Linh chu

Chương 412: Tổ địa Phong gia


Tên thanh niên mặt đen "Kẻ cắp" này chính là Tất Trữ Suất!

- Khục khục, thì ra là Phong huynh, Phong huynh thật oan uổng cho ta, ta mua đều là chính phẩm, tuyệt không có giả dối!

Lấy một tấm da dê sau lưng Tất Trữ Suất đều giao cho Phong Phi Vân, cười nói:

- Ta cùng Phong huynh xem như sinh tử chi giao, tấm da dê này bán cho ngươi hai trăm vạn một tấm.

Tất Trữ Suất biết rõ Phong Phi Vân sau lưng có núi dựa lớn, căn bản không thiếu tiền cho nên dùng chiêu sư tảm ngoạm.

Phong Phi Vân mở da dê ra, phía trên có vẽ đường cong, vòng tròn, hình tam giác các loại ký hiệu, đánh dấu được thập phần tinh tế, có phân chia hai mươi tám quận, nơi tiên môn đóng quân, thi tà tụ tập, nhất địa nơi nguy hiểm, nơi xảy ra đại chiến nhiều lần các loại...

Tấm da dê này phía trên đánh dấu thập phần tinh tế, còn có một chút lộ tuyến là con đường tắt của hai mươi tám quận, còn có một ít mật địa thượng cổ.

Những thứ đánh dấu trên da dê này, rất nhiều đều tương xứng với kết cấu địa lý mà Phong Phi Vân biết rõ, dường như không phải đồ giả.

Một góc của da dê vẽ lấy một điểm nhỏ màu đỏ, thập phần bắt mắt.

- Đó là một trong tám đại di tích thượng cổ, vũ hóa mộ nguyên, ở vào quận Tam Thánh, nghe nói gần đây dưới đáy vũ hóa mộ nguyên có một tòa thượng cổ băng cung bay lên, đến nay vẫn còn lơ lửng giữa không trung, có người khảo cứu, tòa băng cung này đã ít nhất tám vạn năm rồi Mấy tháng qua đã hấp dẫn không ít đại nhân vật tiến tới, nhưng lại không có người nào đi vào nội cung băng cung.

Tất Trữ Suất thần thần bí bí nói với Phong Phi Vân.

Trong lòng Phong Phi Vân khẽ động, vũ hóa mộ nguyên có băng cung bay lên, hắn đã sớm nghe tháp chủ Linh Bảo tháp đề cập qua, ngược lại có việc này thật, chẳng lẽ "Kẻ cắp" mua là đồ thật?

- Đồ quyển là có từ nơi nào?

Phong Phi Vân dò hỏi.

Tất Trữ Suất khôn khéo đến cực điểm, nhìn ra Phong Phi Vân đã động tâm, liền tranh thủ đoạt da dê trong tay của hắn, cười nói:

- Là một vị đại nhân vật vẽ ra, ta dùng giá năm trăm vạn kim tệ để mua, chúng ta là huynh đệ sinh tử, ngươi xuất ra hai trăm vạn kim tệ, ta chuyển cho ngươi.

Vừa rồi nói giá vốn có chín vạn kim tệ, hiện tại rõ ràng cố định lên giá đến năm trăm vạn kim tệ, hắn đúng là dám mở miệng, xem Phong Phi Vân trở thành dê béo.

- Cái này... Ta đã gặp qua là không quên, vừa rồi cũng đã nhớ kỹ toàn bộ, căn bản không cần mua.

Phong Phi Vân nói xong xoay người muốn đi.

Tất Trữ Suất sững sờ, trong lòng mắng to Phong Phi Vân vô sỉ, vội vàng đuổi theo, nói:

- Phong huynh, một trăm vạn kim tệ cũng có thể bán.

Phong Phi Vân không để ý tới hắn.

- Mười vạn kim tệ, cũng thành, không thể ít hơn nữa.

Phong Phi Vân vẫn không nhìn hắn, giống như có lẽ đã hạ quyết tâm sẽ không mua.

Tất Trữ Suất nghiến răng nghiến lợi, hét lớn:

- Tặng miễn phí, ngươi muốn không?

- Đương nhiên muốn!

Bỗng nhiên Phong Phi Vân quay người đoạt da dê trong tay Tất Trữ Suất, cấp tốc ném vào giới linh thạch, cười nói:

- Có mấy nơi còn chưa nhớ kỹ, đã Tất huynh muốn tặng, ta miễn cưỡng nhận lấy.

Tất Trữ Suất nói: "..."

- Như vậy cáo từ, Tất huynh cũng không cần tiễn nữa!

Phong Phi Vân không hề dừng lại nhiều, sợ hãi Tất Trữ Suất đổi ý, sải bước chạy đi, rất nhanh đã đi ra khỏi cửa thành, đi cùng Vương Mãnh sau đó cưỡi kỳ ngưu đi về phía nam.

- Khốn kiếp, Phong Phi Vân, ta thao đại gia ngươi.

Tất Trữ Suất biết rõ bị Phong Phi Vân gài bẫy, cầm hai tấm da dê ra, tế ra hai bộ cổ kiếm, tổng cộng mười chuôi, ngự kiếm mà đi, muốn đuổi theo bắt Phong Phi Vân trở về.

Tin tức trên da dê rất khổng lồ, cho dù có người thật gặp là không quên cũng không có khả năng chỉ một lát là nhớ kỹ.

Phong Phi Vân ngồi trên lưng kỳ ngưu, đem da dê mở ra, cẩn thận nghiên cứu đánh dấu trên đó, còn có phân bộ hai mươi tám quận.

- Sư thúc, ta phát hiện rất nhiều đệ tử Vạn Tượng Tháp đều đi tới quận Tam Thánh.

Vương Mãnh nhìn lên chân trời, mỗi cách một đoạn có một đạo lưu quang bay qua trên đỉnh đầu.

Những người này đều là ngự khí phi hành, tuy tốc độ rất nhanh nhưng vô cùng tiêu hao linh khí, cho dù là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn cũng chỉ bay tối đa ba giờ phải hạ xuống đất nghỉ ngơi. Mà Thần Cơ đỉnh phong, Thần Cơ trung kỳ chỉ có thể bay một giờ là ngừng lại.

Cho nên chưa đạt tới Thiên Mệnh Cảnh, tuyệt đại đa số tu sĩ đều lựa chọn dị thú thay đi bộ, như vậy cũng không mệt mỏi như thế, còn có thể tùy thời bảo trì thực lực đỉnh phong.

Ngón tay Phong Phi Vân chỉ vào khu vực quận Tam Thánh, cười nói:

- Chỗ vào vũ hóa mộ nguyên nằm trong nội địa quận Tam Thánh, băng cung xuất thế, khiếp sợ thiên hạ, phàm là thiên tài tuấn kiệt có tự tin vào thực lực của mình, tự nhiên sẽ không bỏ qua thịnh hội như thế, nhưng mà...

- Nhưng mà cái gì?

Vương Mãnh nhìn thấy Phong Phi Vân nhíu mày thì hỏi.

- Nhưng mà quận Tam Thánh là một trong mười hai quận phủ bị thi tà xâm lấn, mức độ nguy hiểm xếp hàng thứ nhất, cơ hồ sắp rơi vào trong tay của ma nữ rồi.

Trong tay của hắn nắm giữ đồ quyển da dê đánh dấu như thế, quận Tam Thánh mức độ nguy hiểm ngay cả tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh cũng vẫn lạc, một đời tu sĩ trẻ tuổi đi vào sẽ phải bỏ mạng.

Mặc dù là cầu phú quý trong nguy hiểm, nhưng nếu mù quáng mạo hiểm thì cuối cùng sẽ chết nhanh hơn.

- Phong Phi Vân, lão tử cuối cùng cũng đuổi theo ngươi, nhanh đưa cho ta hai trăm vạn kim tệ, bằng không ta tố cáo ngươi cướp bóc.

Trong tầng mây, mười đạo kiếm quang lao ra, Tất Trữ Suất ngự kiếm bay tới, mười đạo cự đại cổ kiếm cắm trước cổ đạo, giống như mười cây cột ngăn cản kỳ ngưu đi.

Bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá, bá!

Mười chuôi cổ kiếm tạo thành kiếm trận, kiếm quang bắn ra, sắc bén tới cực điểm.

Vương Mãnh hừ lạnh một tiếng, muốn ra tay, lại bị Phong Phi Vân quát lớn.

- Tất huynh, người không thể vô sỉ tới mức độ này nha, rõ ràng là ngươi nói muốn tặng cho ta, ta mới nhận lấy, hiện tại ngươi muốn cướp trở về?

Phong Phi Vân cười nói.

- Lại còn nói ta vô sỉ...

Tất Trữ Suất tức giận mặt đen hơn trước, nói:

- Phong Phi Vân, đừng con mẹ nó giả thuần khiết, ngươi lừa người khác, lừa được ta sao? Nghe nói tứ tiểu thư Ngân Câu gia tộc vừa ý ngươi, có núi tiền của Ngân Câu gia tộc làm chỗ dựa, hai trăm vạn kim tệ đối với ngươi mà nói chẳng phải chín trâu mất sợi lông sao? Chút tiền nhỏ này ngươi cũng gạt ta, cũng không sợ tổn thương hòa khí huynh đệ sao?

- Chúng ta đi!

Phong Phi Vân vung ống tay áo lên, một đạo bạch mang lao ra, mười cổ kiếm tung bay, rơi thất linh bát lạc trên đất.

Tất Trữ Suất vội lên, ở phía sau hét lớn:

- Phong Phi Vân, ta nắm giữ một thiên đại tin tức, là về Nam Cung Hồng Nhan.

Trong lòng Tất Trữ Suất cũng có chút tâm thần bất định, sợ Phong Phi Vân căn bản bỏ qua hắn, trực tiếp rời đi, như vậy hắn lỗ lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status