
- Đỗ Tư, ngươi rốt cục sống lại rồi!

- Hừ! Ngũ ca ta chết lúc nào chứ?
Một "cục" gì đó chuyển động trong tay áo Đỗ Trần, chỉ chốc lát, biến thành bộ dáng Đỗ Trần thần... nhưng nhân gia ngũ ca đang dương dương tự đắc, sống lại lập tức hét lớn, tiết hết buồn bực mười ngày qua:
- Để cho mưa gió tới càng mãnh liệt chút, ta Đỗ Tư, càng dễ sống.

Liya kinh hãi kêu lên một tiếng:
- Đỗ Tư, ngươi tên lưu manh.
Nàng ôm lấy Bối Bối bỏ chạy thục mạng ra ngoài, nguyên lai ngũ ca có thói quen... không mặc quần áo...

Đỗ Trần cười ha hả, Đỗ Tư lai nhún vai, rất rõ ràng, động tác của hắn cực kỳ thoải mái, không khác gì động tác của con người chính thức, so với động tác cứng ngắc trước kia thì tốt hơn nhiều lắm.

Đỗ Tư nói:
- Phúc của ngươi tốt thật, ngũ ca ta thực lực tiến nhanh, không bao lâu nữa có thể biến hóa bộ phận khí quan phức tạp trong cơ thể, phỏng chừng có thể biến xuất yết hầu cùng thanh quản, có thể nói chuyện rồi.

Đỗ Trần nở nụ cười:
- Ta đây thì sao?

Từ khi đệ ngũ quái mở ra thêm ba đoá, hắn vẫn hồ đồ. Mà ngũ ca có thể đánh giá Đỗ Trần lại là một quả "bóng khí", cho nên hắn tới hôm nay cũng không biết rõ thực lực tiêu chuẩn của mình là gì. Giờ phút này, ngũ ca tỉnh rồi, Đỗ Trần hỏi vấn đề thứ nhất tự nhiên là vấn đề này.

Ngũ ca cảm ứng một lúc:
- Thực lực của ngươi sao... còn nhớ kỹ Long thần chứ? Có thể cùng hắn đánh một trận, bất quá đừng mong chiến thắng, nhưng cũng không sợ thua.

Đỗ Trần trầm ngâm nói:
- Vậy cũng là thập nhất cấp thượng phong... ngang bằng giáo hoàng! Ân, ta hiểu rồi, Đỗ Tư, nói cho ta rõ ngày đó ngươi cuối cùng là gặp chuyện gì trong huyệt động.

Đỗ Tư bĩu môi:
- Cái này không vội, uy, ngươi không phải đang lo Anne sao, có muốn đi nhìn một cái không?

Đỗ Trần nhẹ nhàng khoát tay:
Linh Lung tháp của gia tộc Tucker cơ quan chập trùng, lão gia tử nông sâu thế nào chúng ta càng không rõ lắm, ta không vì một chuyện sớm muộn cũng biết mà mạo hiểm.

Đỗ Tư đắc ý lắc đầu:
- Trước kia không được, bất quá giờ... 19, ra đi.

Đỗ Trần cả kinh, ngày đó công quốc Mickey phục quốc thành công, tổng thể mở ba đóa Liên Hoa, trong đó tác dụng của Thanh Vân cùng phong nguyên tố thật sự khiến Đỗ Trần yêu thích không buông tay nổi, nhưng 19 lại mất tích, đến nay không có tìm được... Đỗ Trần nhìn hai bên, Đỗ Tư nói xong cũng không có bóng của lão 19, không khỏi nhíu mày nói:
- 19 ở đâu? Tại sao nội kình cùng nguyên thần của ta đều cảm ứng không được hắn?

Đỗ Tư thần bí nở nụ cười:
- Theo ngũ ca ta thấy, ý tứ chính thức đệ ngũ quái là... Phong vô hình, vân vô tướng! Là cao thủ ẩn tàng, ngay cả bản thân cũng có thể lừa gạt.
Liên Hoa Bảo Giám
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status