Liệp quang (Săn đuổi ánh sáng)

Chương 3

"Một người đàn ông có vóc người khôi ngô đang giơ roi quất nó!"

Mặt của đứa nhỏ đã xanh tím, áo thun và quần jeans rộng lớn trên người bị nước biển thấm ướt nên dính đầy sỏi và cỏ vụn, dán sát vào thân thể đơn bạc của nó.

"Cha mẹ của con là ai?" Ian hỏi, "Tại sao lại muốn đánh nhau?"

Đứa nhỏ phun nước bọt có kèm theo chút máu bên chân Ian: "Mắc mớ gì tới ngươi, ông thỏ!"

Da mặt của Ian nóng lên.

Hắn biết trong xã hội, "nương pháo", "kê lão" và "ông thỏ" là những từ lăng mạ đặc biệt nhằm vào Omega nam. Thế nhưng Ian lại lớn lên trong một hoàn cảnh văn minh tao nhã ở Tòa thánh, nơi giáo sĩ vẫn luôn được người đời tôn kính. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác nhục mạ từ lúc được sinh ra tới nay.

*nương pháo: một từ sỉ nhục một người đàn ông có tính cách như đàn bà.

Huống hồ đối phương còn là một Alpha vị thành niên nữa. Tuy trông cao gầy nhưng có thể nghe ra tiếng nói đã bắt đầu tiến vào thời kỳ vỡ giọng, hiển nhiên tuổi tác còn rất nhỏ. Bị một đứa bé như vậy sỉ nhục, thật sự làm cho người ta cảm thấy vừa tức giận vừa lúng túng mà.

"Con không nên nói như vậy!" Ian nghiêm mặt, "Không ai dạy con là không nên dùng những từ ngữ lăng mạ như thế với bất cứ người nào sao?"

Đứa nhỏ bắt đầu cười ha hả, lộ ra hàm răng đã nhuốm máu đỏ.

"Ai cần ngươi lo cho ta, kê lão. Ngươi tưởng mình là ai?" Đứa nhỏ nói chuyện với một giọng địa phương nặng nề, "Chạy về giáo đường quỳ liếm Thánh chủ của ngươi đi, cầu xin gã phù hộ cho thần côn các ngươi và mấy ông quan lớn sẽ vinh hoa phú quý nhé!"

"Con..."

Đứa nhỏ lại khạc một bãi nước bọt lên chân Ian. Lần này Ian tránh không kịp, đàm dính lên trên giày da của hắn.

Sự vô lễ và ác ý nồng đậm này làm cho Ian cảm thấy rất không thích ứng nổi.

Ở đế đô, mọi người đều cực kỳ tôn kính những ai tôn thờ thần linh. Dù Ian đi tới chỗ nào, hắn cũng được người người đối đãi một cách cung kính và ôn nhu. Đây là lần đầu tiên lỗ tai của hắn nghe thấy một lời chửi bới nhắm vào mình đấy.

Xa xa, một người phụ nữ mặc đồ của đầu bếp lao ra từ trong tòa nhà lớn, dùng giọng địa phương kêu to về phía đứa nhỏ. Đứa nhỏ ném cho Ian một ánh mắt khinh thường đầy hung tợn rồi chạy tới. Người phụ nữ xoa đầu đứa nhỏ, ôm nó vào lòng rồi dẫn đi.

Quản gia của trang viên đứng sau cửa sổ nhìn ra cửa thư phòng, thu hết mọi chuyện vừa xảy ra vào trong đáy mắt.

Ian vội vã chà chà giày lên bãi cỏ rồi nhanh bước vòng tới thư phòng.

Công tước phu nhân Oran là một vị Omega nữ, trông dáng dấp không hơn bốn mươi tuổi, gương mặt thanh tú có một cảm xúc có tình nghĩa nhưng lại hơi khoa trương. Bà đang mang bầu, điều này giải thích cho lý do tại sao bà lại khoan thai đến chậm —— phụ nữ có thai luôn có chút không tiện mà.

"Thánh chủ của tôi ơi!" Đây là tiếng thét kinh hãi đầu tiên của công tước phu nhân khi nhìn thấy Ian, "Ngài gặp chuyện gì sao thưa cha xứ?"

Lúc này Ian mới ý thức được trên mặt mình có một vết tích bị dây đeo quất ngang.

"Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi, phu nhân." Ian tao nhã lễ phép hôn lên tay của công tước phu nhân một cái, "Vừa nãy có mấy đứa trẻ đánh nhau ở bên ngoài, tôi không tự lượng sức mình muốn đến khuyên can... Đây là tiểu công tử của ngài sao?"

Lực chú ý của công tước phu nhân thành công bị dời đi, bà đợi không kịp để giới thiệu hai đứa con của mình với vị cha xứ trẻ này rồi.

Khi tuổi thọ của loài người được kéo dài, người bình dân thường sẽ bắt đầu cân nhắc đến chuyện kết hôn sinh con sau bốn mươi, năm mươi tuổi. Mà công tước Oran là một gã lãng tử. Sau khi thoái vị, ông săn thú du ngoạn trong lãnh địa suốt ngày, phong lưu chẳng ai chịu nổi, mãi đến lúc sắp tám mươi tuổi mới cưới một tiểu Omega nữ quý tộc ở sao Friel dưới lời thúc giục của hoàng thất.

Cho nên đích trưởng tử của công tước Oran vẫn còn rất nhỏ, chỉ là một Alpha mới tám tuổi mà thôi. Thứ nữ vừa tròn năm tuổi, là một Beta.

Hai đứa bé cũng được dạy dỗ không tệ lắm. Trưởng tử của công tước rất được mẹ để ý và cưng chiều, có một chút khí chất ngạo mạn và tự đại của trẻ con. Thế nhưng so với mấy đứa con cháu quý tộc được nuông chiều trong đế đô này, nó căn bản chẳng nhằm nhò gì cả.

"Tôi nghe nói, cha xứ Mitchell," lúc công tước phu nhân rót thêm trà thì nói, "Lần này tới đây ngài cũng sẽ gánh vác luôn cả trách nhiệm dạy thần học cho bọn nhỏ phải không ạ?"

"Đúng vậy thưa phu nhân." Ian ưu nhã gật đầu, nhận lấy tách trà mà nữ chủ nhân đang tự tay đưa tới, "Hoàng đế bệ hạ vô cùng quan tâm tới ngài và bọn nhỏ, hi vọng tôi sẽ làm thầy giáo chỉ dạy bọn nhỏ học về các bộ luật và thần học, bảo đảm sẽ che chở tâm hồn của bọn nhỏ khỏi sự tập kích của bóng tối, truyền lại cho bọn nhỏ ánh hào quang của Thánh chủ."

"Đây chính là điều mà tôi luôn mong muốn đấy ạ!" Công tước phu nhân kích động nói, "Có trời mới biết tôi muốn mời một vài thầy giáo từ đế đô đến đây tới cỡ nào đâu, thư ký và bầy tôi tớ không muốn chúng tôi bị lỗi thời..."

Nghe công tước phu nhân làu bàu về những thứ phồn hoa của đế đô mà bà ngóng trông, cuối cùng coi như Ian cũng biết được tại sao lâu đài vốn nên cổ kính này lại bị trang trí đến chẳng ra ngô ra khoai gì như vậy.

Mà mãi đến lúc trà đã được châm lần thứ hai, nam chủ nhân là công tước Oran vẫn chưa có dấu hiệu sẽ xuất hiện. Ian đứng dậy chào tạm biệt.

Hắn liên tục từ chối lời mời ở lại ăn tối của công tước phu nhân, dưới sự dẫn dắt của người hầu nam đi về phía cửa chính.

Khi đi vào trong đình, Ian nhìn thấy nữ đầu bếp hồi nãy đang trốn sau cửa sổ trong góc phòng và nhìn ra ngoài, cầm tạp dề lên lau nước mắt.

"Martha!" Người hầu nam hạ thấp giọng xuống, "Tầng này không phải nơi bà nên tới. Có khách quý ở đây, mau tránh ra!"

Nữ đầu bếp kinh hoảng quay đầu lại, khi bà nhìn thấy Ian, hai mắt đột nhiên sáng lên.

"Ngài chính là vị cha xứ mới tới phải không ạ?" Nữ đầu bếp đỏ mắt nhào tới, "Đại nhân, đại nhân của tôi, van xin ngài giúp nó một chút. Đứa nhỏ đáng thuơng kia..."

Đầu óc của Ian mơ hồ. Mà người hầu nam đã tức đến nổ phổi, liều mạng kéo bà ấy đi.

"Ai?" Ian ngăn cản hành vi thô bạo của người hầu nam, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Ngón tay thô ráp của nữ đầu bếp gắt gao lôi kéo tay áo sơ mi của Ian: "Thiếu gia Leon đáng thương ạ. Nó cũng không phải cố ý đánh ngài. Mặc dù nó hơi bướng bỉnh, nhưng nó cũng không phải là một đứa trẻ hư hỏng đâu... Tôi van xin ngài, thưa cha xứ, xin tha lỗi cho nó trước mặt công tước đi ạ. Còn tiếp tục như vậy, đứa nhỏ sẽ bị đánh chết mất!"

Ian đẩy nữ đầu bếp ra, vọt tới cửa hông.

Ngoài cửa truyền tới tiếng roi da quất vào thịt rất giòn giã, quản gia đang lạnh lùng chắp tay sau lưng đứng ở bên cạnh.

Ian đẩy cửa đi ra ngoài, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người: Đứa nhỏ phun nước bọt lên chân hắn hồi nãy đang nằm úp sấp trên một gốc cây, đứng phía sau nó là một người đàn ông có vóc người khôi ngô, ông ta đang giơ roi quất nó!

Trong đầu của Ian ầm một phát, chưa kịp suy tư là đã xông về phía trước.

"Dừng tay lại! Ông đang làm gì đó?"

Người đàn ông kia nghe vậy thì ngừng lại, xoay đầu trừng Ian. Ông là một Alpha. Một luồng tin tức tố vô cùng nồng nặc hòa lẫn với nước hoa, mùi giống ngựa và muối biển, ập về phía cha xứ trẻ như thủy triều đang dâng lên.

Ian đột nhiên dừng bước, lông tơ sau gáy dựng ngược lên. May là thuốc ức chế đã phát huy tác dụng kịp thời nên hắn cũng không quá thất thố trước mặt người khác.

"Bất cứ hành vi trừng phạt về thể xác nào với tôi tớ cũng bị nghiêm cấm bởi Tòa thánh và pháp luật cả, thưa tiên sinh." Ian nỗ lực bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

"Đại nhân." Quản gia bước về phía trước, đưa một chiếc khăn mặt màu trắng cho người đàn ông kia, "Vị này chính là cha xứ Mitchell mới tới ạ."

"Ừ..." công tước Oran lãnh đạm đáp một tiếng, vừa lau mồ hôi trên mặt, má và cổ, vừa nhìn Ian từ trên xuống dưới, ánh mắt như thể đang lột hết quần áo của vị cha xứ trẻ này xuống vậy.

Cả người Ian đều hết sức căng thẳng.

"Xin lỗi, cha xứ, để ngài nhìn thấy cảnh này rồi. Tôi chỉ đang dạy dỗ con trai mà thôi. Nghe nói vết thương trên mặt ngài đúng là do nó gây ra."

Ian kinh hãi nhìn về phía đứa nhóc đang chậm rãi đứng dậy kia, không hiểu sao công tước Oran lại lòi ra thêm một đứa nhỏ từ chỗ nào nữa.

"Vậy... vậy cũng không được! Đại nhân, hành động này của ngài là bạo lực gia đình đó!" Ian nhanh chóng điều chỉnh trạng thái cho tốt, "Hồi nãy công tử đã... tạ tội với tôi. Việc này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi. Xin ngài đừng trách phạt nó nữa, làm ơn!"

Công tước Oran lạnh nhạt hừ một tiếng: "Nếu cha xứ đã nói như vậy, thế con còn không mau nói cảm ơn với ngài ấy đi!"

Đứa nhỏ đứng thẳng người lại, cúi thấp đầu đứng ở phía sau cha, một mực cung kính nói: "Vâng thưa cha. Cảm ơn ngài đã khoan hồng độ lượng thưa cha xứ."

Lúc này, đứa nhỏ có thể nói ra một chất giọng đế đô rất rõ ràng.

Công tước Oran ném khăn mặt cho quản gia, nhanh chân đi về phía Ian.

Công tước, năm nay chín mươi mốt tuổi, đã nằm trong hàng trung niên, vóc người khá cao to, tóc vàng mắt xanh, dung mạo anh tuấn. Giày cưỡi ngựa của ông dính đầy bùn loãng, áo sơ mi lỏng lẻo, cổ áo mở rộng lộ ra lồng ngực mạnh mẽ, thật sự là một Alpha nam rất có mị lực.

"Hoan nghênh ngài, cha xứ." Công tước Oran cầm lấy tay của Ian, thô lỗ nắm chặt, nói ngắn gọn, "Hi vọng ngài sẽ thích trang viên Parthenon này."

Sau đó ông bỏ lại mọi người mà nghênh ngang rời đi.

Phong cách thẳng thắn lạnh lùng này thật sự khác một trời một vực với người vợ thân thiện lại tràn đầy tình nghĩa của ông.

Công tước Oran vừa đi, mấy người đang vây xem cũng tản ra theo.

Bờ vai căng thẳng của Ian hạ xuống. Hắn đi tới trước mặt đứa nhỏ kia, cẩn thận hỏi: "Con có ổn không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status