Liệp quang (Săn đuổi ánh sáng)

Chương 64

"Mỗi chỗ trên người ta đã phát dục xong hết rồi cơ mà!"

Trong phòng Thánh quang của Cung Elysees, Felix IV nhìn xuống cha xứ trẻ đang khom người đứng bên dưới.

Lão già duy trì tôn nghiêm của một vị đế vương bằng thuốc thang, trong tay lại cầm thêm một chiếc gậy sừng voi không hề rời khỏi người mình.

Mà cha xứ lại mặc áo choàng xanh đạm trắng trong thuần khiết, ký hiệu Thánh quang trước ngực lấp lóe tia sáng màu vàng, thanh tú thẳng tắp, khí chất thanh liêm đến nỗi chẳng khác gì một cây bạch dương duyên dáng yêu kiều hết.

"Ai cũng nói cái thứ kêu gọi Thánh quang của cậu cũng chỉ là một mánh khóe thôi." Hoàng đế nói, "Nhưng ta lại cảm nhận được một nguồn sức mạnh trên người cậu. Tinh khiết, mạnh mẽ, đôn hậu. Đó là khí chất mà tín đồ thành kính nhất mới có thể nuôi dưỡng ra thôi. Chỉ mong thông qua lời giảng và truyền đạo của cậu, ta cũng có thể nhìn thấy một chút cảnh giới của các cậu."

Leon cũng biết được tin này vào cùng ngày, hơn nửa đêm mà anh vẫn chạy từ trong túc xá trường quân đội ra ngoài, leo cửa sổ rồi lộn mèo vào trong phòng ngủ của Ian.

"Ông già kia làm gì em thế?"

Ian tức giận: "Ngươi có thể đừng phá cửa sổ của ta nữa không vậy, bá tước Willman? Còn nữa, ông già kia là chủ quân của ngươi đó. Dù sao thì mỗi ngày ta chỉ cần lải nhải một chút kinh thư cho ông ta thôi mà..."

"Ổng không có ý tốt!" Leon đặt mông ngồi trên giường của Ian, trên mặt toàn là vẻ tức giận, như một con rồng bị ai đó đụng tới vảy ngược.

"Ổng biết em là người đặc biệt nhất đối với ta nên mới muốn gây khó dễ cho ta bằng em đấy. Đây là cách tiếp cận từ đó tới giờ của ổng mà. Nhưng ta cũng cảm thấy là ổng sẽ không làm gì em đâu. Dù gì ổng cũng một trăm sáu, bảy mươi tuổi rồi, còn bị liệt một nửa nữa..."

"Tại sao ngươi lại nghĩ vấn đề theo hướng này vậy hả?" Ian tức tới mức đầu muốn đau lên luôn, "Ta là một giáo sĩ, còn ổng lại là Hoàng đế cơ mà!"

"Hoàng đế không thể phát triển chút quan hệ thân mật với giáo sĩ chắc?" Leon ngồi xếp bằng trên giường, ngước đôi mắt xanh vô tội lên, đuôi lắc qua lắc lại.

Ian: "Mấy người trẻ tuổi trong thời kỳ trưởng thành các ngươi toàn là những thứ ô uế trong đầu thôi, quả thực có bắn bằng súng nước áp suất cao cũng không sạch nổi đâu. Đừng có mang giày lên giường của ta!"

"Vậy cởi giày là được phải không?" Leon nhanh chóng đạp rơi đôi giày rồi lăn qua lăn lại trên giường với một vẻ hưng phấn. Giường gỗ đời nào chịu nổi sức này, kêu kẽo cà kẽo kẹt tùm lum.

Quả thực Ian muốn nhặt đôi giày lên rồi quất bay con cún này đi ghê đấy.

Người cách vách đập tường ầm ầm, cha xứ Adway tức giận nói: "Có làm tình thì đi chỗ khác mà làm được không vậy? Ở đây có người đang ngủ đó!"

"Cẩu độc thân không có nhân quyền, ngậm miệng lại cho ta!" Leon rống ngược lại.

Tiếng nói trầm thấp lộng lẫy của Adway đọc ra từng chữ tao nhã, nhưng lời nói lại khiến người ta không thể khen được: "Mới vậy mà làm xong một lần rồi đó hả? Thật không hổ là gà tơ nhỡ!"

"Ngươi con cẩu máy đơn lẻ này!"

"Thằng gà tơ!"

Sau đó hai người cách nhau một vách tường mà ngươi mắng ta gà tơ, ta mắng ngươi cẩu máy đơn lẻ.

Ian hét lên: "Hai người các ngươi ngậm miệng lại hết cho ta được không vậy? Chỗ này không có ai là gà tơ hay cẩu..."

"Cẩu đơn lẻ." Leon giải thích, "Là mấy con cẩu độc thân quanh năm chỉ đi máy bay một mình ấy. Cơ mà Ian ơi, ta vẫn đúng là gà tơ nhé. Lòng ta luôn vững chắc, muốn thủ thân như ngọc cho người mình yêu và hiến cho hắn những điều tốt đẹp nhất đó!"

"Hớ!" Adway cười nhạo bên cách vách, "Một phút đồng hồ kia của ngươi vẫn còn đang đếm ngược đấy nhé."

"Viện trưởng!" Ian đỡ trán.

Leon hỏi: "Sao hắn lại ở kế bên em vậy? Viện trưởng cũng ở trong ký túc xá nghèo của học trò vậy à?"

"Hai ngày nay, nhà trọ của viện trưởng Adway có mấy con bọ xít quậy phá, công ty trừ sâu đang phun thuốc nên hắn chuyển tạm tới đây thôi."

"Há há há há!" Leon đấm ván giường cười to, "Ngài đang từ bỏ con dân của ngài đó sao, viện trưởng đại nhân ơi?"

Ian không thể nhịn được nữa mà xách Leon từ trên giường xuống: "Bây giờ đã mười hai giờ bốn mươi nửa đêm rồi, ngươi nên về ngủ đi thôi. Nhóc con không ngủ ngon thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện phát dục lắm nhé."

"Mỗi chỗ trên người ta đã phát dục xong hết rồi cơ mà!" Leon thấy bất đắc dĩ, anh chợt quay đầu tiến tới bên tai của Ian, "Em ở trong cung thì đừng có dính vào bất cứ chuyện vô bổ nào hết, ai cũng không được tin hết trơn luôn đấy! Ta sẽ cố gắng tiến cung nhiều hơn để gặp em nhé."

Ian thấy hơi sửng sốt, hắn thấp giọng bảo: "Ta biết rồi. Đi cửa trước..."

Thanh niên bay lên cửa sổ, giáp nhẹ phóng ra rồi ào đi như chim chóc.

Ian: "..."

*

Ian cũng không ở lại trong cung. Mỗi ngày hắn đều được quan hầu rước tới Cung Elysees, sau khi dùng cơm chiều xong thì lại bị đưa về tu viện Thánh Miro.

Felix là một tín đồ thành kính. Ông rất hào phóng với giáo đình, hằng năm cũng sẽ quyên tặng một đống của cải. Vài phòng Thánh quang và phòng cầu xin thần linh phù hộ trong Cung Elysees, trong đó được trang trí đầy vàng ngọc, lộng lẫy, khiến Ian từ Cylin tới đây cũng thấy có chút không thích ứng được.

Mặc dù Ian sẽ tới đợi trong hoàng cung từ sớm, nhưng phần lớn thời gian, Hoàng đế chỉ gọi hắn tới trước mặt sau bữa trưa mỗi ngày để giảng nửa giờ kinh văn mà thôi.

Hoàng đế không có bất cứ yêu cầu gì về kinh văn nên Ian tự chọn nội dung để đọc diễn cảm và giảng giải.

Ngoài mong đợi của Ian, Hoàng đế đọc thuộc làu làu mấy đoạn kinh phức tạp như vậy luôn. Ông sẽ nghiêm túc thảo luận một câu nói trong đó hoặc là một câu chuyện cổ với Ian, lời nói rất tỏ ý.

Có lẽ ở trong mắt của người đời, ông già là một kẻ thống trị chuyên chế, cường thế và cũng lạnh lùng. Nhưng trong nửa tiếng đồng hồ này, ông lại là một tín đồ thấp kém mà lại thành kính trước Thánh quang.

Chắc là vì tác dụng của thuốc, dưới cái nhìn của Ian, mặc dù Felix có vẻ hơi trầm lặng nhưng lại không giống như một người đang bệnh giai đoạn cuối gì hết. Có lúc ông còn có thể vừa tản bộ cùng với Ian trong đình viện và vừa thảo luận kinh văn nữa mà.

Bước chân của Hoàng đế đã khập khiễng nhưng cuốc bộ lại vững vàng. Có một tên quan hầu khuyên ông ngồi xuống ghế lăn huyền phù, thế là bị ông chửi đến nỗi máu chó đầy đầu luôn, gã còn bị chuyển việc vì chuyện này nữa chứ.

Nhưng, Hoàng đế rất thích đi tản bộ cùng với Ian.

Tiểu cha xứ này trông khí chất lại giống như một con mọt sách nhưng lại rất biết nghe lời đoán ý và rất bình tĩnh.

Hắn tản bộ với Hoàng đế, bước đi chầm chậm, khống chế tới mức thậm chí còn tốt hơn cả vợ già là Hoàng hậu Iris nữa, khiến Hoàng đế dù có đang được săn sóc thì cũng không hề phát hiện ra.

"Thánh chủ ban tặng tri thức và trí tuệ cho nhân gian. Nhờ có sự cứu rỗi của ngài ấy nên mới có nhiều bệnh tật được chữa trị tới vậy." Hoàng đế đứng dưới ánh nắng mặt trời giữa trời xuân sớm, "Nhưng đến tột cùng phải cầu khẩn làm sao mới có thể khiến ngài ấy hiển linh lần nữa đây?"

Ian biết rõ còn hỏi: "Bệ hạ đang hi vọng Thánh chủ sẽ chữa trị một loại bệnh nào đó một lần nữa sao ạ? Mặc dù chúng ta không thể đoán được ý chí của Thánh chủ, nhưng cứ phân tích dựa vào tình huống đã từng xảy ra, ngoài lời cầu xin thần linh phù hộ của vị tín đồ thành kính nhất và để Giáo hoàng tự mình báo cáo bên ngoài Tháp Thánh Linh ra, thì có lẽ căn bệnh này cũng sẽ lan rộng trên một diện tích lớn và tạo nên nhiều thương vong và bệnh tật cho con dân thôi."

"Vậy à..." Đôi mắt đục ngầu của Hoàng đế đã bắt đầu kết ra nụ hoa tường vi rồi.

Mùa xuân ùa tới đế đô một cách nhanh chóng và dứt khoát. Khi tuyết vừa tan đi, mưa xuân phối hợp với ánh nắng và không ngừng nâng nhiệt độ lên. Cả thành phố bày ra vẻ không thể đợi được mà bơ đi mùa xuân mà bay thẳng tới mùa hạ thôi.

Điều này không bằng với Friel, các mùa của Friel mãi luôn ôn hòa như thế. Thời gian trôi qua không nhanh cũng chẳng chậm trên đại lục này như không đành lòng để nhóc con ngây thơ lớn lên và không nỡ để mấy cô gái sắc xuân phơi phới già đi vậy.

Ian nói: "Thánh chủ có thương hại người đời đấy. Nhưng bệnh tật là một trong những nỗi khổ mà con người đã phải chịu từ nhỏ rồi, chẳng ai có thể tránh khỏi cả. Dù có làm sao thì chúng ta cũng sẽ trở về dưới Thánh quang ở nhân gian và nằm vào trong khuỷu tay của Thần thôi. Cho đến lúc đó, rồi cũng sẽ không còn bất cứ cơn thống khổ và giày vò nào nữa. Nhưng trước lúc đó, chúng ta cũng cần phải sống bằng nghị lực kiên cường và đối xử với người bên cạnh mình bằng lòng lương thiện đã."

Lúc Ian nói xong lời cuối cùng, hắn nhấn mạnh nó theo bản năng.

Hoàng đế cười lạnh nhạt, xoa nhẹ nụ hoa đã kẹp giữa ngón tay.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, cha xứ Mitchell, còn chưa tới ba mươi tuổi nữa mà. Cậu khỏe mạnh, trẻ trung và đẹp đẽ. Cậu sẽ không hiểu được nỗi đau già cỗi đâu."

Ian lại không định thảo luận đề tai ốm đau có độ nguy hiểm cao này với Hoàng đế nữa.

Hắn nói ngay: "Đúng, thưa bệ hạ, vì tôi còn trẻ nên vẫn chưa hiểu sâu được rất nhiều nỗi khổ cực của người đời. Ta cũng sẽ tiếp tục chuyên tâm tu hành để có một sự hiểu biết sâu sắc hơn về kinh văn của Thánh quang ạ."

Hoàng đế hỏi Ian: "Gần đây cậu còn liên lạc với Tổng giáo chủ Hạ Lợi không, cha xứ Mitchell?"

"Mỗi tháng tôi đều viết một bức thư thăm hỏi sức khỏe với Tổng giáo chủ, thưa bệ hạ." Ian đáp.

"Hắn ở Atlantis vẫn ổn chứ?"

"Theo lời hồi âm từ thư ký của ngài ấy, Tổng giáo chủ vẫn ổn ạ."

Hoàng đế dường như giả vờ mỉm cười rồi đi tiếp về phía trước.

"Hạ Lợi và ta quen biết nhau đã lâu rồi. Lúc ta vẫn chỉ là Hoàng tử, hắn là thư ký cho Tổng giáo chủ năm ấy, hắn thường sẽ tiến cung chạy việc thay Tổng giáo chủ. Dù chỉ là Beta nhưng lại thông minh lanh lợi, rất được mẹ và hai anh em bọn ta yêu thích. Vào lúc ấy, ta đã biết là hắn rất có triển vọng rồi."

Ian nói: "Tổng giáo chủ nhất định cũng rất cảm kích vì năm đó ngài đã chăm sóc cho ngài ấy ạ."

"Người chăm sóc cho hắn là anh trai Adam của ta." Felix nhàn nhạt nói, "Hắn rất hâm mộ Adam và cho rằng anh ta sẽ là một vị chủ quân vĩ đại. Adam cũng rất thưởng thức hắn, thiếu chút nữa đã tuyển hắn làm phụ tá của mình rồi. Hạ Lợi có thể mặc được chiếc áo đỏ lúc tuổi còn trẻ như vậy là cũng nhờ có Adam chống đỡ thôi. Tiếc là tiệc vui chóng tàn..."

Ian lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mỗi biểu tình nhỏ bé của Felix. Nhưng cơ bắp trên mặt của Hoàng đế đã nằm trong tình trạng nửa co giật, không cần giả bộ, có nhìn cũng chẳng lộ ra vẻ gì cả.

"Sau khi Adam qua đời, Hạ Lợi nộp đơn trở về Cylin rồi lại thăng cấp từ đó luôn. Nói mới nhớ, cũng mấy chục năm rồi ta chưa gặp mặt hắn nữa."

Cuối cùng Hoàng đế cũng đi mệt rồi, ông ngồi xuống trên một chiếc ghế dài bên luống hoa. Ian luôn cung kính mà theo hầu hạ ở bên cạnh.

"Tôi tin rằng cho dù Tổng giáo chủ đang ở một nước lạ xa xôi nhưng ngài ấy nhất định vẫn sẽ nhớ kỹ tình hữu nghị từng có với bệ hạ ngài, không có ngày nào là không cầu xin thần linh phù hộ cho ngài với Thần đâu ạ."

"Hắn nhất định sẽ cầu xin thần linh phù hộ." Hoàng đế cười lạnh, "Cho linh hồn đáng thương của anh trai thôi."

Ian lặng lẽ cúi thấp đầu xuống.

Một bên khác của hoa viên truyền tới tiếng cười đùa của mấy người trẻ.

Hoàng đế là một vị trưởng bối từ ái, hoa viên của Cung Elysees sẽ mở cửa cả năm cho con cháu tôn thất. Đặc biệt là cuối tuần, Hoàng đế rất thích mở tiệc đứng trong cung cho những người trẻ đó.

Vừa mới vào tháng ba nhưng khí hậu đã nóng đến nỗi chỉ có thể mặc một chiếc áo đơn mà thôi. Đám người trong cung xây dựng một công viên nước ngoài trời tạm thời và nối nó với hồ nước nóng. Bàn dài dưới mái che màu trắng bày đầy rượu và thức ăn ngon.

Mấy người trẻ đó trượt từ trên thang nước cao cao xuống, cả đoạn cũng thét lớn cười to, đập tới mức bọt nước tung tóe. Omega nữ dáng người yểu điệu mặc bikini phong phanh ngồi lên xích đu trên nước, thản nhiên bập bềnh giống hệt như hải yêu.

Leon là một sự tồn tại cực kỳ chói mắt giữa đám người.

Anh mặc một chiếc quần hình con chó hoạt hình bên bãi cát, cánh tay khỏe để trần, vóc người hoàn mỹ tới mức như được một bậc thầy điêu khắc bằng đá tinh vân bóng loáng và nhẵn nhụi nhất vậy.

Leon đang đứng trên bậc nhảy cao. Mọi người bên dưới vỗ tay hoan hô và cùng gọi lên tên của anh.

"Leon —— Leon —— Leon ——"

Thanh niên thả người nhảy một cái, xoay tròn người 450 độ giữa trời rồi ào xuống nước, chỉ có một đám bọt nước nhợt nhạt nổi lên thôi.

Tiếng hô của những người trẻ đó nghe như sấm rền, cả đám dồn dập khen hay.

Chàng trai Omega tên là Daniel đó cũng ở trong đám người này, cậu bị mấy thiếu niên Alpha vây quanh lấy lòng. Nhưng mọi lực chú ý của cậu đều đã đặt trên người Leon ở trong hồ nước rồi.

Leon bơi lên bờ, không hề để ý tới Omega đang nhào tới mà nhận lấy khăn mặt Tang Hạ đưa sang rồi vừa nói vừa cười với cô.

Tình yêu của mấy người tuổi trẻ thơm ngọt nổi bọt như ly nước sô đa trái cây nào ngày hè vậy, vọt thẳng tới mũi mà thấy hơi cay cay.

"Thanh xuân tựa như một ngày hè tươi đẹp." Felix thấp giọng nỉ non, ánh mắt tràn đầy khát vọng nhìn các thiếu niên.

Ian cảm nhận được một cơn lạnh lẽo đánh úp lên sống lưng, một lớp da gà nổi lên trên cánh tay dưới ống tay áo.

Leon đã từng nói với Ian, trong đám người trẻ được mời tiến cung này gồm có những cơ thể quyên tặng để giải phẫu cấy ghép hết thôi, đầy đủ sáu tên. Bọn họ cùng là những đứa trẻ có liên hệ máu mủ với Felix, toàn là mấy đứa nhóc Alpha hết.

Trong tất cả mọi người, thực ra người phù hợp với điều kiện nhất vẫn là Andrew, con trai của Hoàng tử Lewis. Ngoài ra, ba đứa con của Raphael cũng nằm trong tốp năm nữa.

Làm Omega, con cái mình tự sinh ra, chúng là miếng thịt rơi khỏi cơ thể mình. Raphael tuyệt đối không nỡ để con trai làm cái lọ chứa cho cha.

Leon nói: "Mà thật ra ta cũng không thích hợp đâu. Nhưng Raphael đã hối lộ trợ lý của bác sĩ để sửa đổi dữ liệu của ta nhằm biến ta thành người thích hợp được chọn hơn đứa Andrew đứa cháu trai ruột này."

"Đến nay Lewis vẫn chưa biết chuyện này à?" Ian hỏi.

"Hoàng hậu luyến tiếc cháu trai ruột, Raphael cũng không dám đánh cược lòng dạ hiểm độc của em trai. Bản thân Hoàng đế lại ngại ngỏ lời về chuyện này." Leon chê cười, "Sau khi mưu sát ông bà xong, nhân tính của ổng vẫn còn đó. Cha ta cũng rất bất ngờ nữa mà."

Tiệc đứng trong hoàng cung như vậy lâu lâu sẽ được tổ chức một lần.

Felix luôn đứng trong một góc của hoa viên, hoặc là đằng sau cửa sổ của thư phòng rồi lẳng lặng đưa mắt nhìn theo bóng dáng tràn đầy sức sống của đám người trẻ tuổi. Trong ánh nhìn đầy vẻ tham lam và ngóng trông cũng đã lấy kín bởi nét xem thường.

Ian vẫn bình tĩnh đọc kinh thư, nhưng trong đầu lại không nhịn được mà nghĩ đến mấy con ký sinh trùng mình từng đọc được trên bách khoa côn trùng.

Nó tự ấp thành ấu trùng rồi sống trong cơ thể của một con côn trùng khác, lấy từng chút cơ thể của kí chủ để làm thức ăn. Sau khi lớn lên, cơ thể của kí chủ cũ không thể chứa nổi nó nữa, nó sẽ phá thể ra ngoài và tìm tiếp một kí chủ khác...

Ian len lén đánh giá Felix IV. Dưới ánh nắng rực rỡ, hắn cảm nhận được từng cơn ớn lạnh.

Ian không nhịn được mà nghĩ: Đây là cơ thể vốn có của ông ấy sao? Ông ấy có phải là Felix IV thật hay không? Ông ấy có thể là người khác hay không đây?

Thiên đường trên nước bên kia lại vang tới một trận hoan hô, mấy thiếu niên đang thi lướt sóng, trong đó cũng có Leon.

Anh là một đứa trẻ chơi đùa với sóng nước lớn lên bên biển rộng mà, kỹ xảo lướt sống tuyệt đối không phải là trình độ mà đám thiếu gia cùng tiểu thư được nuông chiều từ bé này có thể sánh bằng.

Ian nhìn chằm chằm thêm rồi quay đầu nói: "Bệ ha, ngài còn cần tôi..."

Felix ngã vào cạnh đá của luống hoa và đã bất tỉnh nhân sự rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status