Liệp quang (Săn đuổi ánh sáng)

Chương 47

"Chúng ta sẽ chỉ cố gắng giữ nguyên ảo tưởng trong mắt người mình yêu mà thôi."

Cha xứ Mitchell mới tới của tu viện trông trẻ trung tuấn tú, ôn văn nho nhã, gặp người sẽ mỉm cười một chút, cũng không hề cướp đường của đồng nghiệp, còn ngoan hiền và vô hại hơn so với chim bồ câu trắng nhỏ nữa.

Hắn đứng thẳng tắp trước mặt đám tu sĩ vẫn chưa tỉnh ngủ, nụ cười tràn đầy yêu thương, cả người được Thánh quang ôm lấy, giọng nói âm đục đầy cống hiến như tiếng dàn đồng ca đang vang lên bên tai mọi người.

"Tôi biết mấy người không tin và cũng không muốn giao tích phân trong tay ra." Giọng nói ôn hòa mà kiên định của Ian phát ra, "Xin hãy tin rằng tôi cũng không hề muốn gây trở ngại đến chuyện mấy người kiếm phí vất vả gì đâu. Nhưng lỡ bây giờ tôi nói rằng nếu như mấy người không giao tích phân ra thì mấy người sẽ mang đến một hậu quả thân bại danh liệt thì sao?"

Đám tu sĩ hai mặt nhìn nhau. Có người nói với một thái độ thù địch: "Cậu muốn vạch trần bọn tôi à?"

"Đương nhiên là không rồi." Ian vẫn nói lời nhỏ nhẹ như trước, "Tôi biết, mặc dù vạch trần mấy người thì số tích phân kia cũng không bay ngược vô trong túi của người dân. Nhưng tình huống bây giờ khác với ngày thường rồi anh em của tôi ơn. Tích phân trong tay mấy người sẽ biến từ một khối bánh ngọt thành một cục than đen đấy."

Ian nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt dần nghiêm túc lại: "Bây giờ, số người bị thương vì vụ cháy đã lên tới một trăm, con số này vẫn có thể sẽ không ngừng tăng lên sau khoảng thời gian đó. Chúng ta cũng biết rõ quy mô và điều kiện của bệnh viện xã mà. Người bị thương nặng nhất định phải được đưa tới bệnh viện đa khoa, cho vào trong khoang trị liệu thì mới sống sót được. Nhưng chi phí vào khoang trị liệu rất đắt, có khi là ngoài định mức tích phân nữa. Tôi dám đảm bảo là bây giờ đang có một đám họ hàng của người bị thương chuẩn bị quỳ trước giáo đường để cầu xin mấy người mua tích phân giùm bọn họ rồi đấy!"

Vẻ mặt của các tu sĩ dần thay đổi và trở nên bất an.

Ian nói: "Tích phân là được đưa tới tay mấy người thông qua hệ thống biếu tặng nên sẽ để lại dấu vết trên website của chính phủ. Chỉ cần bọn họ khóc lóc kể lể với phóng viên hoặc quan chức chính phủ, bày những vết thương đầy người và máu me ra cho dân chúng xem thì chuyện này nhất định sẽ bị tra rõ. Như vậy, một chút tích phân đã mua lại cuối cùng cũng không giữ được đâu. Sau cùng đây cũng là một chuyện trái pháp luật, hơn nữa chúng ta lại đứng ở đầu ngọn gió, phía trên của Tòa thánh nhất định sẽ trừng phạt mấy người một cách nghiêm khắc để làm ví dụ, giết một con cờ nhỏ, lấy mấy người ra để chắn đường nhìn của công chúng."

"Đừng lấy giáo chủ ra để phản bác lại với tôi." Ian cường điệu nhìn chằm chằm hai tên tu sĩ lớn tuổi vẫn chưa phục, "Mấy người không có chứng cứ mua bán tích phân đâu các anh em! Cứ giao tích phân cho tôi đi, tôi có thể bảo đảm là mấy người không những sẽ không xui xẻo mà còn nhận được nhiều lời khen ngợi hơn nữa đấy."

Cuối cùng Ian vẫn không quên ném ra một cục pho mát thơm ngon.

Có tu sĩ bảo: "Dù bọn tôi có giao tích phân ra đi chăng nữa, thế nhưng chỉ cần có dân bị nạn đòi hỏi thì chuyện mua bán tích phân vẫn sẽ bị lộ thôi. Cậu có biện pháp gì?"

Biện pháp của Ian vô cùng đơn giản. Lúc hắn mở cửa đón tiếp nhóm dân bị nạn đầu tiên, hắn sẽ bày tỏ với đám phóng viên nghe tin mà tới phỏng vấn rằng bọn họ sẽ cố gắng hết sức để đưa người bị thương nặng tới một bệnh viện tốt hơn. Tu viện sẽ gắng sức gánh vác số tích phân cần thiết.

"Đây toàn là số tích phân mà các tu sĩ đã mua được từ trong tay dân chúng địa phương đấy ạ." Ian nói, "Tôi biết mọi người sẽ bảo mua bán tích phân là không hợp pháp. Thế nhưng người ở khu nghèo cần tiền mặt, dù bọn tôi không mua tích phân thì họ cũng sẽ bán cho con buôn thôi. Cho nên bọn tôi quyết định cố gắng hết sức mua hết số tích phân mà họ bán ra, tích trữ và chuẩn bị để sử dụng trong tình huống đặc biệt —— giống như bây giờ vậy."

"Ý ngài là các ngài mua tích phân trong tay mọi người để sử dụng trên người họ lúc họ cần tích phân gấp sao ạ?" Phóng viên hỏi.

Ian mỉm cười gật đầu, khuôn mặt trong ống kính trông tuấn tú nho nhã: "Giáo hội gánh vác trách nhiệm dạy dỗ người đời. So với tận tình khuyên nhủ họ đừng bán tích phân, không bằng thông qua hành động thực tế để mọi người biết được tầm quan trọng của tích phân. Tuy bọn tôi làm trái pháp luật, nhưng đây cũng là một kiểu việc thiện. Mong Thánh chủ có thể khoan dung mà tha tội cho bọn tôi."

"Thánh chủ sẽ khen ngợi sự láu lỉnh và nhạy bén này của cậu đó chứ." Sau khi Adway nghe xong cả câu chuyện, gã bình luận, "Nhưng cậu đang đặt cược đấy. Nếu như giáo hội không khen ngợi mà cũng chẳng thêm tiền trợ cấp cho chúng ta, vậy cuộc sống của cậu sẽ trở nên khổ sở thôi."

"Tình huống này nghiêm trọng, đáng để tôi đánh cược một lần." Ian ung dung đáp, "Kết cục xấu nhất chắc cũng chỉ là tôi phải rời khỏi tu viện Thánh Miro và chuyển tới một nơi khác để tiếp tục tu hành thôi. Thế gian lớn như vậy, nơi nào Thánh quang rọi xuống cũng là chỗ đặt chân của tôi cả. Lại nói, lúc đó chẳng phải ngài mua tích phân với mục đích này à?"

Ánh mắt của Adway đột nhiên trở nên sắc bén: "Cậu đã điều tra tôi?"

"Ngài hiểu lầm rồi viện trưởng." Ian ôn nhu trả lời, "Ngài sai tôi đi quản lý nhân sự. Ghi chép chữa bệnh của tất cả mọi người trong tu viện đều sẽ được ghi lại cặn kẽ trong hệ thống. Ngài đã làm việc ở thánh Miro được hai mươi năm, mỗi năm cũng sẽ tốn một đống tích phân trong khoang trị liệu của bệnh viện. Ta nghĩ nếu ngài không phải đang lén lút đi đánh giải quyền Anh hay đi sửa mặt mày này nọ thì ——"

Ánh mắt sâu xa của Ian lướt qua một vòng trên khuôn mặt tuấn tú của Adway.

Nói riêng về độ bảnh trai thì mấy ngôi sao trên truyền hình cũng phải đi sau lưng người đàn ông này thôi. Nếu gã có đi dạo trong khu 96, người không biết sẽ rất dễ hiểu lầm là đang có đoàn phim ghi hình ngoại cảnh đó chứ.

"Mỗi đường nét trên mặt tôi toàn là hàng thật hết!" Khuôn mặt màu mật ong của Adway cũng sắp đen như màu cà phê của gã rồi.

Ian cười khoanh tay lại: "Sau đó tôi lại để ý hơn một chút, phát hiện ra mỗi lần anh xài tích phân, trong khu 96 đều sẽ gặp phải chuyện gì đó, có người bị thương nặng hoặc bị bệnh nặng này nọ. Thế nhưng... họ đều may mắn nhận được sự trợ giúp của một tổ chức từ thiện và vượt qua cửa ải khó khăn."

Adway bỏ miếng bánh ngọt cuối cùng trên mâm vào trong miệng, sau đó chưa được mời mà đã tự lấy luôn cả bánh tiramisu trên mâm thức ăn của Ian.

"Xin cứ tự nhiên." Ian vẫn mỉm cười đầm thắm như trước, "Thực ra tôi phải nói là mặc dù trên thế giới này, có người sẽ khốn khổ cả đời, nhưng cũng có người sẽ lặng lẽ săn sóc và giúp đỡ cho họ."

Adway rốt cuộc ngẩng đầu đưa mắt nhìn Ian một cái: "Cậu đã phát hiện ra điều gì thế trinh thám Mitchell?"

Ngón tay của Ian quấn lấy sợi dây của túi lọc trà, túi trà màu trắng chìm nổi trong nước trà màu hổ phách.

Giờ cơm trưa đã qua, các tu sĩ đã đi dùng bữa tối. Trong phòng ăn trống trải chỉ có Ian và Adway đang ngồi ở giữa đại sảnh.

Vòng tay của Ian lộ ra ở cổ tay áo, hiện lên mấy chữ "mode chặn sóng âm đang mở", nó đã vận hành được một lúc lâu rồi.

Ian nói: "Lúc còn đọc sách, tôi từng điều tra chút ít về tổ chức từ thiện tư nhân để viết luận văn, ngoài ý muốn phát hiện ra một hiện tượng thú vị: suốt những năm loạn lạc trước khi đế quốc Byron được thành lập, trong dân gian có một vài tổ chức từ thiện quy mô nhỏ phát triển mạnh mẽ. Họ chủ yếu hoạt động ở Trung và Hạ thành của toàn quốc, viện trợ cho dân chúng đang gặp khó khăn. Vì khá khiêm tốn, quy mô viện trợ cũng không lớn nên hình như không hề được lưu danh trong lịch sử."

"Đây không phải là một chuyện rất bình thường à?" Adway đáp, "Thánh chủ cũng phù hộ cho những người có lòng tốt và tiền bạc này mà."

"Sau đó tôi lại hơi tò mò một chút." Ian nói, "Tôi vẫn rất quan tâm tới đề tài thảo luận về những thay đổi trong lịch sử này."

"Cậu cũng phải cận thận với lòng hiếu kỳ của mình một chút đấy." Adway cười lạnh.

Ian tiếp tục nói: "Tôi đã điều tra một chút về tất cả những ai đã phấn đấu từ tầng lớp thấp lên tới giới thượng lưu trong khoảng thời gian hơn bốn nghìn năm từ lúc lập nước tới nay. Kỳ diệu ở chỗ trong số bọn họ có gần tới 80% người đã nhận được học bổng tài trợ từ các tổ chức từ thiện vào lúc nhỏ khốn khổ nhất. Mà những người này cũng chăm chỉ hơn vì đã có sẵn trí thông minh hơn người và phấn đấu trở thành rồng phượng trong loài người."

Ian nhìn chằm chằm vào Adway: "Hai phần ba người trong số bọn họ đều là con cháu của tầng lớp trung lưu, là nòng cốt của pháp luật, khoa học kỹ thuật và những ngành nghề khác. Mà con cháu đời sau của một phần ba người ưu tú nhất đã trở thành những thương nhân hàng đầu đế quốc, gia tộc nắm giữ ngành vận tải đường biển, nhiên liệu và truyền thông. Thậm chí còn có người được trao tặng tước vị, trở thành quý tộc và làm rung trời chuyển đất trong đấu trường chính trị. Đương nhiên, cũng có người quỳ trước ánh sáng, tiến vào trong Tòa thánh và phụng dưỡng Thần Ánh Sáng nữa."

Adway ăn hết miếng bánh của Ian, lấy khăn ăn lau đi khóe miệng một cách ưu nhã.

"Cậu đi một vòng lớn như vậy là để nói với tôi rằng, cậu rốt cuộc không nhịn được mà đã lật xem hồ sơ của tôi, biết rằng tôi chính là một trong số những người đã được từ thiện giúp đỡ, từ một tên côn đồ đầu đường thay đổi hoàn toàn thành một tín đồ thành kính hả? Đúng, tôi có một quá khứ lăn lộn trong giang hồ đấy. Cậu sẽ không muốn tôi cởi đồ ra để cậu xem hình xăm trên lưng đó chứ?"

"Tôi vẫn chưa nói hết mà cha xứ." Ian bưng trà mỉm cười, "Thực ra trọng điểm không có nằm ở chỗ người được giúp mà là người đang giúp đấy."

Adway đã mất kiên nhẫn rồi: "Cậu thực sự là một người ba hoa đó Mitchell. Được thôi, không phải muốn bàn bạc về nghi thức An Linh à?"

"Mấy tổ chức từ thiện kia." Ian cố chấp đáp, "Tên của chúng không giống nhau, thời gian tồn tại cũng khác, nhưng hành vi lại rất tương tự: Họ trà trộn vào trong tầng lớp trung lưu và hạ lưu, thậm chí còn tràn tới cả tinh vực nữa. Họ tìm tòi người có tài năng trời cho, lặng lẽ bồi dưỡng và nâng đỡ chúng. Mà họ lại cực kỳ không rình rang, hành tung cũng quỷ bí. Mấy nghìn năm vậy mà dù là chính phủ các nước hay Tòa thánh cũng không hề để ý tới chuyện này."

"Vậy ha." Adway lườm một cái, "Bây giờ cậu đang nói với tôi là cậu đã phát hiện ra một tổ chức bí ẩn, mà tôi lại là một thành viên trong tổ chức này hả? Bài luận văn này của cậu có được điểm A không thế, sinh viên tài cao của Học viện Thần học Cylin?"

"Tôi đã xóa bài luận văn rồi." Ian nhàn nhạt nói, "Ngay cả ghi chép điều tra của tôi cũng bị xé nát hết. Anh là người đầu tiên biết được chuyện tôi từng viết bài luận văn này đấy."

Adway trầm mặc lần thứ hai.

"Vì tôi phát hiện sau lưng mình có một nguồn sức mạnh dẫn dắt tôi tra ra chuyện này." Ian nói, "Tôi cảm thấy có thứ gì đó không đúng nên đã đúng lúc thoát khỏi."

Khuôn mặt căng thẳng của Adway rốt cuộc nứt ra từng kẽ hở.

"Cậu nói vậy là có ý gì?"

Ian bảo: "Từ khi bắt đầu ghi chép, tôi vẫn luôn có một loại cảm giác: có một đôi mắt đang chú ý tới tôi."

"À há!" Miệng của Adway không nhịn được mà nói ra mấy lời đê tiện, "Một đứa nhỏ đẹp đẽ ngoan ngoãn lớn lên ở Tòa thánh Cylin, không bị nhìn trộm mới không hợp lý đó chứ?"

"..." Ian thẫn thờ nhìn Adway.

"Được, cậu nói tiếp đi." Adway xua tay.

Ian nói: "Từ lúc tôi khoảng mười sáu tuổi, tôi đã phát hiện ra có một nguồn sức mạnh đang dẫn dắt tôi đi đào móc lịch sử của đế quốc và quá khứ của loài người. Được một vài tin tức đặc biệt đẩy đưa, lúc điều tra tư liệu, tôi sẽ luôn tìm ra những thứ vô cùng ngoài ý muốn, nhưng chúng lại có liên quan đến tư liệu. Tôi cảm thấy nguồn sức mạnh này rất mong rằng tôi sẽ tìm hiểu một chân tướng, nhưng lại vì lý do đặc biệt mà không thể trực tiếp nói cho tôi biết nên chỉ có thể để tôi tự mình tìm hiểu mà thôi. Vì vậy tôi dựa vào nguồn sức mạnh này mà biết được rất nhiều thứ mình không cần phải biết, nhưng chúng lại vừa vặn có ích đối với tôi."

Ví dụ như chuyện Tổng giáo chủ Hạ Lợi ẩn đi có liên quan tới bí mật về cái chết của đế hậu.

Tầm mắt của Ian và Adway tụ hợp với nhau trên không trung, như mũi nhọn đấu với đao sắc, giấu nhẹm vô số tin tức chảy xiết như dòng nước.

"Tôi cảm thấy nó đang giao cho tôi một sứ mệnh, một sứ mệnh mà bản thân tôi vẫn chưa hiểu rõ được." Ian nói nhỏ, "Hơn nữa, tôi vẫn luôn cho rằng mình lẻ loi trong suốt một quãng thời gian dài. Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy rằng thực ra nguồn sức mạnh này luôn lặng lẽ dẫn dắt tôi tìm được bạn bè, một đám người cùng chung chí hướng với tôi."

Adway dựa lưng ra sau ghế dài, khoanh tay ôm ngực, như một con báo đen đang xù lông đuôi lên để phòng bị

"Thế giới này cần phải thay đổi, cha xứ Adway, trong lòng người của các anh và tôi đều biết rõ điều này mà." Đôi mắt của Ian trong suốt mà lại sâu thẳm như hồ nước lạnh, "Chúng ta đều đứng trên một bàn cờ lớn, chỉ có thể thấy rõ hai, ba quân cờ trước mắt chứ không thể nào nhìn được toàn cục. Mà trước khi đế quốc được thành lập, một người nào đó đã di chuyển một quân cờ. Tôi có dự cảm rằng người kia đã bố trí xong tất cả và sắp bắt đầu trận tấn công cuối cùng rồi đấy."

"Vậy," Adway mở miệng, giọng nói giàu từ tính trộn lẫn trong không khí, "Cậu đứng ở bên nào?"

"Nguồn sức mạnh kia đã đưa tôi tới trước mặt các anh rồi, cha xứ." Ian bình tĩnh nói.

"Dù phải phản bội Thánh chủ mà cậu tín ngưỡng nhất à?"

"Tòa thánh cũng không có nghĩa là Thánh chủ." Ian đáp, "Tôi vẫn luôn có thái độ như thế ạ."

"Chỉ có người sống tới khúc cuối mới có thể biết được chân tương cuối cùng là gì thôi." Adway nói, "Trước lúc này, xin hãy cố gắng hết sức trước đi cha xứ Mitchell."

Ian gật đầu hiểu được, tắt tường chắn sóng âm rồi đứng dậy chào tạm biệt.

"Bạn trai của cậu có biết không?" Adway đột nhiên hỏi.

"Cậu ấy không phải là bạn trai của tôi." Ian không thể làm gì khác hơn nhắc lại lần thứ hai, "Chuyện cười này đã không còn thú vị nữa rồi."

"Cậu ta có biết không?" Adway vét sạch miếng kem còn lại trên mâm, "Biết rằng thực ra thứ bị giấu đằng sau vẻ ngoài hồn nhiên, lương thiện và nhu nhược này của cậu là một khuôn mặt khôn khéo láu lỉnh và một đống bí mật không thể cho ai biết tới không?"

Ian mỉm cười: "Cha xứ, trong mắt người khác, thực ra chúng ta chỉ là một hình tượng mà bọn họ tưởng tượng ra, chứ đó nào phải phiên bản thật của bản thân chúng ta đâu. Chúng ta sẽ chỉ cố gắng giữ nguyên ảo tưởng trong mắt người mình yêu mà thôi."

Adway ngậm cái muỗng, từ chối cho ý kiến mà mỉm cười.

Ngoài phòng, ánh nắng giữa trưa xuyên qua từng con đường sắt trên không chiếu lên lớp tuyết đọng đầy đình, bầu trời bị cắt thành những mảnh nhỏ.

Một đám bồ câu trắng bay qua vùng trời của tu viện, luồn qua đường ray trông như mạng nhện mà bay về hướng Tháp Trắng.

Chúng nó luẩn quẩn một vòng trên đỉnh Tháp Trắng rồi mới quẹo sang núi Gloria.

Ở giữa sườn núi của Cung Champs, trên đầu cũng không có thứ gì để che chắn. Từ trong hành lang của cung đình nhìn ra ngoài, bầu trời như một khối đá quý nguyên vẹn long lanh, màu xanh trông nhiệt liệt và chân thành như vậy, không hề giấu mình một chút nào cả.

Thanh niên tóc vàng sải bước đi qua hành lang, người mặc đồng phục phẳng phiu của trường quân đội. Nữ quan giữ cửa cung đình dồn dập nhìn về phía anh, xì xào bàn tán.

Leon lộ ra một nụ cười lười biếng với mấy cô, gật đầu hỏi thăm, nhiệt tình nhưng không ngả ngớn.

Đám nữ quan giữ cửa vang lên những tiếng cười đầy ngượng ngùng, đôi mắt tràn ngập ý tình nhìn bóng dáng anh tuấn kia đi vào trong phòng yết kiến.

*

Felix IV đời bốn của đế quốc Byron, ông vừa mừng đại thọ 150 tuổi không bao lâu.

Thực ra tuổi này cũng không tính là già, thậm chí còn chưa tới tuổi về hưu của dân đế quốc nữa mà.

Nhưng theo Leon thấy, ông chú vị Hoàng đế này là một trái mướp già lại giả vờ mình còn non, trong ruột cũng đã khô quắt đến nỗi có thể đem đi chùi nồi nhưng vẻ ngoài trông chẳng lớn hơn đám con cái của ông bao nhiêu cả.

Nhưng một khi Hoàng đế mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp, chầm chậm và phờ phạc phơi bày nét uể oải và già yếu ra ngoài ngay. Làn da có căng mọng và ánh mắt có sáng ngời tới mức nào cũng không thể giấu được tinh thần mỏi mệt.

"Biểu hiện lần này của con cực kỳ xuất sắc đấy Leon." Hoàng đế cười điềm đạm với cháu trai, ông nói chuyện chậm rì, vô cùng thách thức lòng kiên trì của người nghe, "Chuyện tốt mà con và đám bạn con đã làm sẽ là một tấm gương rất tốt để các con em quyền quý noi theo."

"Tất cả mọi chuyện ta làm đều tân theo lời giáo huấn của trưởng bối và kính ngưỡng đối với Thánh chủ thôi thưa bệ hạ." Leon khiêm tốn nói, tuy thân đứng thẳng tắp nhưng khí thế lại muốn nhảy ra khỏi người tới nơi, "Hơn nữa thấy những tên bên phe Brandon kia vội vã đi theo sau và học theo răm rắp, ta lại cảm thấy cực kỳ hả giận ấy chứ!"

"Hai đứa con thực sự là oan gia mà." Hoàng tử Lewis ngồi bên cạnh cười nói, "Bọn ta cũng biết chuyện lần trước là con bị oan. Hơn nữa lần này con đã lập công, vì vậy còn định khen thưởng cho con đây."

"Ta là người đưa ra chủ ý này đó, Lewis, ngươi đừng có mà cướp công của ta chứ." Thái tử Raphael cũng cười rộ lên, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo độ rung khiến lỗ tai người ta ngứa ngáy..

"Đừng đưa cơ giáp cho nó nữa ạ." Công tước Oran đóng vai một người cha nghiêm khắc, "Cả ngày nó cứ đắm chìm trong chuyện thi đấu du chiến, mấy môn ở trường quân đội thì chỉ học qua loa cho xong. Điểm học kỳ này chỉ được con B thôi. Ta nói rồi, nếu nó không lấy được điểm A, ta sẽ không cho nó chơi du chiến nữa."

"Con quá nghiêm khắc đối với con mình rồi đó, Anthony." Hoàng đế lên tiếng, "Mấy đứa con nít ở độ tuổi này của nó mà mê du chiến thì vẫn thông cảm được. Con tuổi cũng đã cao mà vẫn còn ham chơi đấy chứ."

Công tước khom người với chú ruột, cung kính nghe lời giáo huấn của trưởng bối.

"Mặc dù con đường học vấn rất quan trọng, thế nhưng chẳng lẽ học vấn thực sự sẽ là thứ đưa nó tới chiến trường à?" Hoàng đế vẫy tay với Leon, "Lại đây, nhóc con. Con muốn ta cho con cái gì?"

Leon nửa quỳ bên cạnh ghế dựa của Hoàng đế, như một con chó Golden Retriever ngây thơ, há mồm nói ngay: "Bệ hạ, con xin được gia nhập chiến đội của hoàng gia ạ."

Mọi người sững sờ.

"Chiến đội của hoàng gia?" Ian kinh ngạc, nhất thời quên mất chuyện trong tay.

"Vẻ mặt này của em trông y như phản ứng của đám người Hoàng đế vậy đó." Thanh niên tóc vàng cười hì hì, cầm lấy cái rổ trong tay Ian, tiếp tục phát kẹo hình sâu cho mấy đứa con nít đang xếp hàng.

Đây là kỳ nghỉ hai tuần sau khi thi học kỳ xong. Trường học vừa cho nghỉ hè, Leon đã chạy ngay tới khu 96, vui vẻ xoay vòng vòng xung quanh tiểu cha xứ của mình.

Giúp Ian bưng trà rót nước, sửa văn kiện, hoặc sẽ dứt khoát làm một con chó con dính người, cái đuôi lắc lắc trong vui sướng, cũng bày ra hết thân thể khỏe đẹp, khuôn mặt anh tuấn và tin tức tố càng ngày càng ngào ngạt của mình.

"Tôi nói chứ hai cậu có thể đổi chỗ khác để nói chuyện yêu đương không vậy?" Cha xứ Adway bị ngộp bởi mùi hương tanh rình tới mức sắp không uống nổi ly Macchiato của mình, rốt cuộc gã cũng hất bàn, "Chỗ này là tu viện đó! Là một nơi trong lành để người ta tu đạo đó! Kêu con chó tiểu công này của cậu đổi nơi để động dục đi!"

"Không phải yêu đương mà... thôi!" Ian không thể làm gì khác hơn là cố gắng lấy công việc mang ra ngoài làm và dắt Leon theo luôn.

Rời khỏi tu viện, không cần nhìn tới cái mặt thối của tên cha xứ Alpha da đen kia nữa, lại còn có thể ở riêng với người yêu, quả thật Leon cảm thấy tình huống đẹp đến mức cả người đều ngứa ngáy, hận không thể ôm lấy tiểu cha xứ thơm ngát này rồi cọ đi cọ lại một chút.

"Chiến đội của hoàng gia là một nhánh chiến đội chuyên nghiệp lệ thuộc vào hoàng thất, cũng khá xuất sắc." Leon giải thích cho Ian nghe, "Với thân phận của một người không chuyên mới vào nghề chưa tới một năm này của ta, đừng nói ta chỉ là con trai của một vị công tước, dù là bản thân Thái tử muốn gia nhập cũng không đủ tư cách đâu."

"Vậy không phải con đang làm khó Bệ ha khi đưa ra yêu cầu này à?" Ian hỏi.

Tuy rằng cuối cùng, Hoàng đế quả thực đã đồng ý thỉnh cầu này của Leon. Sáng sớm hôm nay Leon chạy tới tìm Ian là để khoe vẻ đắc ý thôi.

"Ta biết Hoàng đế sẽ đáp ứng ta. Thực ra hắn cực kỳ tình nguyện làm những chuyện có thể thể hiện quyền uy của mình mà." Leon cười nói, "Hơn nữa ta cũng sẽ không ở trong đội mãi mãi, ta chỉ muốn tham gia trận đấu giao hữu quốc tế nhân lễ mừng "Ngày Kỷ Nguyên" cùng với chiến đội của hoàng gia thôi. Nếu thắng được là ta có thể đưa ra một yêu cầu với Hoàng đế rồi."

"À, "Ngày Kỷ Nguyên"." Ian nhớ tới, "Vậy còn chưa tới một tháng đâu."

Mười lăm nghìn năm trước, đại hạm đội đi biển của tinh tế đã hạ cánh xuống bên ngoài tinh cầu của chòm sao Cự Kình một cách thành công và bắt đầu một kỷ nguyên mới của loài người. Hôm đó được gọi là "Ngày Kỷ Nguyên", là ngày kỷ niệm long trọng nhất của tất cả loài người ở chòm sao Cự Kình.

Mỗi quốc gia ở chòm sao Cự Kình đều sẽ thay phiên nhau tổ chức lễ mừng "Ngày Kỷ Nguyên". Trùng hợp thay, lễ mừng mười lăm nghìn năm cực kỳ quạn trọng này lại vừa vặn tới phiên đế quốc Byron.

Ngày kỷ niệm sẽ là một tháng sau, lúc đó sẽ có lễ mừng liên tục chín ngày, trong đó còn có một trận đấu giao hữu dành cho cơ giáp du chiến nữa. Chiến đội của các quốc gia tiến hành thi đấu bằng cách rút thăm.

Mà trận đấu này có một tập tục. Đội thắng có thể đưa ra một yêu cầu không liên quan tới chính trị với người lãnh đạo của nước chủ nhà hoặc nước mình.

"Con muốn đưa ra yêu cầu gì?" Ian tò mò.

"Điều này thì không thể nói cho em biết rồi." Leon nháy mắt với hắn. "Nhưng ta đã chuẩn bị ghế khách quý cho em rồi nhé, em có thể xem trận đấu ở vị trí tốt nhất luôn nha. Lúc đó, em sẽ biết được yêu cầu của ta là gì."

Phát kẹo xong, Leon cầm chiếc rổ chậm rãi đi trên một con đường cùng với Ian.

"Thực sự con có tự tin là chiến đội của chúng ta sẽ thắng hả?" Ian cười, "Ta nhớ rằng trong bốn năm qua, đội Byron của chúng ta luôn bị thua trong trận đấu Ngày Kỷ Nguyên hết mà."

Đường đường là đế quốc cổ xưa nhất lại thua liên tục bốn trận đấu quốc tế, đây là nổi nhục nhã khủng khiếp như thế nào đây?

Bây giờ nhân dân cả nước vừa nhắc tới chiến đội của hoàng gia là sẽ mắng bọn họ "mấy cái máy thúi", đủ kiểu phun tào bay đầy trời, như đốt nổ tổ ong vò vẽ. Mấy đứa nhỏ cũng biết hát: "Tháp đế quốc bị sập đổ, máy móc của đội quốc gia yếu ớt..."

Tra nam đào hôn cũng lấy đội Byron ra để thề: Cưng ơi, ngày đội quốc gia thắng sẽ là ngày mà anh cưới em làm vợ nhé.

Còn một tháng nữa mới tới ngày thi đấu nhưng bà con đã bắt đầu đánh cược, tỷ số đã là 1:10 rồi. Tin con trai của công tước Oran không biết xấu hổ mà dùng quan hệ để được thêm vào chiến đội tuôn ra ngoài, tỷ số rơi xuống tới eo, đập phá vạch đỏ 300.

"Thực ra bọn người Thái tử cũng không để ý tới chuyện này." Leon nói, "Chỉ cần thắng thì tất cả thành viên trong chiến đội, bao gồm cả người dự bị, đã có thể đưa ra yêu cầu rồi. Bọn họ cũng cảm thấy ta căn bản chẳng cần vào trận, chỉ cần thành tâm cầu khẩn với Thánh chủ và phù hộ để chiến đội thắng là được."

"Đừng để ý tới bọn họ." Ian đáp, "Mấy người kia căn bản nhìn không ra giá trị thực sự và ánh hào quang của con. Ta tin rằng biểu hiện đặc sắc của con tuyệt đối sẽ mang những điều bất ngờ đến cho khán giả cho coi. Dù thắng hay thua, con cũng sẽ khắc tên mình vào lòng người khác thôi."

Xung quanh vừa vặn không có người, Leon nhìn chằm chằm vào gò má bình thản của Ian, đột nhiên rất muốn không đếm xỉa tới bất cứ chuyện gì mà ôm chằm lấy hắn.

Tay anh nắm thành quyền, từng miếng cơ thị đều căng cứng lên mới kiềm chế được nổi kích động này.

"Ian," cuối cùng, Leon lấy vai khẽ đụng vào Ian một chút, "Nếu ta thắng, em cũng có thể đáp ứng một yêu cầu với ta chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status