Liêu vương phi

Quyển 11 - Chương 6: Lời nói đáng sợ

Câu hỏi của Cầm Cơ giống như một quả bom làm lòng Tần Lạc Y nổ tung, nàng mờ mịt lắc đầu, môi bắt đầu không khống chế được khẽ run rẩy.

Không, nàng không dùng qua bất cứ thuốc tránh thai nào, mà Da Luật Ngạn Thác cũng chưa bao giờ nhắc tới việc này trước mặt nàng, vì vậy mà nàng cũng không nghĩ tới phương diện này.

Sau khi Cầm Cơ thấy vẻ mặt đó thì lập tức tiến lên, nắm lấy cánh tay của Tần Lạc Y, đầu nhọn của ngón tay giữa ấn vào trên mạch đập của nàng, một lát sau, vẻ mặt khẩn trương của nàng ta bắt đầu trở nên dịu lại.

Thật tốt, mọi mạch đập của nàng đều bình thường

Nhưng mà, hành động này của nàng ta lại đột nhiên thu hút sự chú ý của Tần Lạc Y, thủ đoạn ấy không qua được y thuật của nàng.

Một chút cảm giác khác thường lướt qua trong lòng Tần Lạc Y, nàng còn chưa kịp nắm bắt suy nghĩ đó thì nó đã nhanh chóng biến mất.

Tần Lạc Y giấu đi vẻ kinh ngạc trong mắt, ung dung bình tĩnh nhẹ giọng nói khẽ: “Không ngờ ngươi cũng tinh thông y thuật đến vậy!”

Sau đó, nàng giương mắt, nhìn biểu cảm của Cầm Cơ.

Đôi mắt yên tĩnh nhu hòa của Cầm Cơ hiện lên một chút hoảng loạn nhưng chỉ là trong nháy mắt, khiến Tần Lạc Y tưởng là bản thân mình đã nhìn lầm.

“Thực ra ta chỉ hiểu sơ sơ một chút y thuật mà thôi, đâu có thể so sánh với y thuật cao siêu của Tần cô nương chứ?” Cầm Cơ khiêm tốn nói.

Tần Lạc Y nhẹ nhàng mỉm cười: “Ngươi nói như vậy, ta thực sự hổ thẹn không dám nhận, sau này thì tốt rồi, có tri kỷ như ngươi làm bạn, chúng ta có thể cùng tìm tòi nghiên cứu y thuật!”

“Đâu phải, ta còn muốn thỉnh giáo Tần cô nương nhiều hơn!” Cầm Cơ ung dung đáp.

Tần Lạc Y mỉm cười, không nói nữa, thông qua từng cánh hoa đào, nàng quét qua ánh mắt yên tĩnh mà duyên dáng của Cầm Cơ, trong lòng lại nổi lên một chút nghi hoặc, nàng vẫn cho rằng nữ nhân này không phải là một nhân vật đơn giản, nữ nhân càng ẩn nhẫn (1) thì lại càng không đơn giản!

(1) Ẩn nhẫn: Ngấm ngầm chịu đựng, kín đáo

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Trong phòng khách của Cúc Tình Hiên, mùi thuốc súng vẫn đang bao phủ.

Giọng nói mạnh mẽ mang theo sự điên cuồng của Da Luật Ngạn Thác khiến đáy mắt Hoàng hậu tối sầm lại.

“Thác nhi, bản cung cũng không ép con chọn giang sơn hay mỹ nhân, chẳng qua là hi vọng con giữ lại vị trí Vương phi cho Tiêu công chúa mà thôi!”

“Không được!” Da Luật Ngạn Thác không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.

“Thác nhi, con cũng biết Tiêu công chúa một lòng chỉ hướng về con, việc này có quan hệ trực tiếp tới giang sơn xã tắc ta!”

Hoàng hậu Thuật Luật Bình tận tình khuyên giải Da Luật Ngạn Thác, bà biết rõ như vậy có phần ép buộc, nhưng vì thái bình của nước Khiết Đan, bà chỉ có thể làm như vậy.

Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, Vương thượng bộ lạc Thích Hách mặc dù do Hoàng thúc thống trị, nhưng dã tâm to lớn không ai không biết, người thực sự cho rằng hắn để nữ nhi của mình làm Vương phi đơn giản như vậy sao?”

Hoàng hậu vừa nghe, trong lòng càng thêm lo lắng: “Mặc kệ như thế nào, có con gái của hắn trong tay, hắn ít nhiều cũng có điều cố kỵ…”

Da Luật Ngạn Thác quyết tâm nói: “Hoàng hậu! Hoàng chất bất luận việc gì cũng có thể đồng ý với người, nhưng Cúc Tình Hiên chỉ có thể để một mình Tần Lạc Y tiến vào, lời nói của ta đã rất rõ ràng!”

Lông mày Hoàng hậu chau lại: “Thác nhi, con nên hiểu rõ thân là hoàng tộc, việc hôn nhân sao có thể do chính mình quyết định, nếu như con yêu thích Tần cô nương, cao nhất có thể nạp nàng làm phi tần, conthân là Đông Lâm Vương, bên cạnh nhiều thêm mấy phi tần cũng không phải chuyện đại nghịch bất đạo gì! Gia tộc Da Luật là hoàng thân, hiển nhiên chỉ có thể kết thân cùng Tiêu thị. Điểm ấy không phải con không biết.”

Đôi mắt đen Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng, đôi lông mày dày đậm nhăn lại thành một nếp, hắn nghiến răng: “Hoàng hậu! Người không nên uy hiếp Hoàng chất! Dù cho không có Y nhi! Hoàng chất cũng sẽ không hư tình giả ý (2)!”

(2) Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng thật lòng thì không phải vậy.

Hoàng hậu chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức vô cùng, “Thác nhi…”

Bàn tay to của Da Luật Ngạn Thác nắm lại, thần sắc trong đôi mắt đã không còn kiên nhẫn, hắn nặng nề nói:

“Xin Hoàng hậu chuyển lời với Hoàng thúc, chỉ cần ngài quyết tâm một chút, Hoàng chất lập tức sẽ phát binh đánh dẹp Vương thượng bộ lạc Thích Hách, trực tiếp thay ngài trừ bỏ hiểm hoạ từ bên trong này, nhưng việc lấy Tiêu công chúa, tuyệt đối không có khả năng!”

“Thác nhi, con— vì nữ nhân người Hán này, đáng làm như vậy sao?” Hoàng hậu đứng dậy, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Có đáng giá hay không, trong lòng hoàng chất rất rõ ràng, xin Hoàng hậu không cần vì chất nhi mà lo lắng!” Da Luật Ngạn Thác khéo léo đáp.

Ánh mắt Hoàng hậu lạnh lẽo, lập tức lên tiếng: “Được, bản cung muốn xem xem, con đối với nàng như vậy, phải chăng nàng ta sẽ có dũng khí để tiếp nhận tình cảm này của con! Ngày sinh thần của bản cung, hy vọng sẽ nhìn thấy Tần cô nương!”

Nói xong, liền phất tay áo rời đi.

“Cung tiễn Hoàng hậu!” Da Luật Ngạn Thác đứng trong sân nhỏ cạnh cửa, trong lòng có chút ngổn ngang.

Hắn là Đông Lâm Vương, Chiến thần bách chiến bách thắng trên sa trường, hắn muốn trợ giúp Hoàng đế củng cố giang sơn là lẽ đương nhiên.

Khói lửa chiến tranh, hắn theo Da Luật A Bảo Cơ bước trên chiến trường, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, vứt đầu người, rắc nhiệt huyết, cũng vì mưu cầu quốc thái dân an. Thiên hạ hưng vong, người dân có trách, hắn cũng không có bất cứ một lời oán hận gì.

Chuyện tình cảm, hắn không muốn đem vào trong chính trị, vì cuối cùng cũng là vật hi sinh của chính trị, nhìn lại, toàn bộ trong vương phủ, tất cả phi tần của hắn, có  người nào không phải quân cờ đại diện cho một thế lực chứ?

Thân ảnh cao lớn chạy trên đường đá mòn, bóng dáng u ám hạ xuống dần.

Ánh nắng ấm áp thế nhưng lại không xua đi cái rét lạnh trong lòng hắn.

Tần Lạc Y, thuần khiết giống như tiên nữ, không rành chính sự, không màng thế sự, trước kia không có nàng, hắn cho rằng bản thân mình sẽ cứ như vậy mà sống cả đời.

Hắn thân là người hoàng tộc, tuy rằng cao cao tại thượng, quyền lợi và binh quyền có cao nhất, cho dù ngay cả Hoàng thượng cũng cố kỵ hắn, mặc dù vậy, với hắn như thế mà nói, đó không có bất cứ hạnh phúc gì, diễn trò sao, đời người như vở kịch, vở kịch như đời người

Thế nhưng, nàng đã xuất hiện, sự trong trẻo, lạnh nhạt của nàng, nụ cười yếu ớt của nàng, sự e thẹn của nàng, đều khiến hắn khao khát được hạnh phúc, hắn đã nếm được mùi vị tình yêu, sao có thể xem thường vứt bỏ chứ?

Một cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống, ở trước mặt hắn xoay chuyển bay lượn.

Tim của hắn, cũng như cánh hoa đào này, lên lên xuống xuống, trống rỗng đung đưa —

Bàn tay to đột nhiên nắm chặt, khi ngẩng đầu lên, trong mắt đã khôi phục sự tự tin và điên cuồng như trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status