Linh chu

Chương 457: Nhất phu đương quan, vạn phu nan quá (*)


(*) Một người giữa ải, vạn người khó qua,

Oanh!

Tàn thi của Tứ Phương Thiên Hầu bị cự thi Thi Vương cao năm mét một quyền nổ nát, nứt thành bốn khối, đầu lâu cũng bay ra ngoài.

NGAO!

Cự thạch Thi Vương thét dài một tiếng, sau đó nuốt lấy thi thân của Tứ Phương Thiên Hầu, phát ra tiếng "Bẹp bẹp", giống như đang ăn một khối sắt vậy.

- Tu vị Tứ Phương Thiên Hầu có thể so với cự kình, lại bị hắn một quyền đánh nát, Thi Vương này đến cùng đã cường đại đến mức nào chứ?

Vương Mãnh cũng là thiên tài Cổ Cương Tộc, cũng là trời sinh thần lực, nhưng so sánh với cự thi Thi Vương kia thì lại cách xa cả vạn dặm.

Tu sĩ ở đây không ai không rung động, ba tôn Thi Vương này đều cường đại đến biến thái, khó trách Tam đại trưởng lão của Tử Minh thi động dám công bố muốn bắt sống Nữ Ma, loại hực lực cấp bậc này, quả thật không phải thế lực bình thường có thể so sánh được.

Phong Phi Vân cách Bán Đạp Sơn rất gần, vừa rồi cự thi đánh nát Tứ Phương Thiên Hầu, lực lượng ảnh hưởng lan đến hơn mười dặm, một quyền rung chuyển đại địa, chấn khiến hắn không vững nổi bước chân.

- Tử Minh thi động vậy mà cường đại đến tình trạng như thế!

Phong Phi Vân cảm giác ngũ tạng lục phủ mình đều bị chấn đến đau đớn, nếu không có Miểu Quỷ Ban Chỉ hộ thể, chỉ sợ đã bị cổ lực lượng lan ra kia chấn thành huyết vụ rồi.

- Sớm muộn gì cũng diệt bọn hắn!

Nữ Ma đứng ở sau lưng Phong Phi Vân, mới vừa rồi là Phong Phi Vân dùng Linh Khí chi uy, giúp nàng chặn được cổ sóng xung kích kia.

Bên ngoài Bán Đạp Sơn, cường giả lớp người già thật sự quá nhiều, cự kình cũng tụ tập vài vị, nàng người bị thương nặng, một khi sử dụng lực lượng của mình, tất nhiên sẽ bị một ít người khôn khéo trong đó phát hiện, đến lúc đó, nàng sẽ chính thức nguy hiểm.

Cho nên nàng hôm nay chỉ có thể trốn ở sau lưng Phong Phi Vân, nửa phần lực lượng cũng không thể tiết ra ngoài.

- Ta thấy. . . Nếu không chúng ta vẫn nên trốn đi?

Phong Phi Vân đối với ngoan thoại của nàng rất không có lòng tin, nàng bị thương thật sự quá nặng, tu vị trăm không còn một, giờ phút này cũng cần Phong Phi Vân đến bảo hộ nàng, nàng rõ ràng còn dám nói ra lời như vậy?

Ở trước mặt cường địch tuyệt đối, đánh không thắng, tự nhiên phải trốn ah!

Có câu hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. . . Khục khục, nàng tựa hồ quả thật không phải hảo hán.

Vạn nhất nàng đột nhiên giết ra ngoài, khẳng định sẽ bị nàng hại chết mất.

Cản Thi Nhân muốn bắt nàng, mà người Phong Phi Vân đắc tội cũng không ít, chỉ cần bọn hắn lộ ra chút dấu vết, vậy thì quả thật chỉ có đường chết.

- Trốn, ta cần trốn sao?

Thanh âm Nữ Ma nổ vang bên tai Phong Phi Vân tựa như thần âm, thiếu chút nữa đã chấn vỡ màng tai Phong Phi Vân.

Nàng uy phong lẫm lẫm, như một nữ hoàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ma khí trong mắt quay cuồng, tựa như Nhật Nguyệt treo trên bầu trời vậy

- Nữ Ma đại nhân, vô địch thiên hạ, tu vị cái thế vô song, tự nhiên không cần trốn, nên trốn thì phải là đám chuột nhắc bọn hắn rồi.

Phong Phi Vân cảm giác sau lưng cũng như muốn kết băng, cột sống cũng như muốn đông lạnh đoạn liền vội vàng nói.

Đang khi nói chuyện, trong Bán Đạp Sơn thi khí càng tăng lên, đầm đặc đến giống như một ma huyệt màu đen vậy.

Ba tôn Thi Vương cùng tồn tại, uy năng như ba tôn Tham Thiên Sơn Nhạc, đồng thời ra tay với bạch khải cô thi vẫn ở cạnh mộ huyệt không nhúc nhích kia.

Ầm ầm!

Trong Bán Đạp Sơn, thi vân ngưng tụ, sau đó bị gió lạnh xoáy lên, hóa thành ba đạo cái thế Cuồng Long màu đen.

Phong Si lỗi lạc mà đứng, dáng người cao ngất, tựa như một gốc Thanh Tùng bất động bên vách đá, hai mắt tĩnh mịch như biển, chậm rãi vươn một ngón tay điểm về phía trước.

Đầu ngón tay sinh ra một mảnh vằn nước màu trắng, cao chừng 300 trượng, kết nối với Thiên Địa, như một đạo bình chướng hơi mờ.

Công kích của ba vị Thi Vương vậy mà hoàn toàn bị đạo bình chướng hơi mờ này ngăn trở, chỉ là phát ra ba đạo rung động, không thể công phá.

Đây là một màn cực kỳ quỷ dị.

Phong Si nhẹ nhàng vươn một ngón tay, liền chắn ba vị Thi Vương ở ngoài mười trượng, bất động treo trên giữa không trung, vẫn không nhúc nhích, mà ngay cả tử quan trên đỉnh đầu Thi Vương cũng trở nên ảm đạm.

- Tại sao có thể như vậy. . .

Tam đại trưởng lão của Tử Minh thi động kinh hãi không thôi, trên gương mặt có mồ hôi rơi xuống, trên người nổ bắn ra linh khí, toàn lực thúc dục Cản Thi Linh.

Lực lượng của bạch khải cổ thi này vượt quá dự đoán của bọn hắn.

- Đại. . .

Phong Si miệng có chút hé ra, hộc ra một chữ mơ hồ.

- Phong. . .

Chữ thứ hai càng thêm mơ hồ, càng thêm mơ hồ.

- Kình. . .

Chữ thứ ba giống như đã hỗn tạp với tiếng gió, cơ hồ không ai phân biệt được rõ ràng.

Thanh âm tuy rằng mơ hồ, nhưng Phong Phi Vân lại nghe rõ ràng, sắc mặt bỗng nhiên chấn động, 《 Đại Phong Kình 》 chính là thần pháp tu luyện của Phong gia, bạch khải nam tử này chẳng lẽ thật là một vị tuyệt thế thiên tài của Phong gia, Phong gia cổ kim đệ nhất nhân, Phong Si sao?

Oanh!

Sau khi ba chữ từ trong miệng hắn mơ hồ nhổ ra thì đầu ngón tay hắn truyền đến một mảnh thanh âm nghiền nát, đây là không khí đang nghiền nát, biến thành một mảnh cuồng phong bao phủ Thiên Địa.

Cuồng phong bao trùm mấy trăm dặm, tựa như ngàn vạn chuôi đao đang bay múa trong không khí vậy.

PHỐC, PHỐC, PHỐC!

Ba vị Thi Vương đứng mũi chịu sào, bị sức gió cắn nát, biến thành mảnh vỡ, sau đó lại bị cắn nát thành bụi phấn, cuối cùng biến thành từng hạt bụi, theo gió bay đi.

Mà ngay cả Thi Cung trong thế nội Thi Vương cũng bị Đại Phong Kình cắn nát, biến thành bột mịn.

Phong Si điểm ra một ngón tay này che lấy mất trăm dặm, không chỉ có ba vị Thi Vương bị đánh thành cặn bã, tu sĩ bị dư âm còn lại đánh chết cũng có hơn trăm người, trong đó càng không thiếu tu sĩ cấp bậc Thiên Mệnh.

Phong Phi Vân tế ra Thanh Đồng Linh Châu chắn phía trước hai người, mới tránh thoát một kiếp này, nhưng vẫn bị cương phong xé nứt, tính cả Thanh Đồng Linh Châu đều bị đánh vào lòng đất.

- 《 Đại Phong Kình 》 làm sao có thể có được lực lượng cường đại như thế, chẳng lẽ đây chính là tầng thứ chín chí cao của 《 Đại Phong Kình 》 trong truyền thuyết sao?

Chỉ cần là đệ tử Phong gia đều có thể tu luyện 《 Đại Phong Kình 》, nhưng có thể tu luyện 《 Đại Phong Kình 》 tới tầng thứ sáu đã ít càng thêm ít, Phong gia hiện giờ cũng chỉ có ba vị lão tổ mới tu luyện 《 Đại Phong Kình 》 đến tầng thứ bảy.

Trong truyền thuyết, cũng chỉ có một mình Phong Si là có thể tu luyện 《 Đại Phong Kình 》 đến tầng thứ chín chí cao.

Tam đại Thi Vương đều bị một chiêu đuổi giết, biến thành bột phấn.

Toàn bộ Bán Đạp Sơn, tất cả Thi Tà đều bị chấn nát, đống cát đen đầy đất, trở nên vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió liền không còn thanh âm nào khác nữa.

Nhưng giờ phút này, tiếng mà mỗi người ở đây sợ nghe nhất cũng chính là tiếng gió.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status