Liêu vương phi

Quyển 12 - Chương 10: Tìm cách

Cuối cùng, Tần Lạc Y cũng thấy được rõ ràng sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Cầm Cơ, vì vậy vội vàng hỏi: “Ngươi cũng biết cái này là cái gì ư?”

Nghe Tần Lạc Y hỏi xong, Cầm Cơ vội vàng che giấu sự mất tự nhiên của bản thân, nói: “A, Tần cô nương thật sự hỏi khó cho ta rồi, ta cũng không biết đây là gì cả!”

“Cầm Cơ thật sự khiêm tốn, ta biết ngươi cũng là người tinh thông y thuật, cho nên hôm nay sau khi thấy ngươi đến mới nghĩ đến việc thỉnh giáo đấy, cái này rất giống với tùng phấn, nhưng mà lại không phải tùng phấn, không biết được chế thành từ dược liệu nào!” Giọng nói của Tần Lạc Y nhẹ như đang than thở.

“Chỉ dựa vào việc quan sát thì không nhìn ra được!” Cầm Cơ nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, thói quen của ta là luôn dùng mũi để ngửi, không biết Cầm Cơ có phương thức nào khác không?” Giọng nói của Tần Lạc Y cố chấp khác thường làm cho Cầm Cơ đứng ngồi khong yên.

“Ta…ta cũng giống như vậy!” Sau khi thấy tình hình như vậy, Cầm Cơ cũng chỉ có thể nói theo Tần Lạc Y.

“A, vậy sao. Vậy thì tốt quá, ngươi mau giúp ta ngửi thử xem đây cuối cùng là cái gì vậy?” Tần Lạc Y nói xong liền đưa bao giấy kia qua.

“Không không không…” Cầm Cơ kinh hãi, ánh mắt trở nên bối rối vô cùng.

“Ngươi…chẳng lẽ biết rõ tác dụng của phấn này sao?” Tần Lạc Y ngắn gọn mà linh hoạt nhanh chóng hỏi thăm.

Bên môi Cầm Cơ lộ ra vẻ tươi cười:

“Không phải đâu, là phản ứng theo bản năng thôi, vừa nãy nghe ngươi nói là dùng thuốc bột này ngươi mới…cho nên ta sợ….”

“A, thì ra là thế sao!”

Tần Lạc Y cất bọc giấy trong tay đi, ra vẻ trầm tư nói: “Ngươi nói xem…trong vương phủ này có người hãm hại ta sao?”

Cầm Cơ nói khẽ: “Làm sao có thể chứ? Tần cô nương là người tốt, lại là kiểu người xinh đẹp lại thanh nhã, người trong phủ thích ngươi còn không kịp, làm sao có thể đi hại ngươi chứ?”

Tần Lạc Y cười lắc đầu, vẻ mặt lại càng trở nên động lòng người:

“Sao lại có thể không có chứ, ta và ngươi đã là bạn tốt, ta không ngại nói cho ngươi biết, hôm đó thuốc bột này là được đặt bên trong ngăn tủ chứa tùng phấn, ta tưởng là tùng phấn mới nhẹ ngửi vài cái, sau đó là… Sau đó, ta lại quay về nơi đó một lần nữa, không hiểu sao thuốc bột này lại không thấy đâu nữa, nhưng mà trời xanh không phụ lòng người, may mắn là ta vẫn tìm được những thứ này… chúng chắc hẳn là một ít thuốc bột cuối cùng còn sót lại rồi!”

Nói xong, nàng duỗi ngón tay chỉ bao thuốc phấn trên bàn.

Ánh mắt Cầm Cơ hiện lên vẻ không được tự nhiên, nàng ta cau mày, nói: “Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ? Chẳng lẽ Vương gia không có phái người điều tra chuyện này sao?”

Sau khi nhìn thấy phản ứng của Cầm Cơ, Tần Lạc Y không tiếng động khẽ thở dài: “Vương của các ngươi còn ước gì như thế đấy, hắn làm sao đi tra loại chuyện này cơ chứ?”

Cầm Cơ hơi há mồm, muốn nói gì đó, nhưng lập tức đè nén xuống, lúc nàng ta lại muốn nói gì đó thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng thông báo của nha hoàn.

“Tần cô nương, Tiêu công chúa đang đi đến Cúc Tình Hiên!”

Tần Lạc Y cùng Cầm Cơ nghe xong, không hẹn mà cùng thoáng cau mày.

Tần Lạc Y phất tay nói: “Được rồi, ta đã biết.” Sau đó liền sai nha hoàn đi chuẩn bị.

Trong lòng không khỏi âm thầm ca thán, Tiêu công chúa này đến thật đúng lúc, hết lần này đến lần khác chọn toàn thời điểm mấu chốt, đang nghĩ ngợi thì theo một luồng hương hoa nồng đậm bay đến, Tiêu công chúa với với vẻ mặt ngang ngược kiêu căng bước vào phòng.

Chỉ thấy nàng ta đường đường là công chúa vậy mà lại mặc một thân nam trang, một bộ trang phục công tử văn nhã, cùng với quạt xếp màu xanh, nhưng bước đi lại nhẹ nhàng. Thân thể thướt tha, mang theo hương thơm, nhìn như vậy ngược lại có thêm vài phần tuấn mỹ, nhưng trên người lại phát ra khí thế cao ngạo lại làm cho người khác có chút phản cảm.

“Công chúa, ngươi đây là…” Tần Lạc Y nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, kinh ngạc đến quên cả việc hành lễ.

Theo như một thân ăn mặc của nàng ta, xem ra nàng ta chắc hẳn là một mình trốn ra khỏi cung.

Trên mặt Cầm Cơ không hề có chút gợn sóng, nàng nhẹ hạ thấp người: “Cầm Cơ tham kiến công chúa!”

“Chúng nô tỳ thỉnh an công chúa!” Hai nha hoàn đằng sau nàng và Thái Nam cũng ngay lập tức thấp người hành lễ.

“Được rồi được rồi! Bản công chúa hôm nay đến đây là để tìm nàng ta, những người dư thừa khác lui ra đi!” Trong thanh âm cao ngạo của Tiêu Thiên Phái xen lẫn một chút mất kiên nhẫn.

“Vâng công chúa, Cầm Cơ cáo lui!” Nói xong, Cầm Cơ khẽ gật đầu với Tần Lạc Y, nhanh chóng đi ra ngoài.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Thiên Phái nhìn Tần Lạc Y, vẻ chán ghét trên mặt hiện lên rõ ràng, nàng ta la hét: “Ngươi biết bản công chúa đến tìm ngươi là có chuyện gì không?”

Tần Lạc Y mỉm cười: “Chắc là chuyện Đông Lâm Vương muốn cưới ta làm vợ, lập làm Vương phi nhỉ!”

Tiêu Thiên Phái nao nao, nàng ta không nghĩ Tần Lạc Y này thoáng một cái đã đoán được mục đích của mình.

Nhưng nàng ta lại dùng tốc độ nhanh nhất che dấu sự kinh ngạc nơi đáy mắt, lấy hơi một chút khẩu khí vội vàng cứng ngắc nói: “Đúng vậy, hôm nay ta đến đây mục đích rất đơn giản, ta muốn ngươi rời khỏi vương phủ, rời khỏi cuộc sống của Ngạn Thác biểu ca!”

“Không thể!” Tần Lạc Y không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng đảo qua khuôn mặt vô cùng kiêu căng của Tiêu Thiên Phái, sự chán ghét trong lòng không tránh khỏi lại tăng thêm một phần.

“Ngươi…” Tiêu Thiên Phái bị lời nói đơn giản mà trực tiếp của nàng chọc cho giận run, nàng ta chỉ thẳng vào Tần Lạc Y, cả ngón tay đều run rẩy.

“Ngươi chỉ là nữ nhân người Hán ti tiện đến không thể ti tiện hơn mà thôi, ngươi có tư cách gì tranh giành Ngạn Thác biểu ca với Bản công chúa?” nàng ta lớn tiếng trách cứ.

Tần Lạc Y không chút nào nao núng, chống lại đôi mắt giận dữ của nàng ta, chậm rãi mở miệng nói: “Dựa vào việc Da Luật Ngạn Thác … yêu ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status