Linh la giới

Chương 464: Hạ Ngôn ra tay


- Thánh Hoàng đại nhân!

Hạ Ngôn nghe vậy, liền lên tiếng đáp lời. Đánh chết Chu Phương Anh kia cướp đoạt Phượng Minh Kiếm. Nếu như có thể thành công, Phượng Minh Kiếm đương nhiên là về mình.

- Đến lúc đó, Thần Hi Kiếm lại được rèn lần nữa. Ta liền có ba bộ thần khí công kích. Vận dụng ba bộ thần khí cho tốt, mặc đù chống lại cường giả có cảnh giới Linh Hoàng, ta đều có lòng tin giao thủ. Mặc dù không thể chiến thắng, ít nhất cũng có thể chống lại mấy chiêu!"

Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn thẳng một đường, vẻ vui mừng chuyển động trên mặt. Vương Đông Cực tông chủ Đông Cực kia, sau sáu tháng, có thể có một hồi đại chiến sinh tử với Hạ Ngôn. Trong sáu tháng này, Hạ Ngôn phải toàn lực tăng lên thực lực của mình, tốt nhất có thể đột phá cảnh giới Linh Hoàng.

- Ta hiện tại bước vào cảnh giới Linh Hoàng đã không còn bất cứ trở ngại nào, khuyết điểm duy nhất chính là một chút tiếp dẫn, cũng không biết khi nào thì ta có cơ duyên này!

Trong đầu Hạ Ngôn hiện lên một số ý niệm, liền thu liễm tâm thần, chuẩn bị đi đánh chết tên tu luyện Chu Phương Anh của Đại Lục Ám Dạ.

- Cái gì?

- Đây.

- Thánh Hoàng đại nhân không ngờ đưa ra quyết định cổ quái như vậy, chẳng lẽ muốn tôi luyện cho Hạ Ngôn sao?

Hơn mười người tu luyện Thiên Cung trên mặt đều dần dần lộ ra vẻ cổ quái, bọn họ có chút không rõ, Thánh Hoàng vì sao cho Hạ Ngôn đi đánh chết Chu Phương Anh. Phải biết rằng Chu Phương Anh là cường giả nổi danh của Đại Lục Ám Dạ. Hơn nữa hiện tại hắn còn có Thần khí công kích Tiên Thiên Phượng Minh Kiếm. Hạ Ngôn đi đánh giết hắn, chẳng phải là có đi không về sao?

Khu vực Mê Loạn, là bị một số thế lực chiếm cứ, quan hệ của những thế lực nảy rắc rối phức tạp, cho nên bình thường, tất cả mọi người rất kiềm chế. Cũng sẽ không phát sinh chém giết đại quy mô.

Lấy người tu luyện thủ hạ của Thánh Hoàng hai vùng đại lục này quy định, mặc kệ là Thánh Hoàng Đại Lục Long Chi, hay là Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ, đều không thể cho thủ hạ của mình chém giết với đối phương. Như vậy, khẳng định có kết cục lưỡng bại câu thương.

Từ suy nghĩ của Thanh Hoàng Đại Lục Long Chi, kỳ thật Thánh Hoàng của hai vùng Đại lục này, chắc hẳn trong lòng có một nhân tố, đó chính là tận lực tăng lên thực lực thủ hạ mình, khiến cho thủ hạ mình sớm ngày xuất hiện cường giả có cảnh giới Linh Hoàng, tiệp nhận vị trí của mình. Như vậy, bọn họ có thể đi chủ thế giới trước, rời phân thế giới này.

Nếu như mặc cho một phần người tu luyện mạnh nhất hai vùng đại lục chém giết, vậy những người tu luyện ưu tú tất nhiên sẽ ngã xuống với số lượng lớn trong chuyện chém giết. Đây cũng không phải kết quả mà Thánh Hoàng của hai vùng đại lục muốn thấy. Nhưng hai vùng đại lục này vẫn đang ở trạng thái đối địch. Cường giả chém giết, cũng không thể tránh được. Hơn nữa, trong sinh tử đấu, cũng dễ dàng đột phá cảnh giới! Cho nên, kỳ thật Thánh Hoàng của hai vùng đại lục này, dần dần hình thành một loại ăn ý, chỉ là ước thúc thủ hạ, cấm chém giết với quy mô lớn với đối phương. Hơn nữa, chính là bản thân Thánh Hoàng, cũng sẽ không tham dự vào chuyện chém giết. Như vậy, liền hình thành một cục diện tương đối cân bằng.

- Thánh Hoàng đại nhân, Hạ Ngôn e rằng không phải đối thủ của Chu Phương Anh kia, hắn mà đi, chỉ sợ.

Lữ Hâm hơi hơi sửng sốt, mày hơi cau lại, nói một cách uyển chuyển.

Khóe miệng Thánh Hoàng hơi hơi khác thường, trong đôi mắt, một đám tinh quang như ẩn như hiện, lắc đầu, chuyển mắt hướng về phía Hạ Ngôn.

- Hạ Ngôn! Ngươi có tự tin có thể đánh chết Chu Phương Anh?

Hạ Ngôn nghe vậy, sắc mặt không thay đồi, cười cười, giọng điệu sóng dậy không sợ hãi nói:

- Ta có lòng tin, như thế nào ta cũng sẽ hết sức đánh chết Chu Phương Anh, cướp lấy thần khí công kích Tiên Thiên Phượng Minh Kiếm!

Nghe thấy lời của Hạ Ngôn, hơn mười vị người tu luyện Thiên Cung âm thầm lắc đầu. Trong đám người bọn họ, không có một ai xem trọng Hạ Ngôn. Bọn họ thậm chí lo lắng, Hạ Ngôn này đi, rất có thể bị Chu Phương Anh giết chết. Chỉ là quyết định của Thánh Hoàng, đương nhiên không ai dám phản bác.

- Thánh Hoàng đại nhân! Các vị người tu luyện! Ta phải đi rồi.

Hạ Ngôn hướng về phía mọi người hơi hơi chút gật đầu

Hai bóng người phóng lên cao, rất nhanh bay về phía Lạc Anh Cốc, rất nhanh hai người liền biến mất trong tầm mắt mọi người. Nhìn thấy hai người dần dần biến mất, đám người tu luyện đều khẽ lắc đầu, thầm than trong lòng.

- Đi! Chúng ta đi xem đi.

Thánh Hoàng chợt nhìn về phía đám người tu luyện Thiên Cung lên tiếng nói.

Ầm.

Chiến đấu kịch liệt chung quanh Lạc Anh Cốc, vẫn đang tiếp tục.

Trương Liên Khởi, khuôn mặt đỏ hẳn lên, linh lực của hắn gần như hao hết. Cường đại phượng hoàng hình thành từ kiếm khí kia gần như đè đến trước người Trương Liên Khởi. Mắt thấy một con mãnh hổ kia, cũng bị đánh tan. Kiếm khí hình thành mãnh hổ đã xuất hiện rất nhiều vết rách, tùy thời đều có thể hoàn toàn tan nát.

Tất cả mọi người rất rõ, một khi con mãnh hổ này bị công kích điên cuồng cuối cùng, Trương Liên Khởi kia tuyệt đối bị giết chết tại chỗ!

Mà người tu luyện Thiên Cung khác, cũng đều có đối thủ, trong lòng lo lắng, lại cũng không có cách nào. Bọn họ cũng không có thần khí, hơn nữa linh lực của bọn họ cũng yếu hơn Trương Liên Khởi một chút, càng không thể là đối thủ Chu Phương Anh có được Phượng Minh Kiếm!

Chu Phương Anh lúc này với ánh mắt âm độc, trong lòng vô cùng đắc ý. Mắt thấy hắn có thể giết chết Trương Liên Khởi, nếu như đánh chết Trương Liên Khởi, liền có thể có được thần khí công kích hậu thiên Vũ Quang Kiếm của Trương Liên Khởi.

Mặc kệ là Thần khí hậu thiên hay là Thần khí tiên thiên, đều dị thường khó cầu. Giá trị cao không thể tưởng được. Dưới tình huống bình thường, đại khái hơn một trăm năm thời gian, mới có thể sinh ra một thần khí mới. Hơn nữa, còn là toàn bộ Phân thế giới này!

Bởi vậy.

- Trương Liên Khởi! Chết đi!

Giọng nói âm trầm của Chu Phương Anh rơi vào trong tai Trương Liên Khởi. Lúc này Trương Liên Khởi đã không còn thừa tinh lực để nói chuyện. Hắn vẫn đang đau khổ cực lực vận chuyển linh lực trong cơ thể để ngăn cản. Nhìn thấy vết nứt trên thân mãnh hổ càng lúc càng lớn, lòng Trương Liên Khởi như lửa đốt. Không thể tưởng được hắn ở Khu vực Mê Loạn vài chục năm, hôm nay không ngờ cũng bị Chu Phương Anh giết chết. Tuy nhiên, hắn sẽ kiên trì đến thời khắc cuối cùng, tuyệt không từ bỏ.

Kiếm khí khủng bố tiếp tục bạo ngược mọi vật thể trong không gian chung quanh.

- Phượng Minh Kiếm quả nhiên là Phượng Minh Kiếm! Có được Phượng Minh Kiếm, ta không ngờ có thể dễ dàng đánh chết Trương Liên Khởi như vậy. Ha ha

Chu Phương Anh trong lòng xuất hiện từng đợt cảm xúc hưng phấn, không ngừng bắt đầu khởi động. Đánh chết Trương Liên Khởi, là chuyện nhiều năm trước tới bây giờ hắn muốn làm. Lúc này đây, rốt cuộc có một cơ hội như vậy, Chu Phương Anh tự nhiên không chịu bỏ qua.

Đúng lúc này, xa xa hai bóng người đột nhiên thoáng hiện ra trên bầu trời. Hai người tiếp tục bay rất nhanh đến chiến trường ngoài ngàn thước. Hai bóng người này vừa xuất hiện, vẻ mặt thoải mái của Chu Phương Anh liền phát giác, ánh mắt thoáng ngưng, nhanh chóng nhìn về phía hai bóng người này, đồng thời linh lực trong cơ thể thúc dục công kích Trương Liên Khởi, lại vẫn chưa dừng lại.

- Là người tu luyện Thiên Cung của Đại Lục Long Chi.

Chu Phương Anh lập tức thấy rõ diện mạo hai người, đầu tiên là trong lòng cả kinh, sau đó lại thoải mái. Hai người kia, một người hắn nhận thức, thực lực gần như bình thường, hơn nữa còn không có thần khí. Mà một tên khác, cũng là một người trẻ tuổi chưa bao giờ gặp qua, thoạt nhìn có vẻ nhiều nhất là hai mươi tuổi.

Hai mươi tuổi có thể tu thành Linh Tông, dĩ nhiên xem như thiên tư trác tuyệt rồi. Mặc dù là Đại Lục Ám Dạ, đều xem như thiên tài trong thiên tài. Người tu luyện của Đại Lục Ám Dạ, luận tốc độ tu luyện, nhanh hơn tốc độ tu luyện của người tu luyện của Đại Lục Long Chi nhiều lắm. Tuy nhiên, số lượng dân cư của Đại Lục Ám Dạ cũng ít hơn Đại Lục Long Chi nhiều. Hơn nữa, thọ mệnh của người tu luyện Đại Lục Ám Dạ cũng không kéo dài như người tu luyện Đại Lục Long Chi.

Tỷ như Linh Tông đỉnh, Linh Tông đỉnh trên Đại Lục Ám Dạ, đại khái chỉ có thể sống một trăm năm mươi năm. Mà Linh Tông đỉnh trên Đại Lục Long Chi lại có thể sống đến hai trăm tuổi, nếu như không gặp tình huống ngoại ý, thậm chí có thể sống hơn hai trăm tuổi.

Chu Phương Anh thấy hai người tu luyện này xuất hiện, trong lòng lập tức thả lỏng, vốn trong lòng dâng lên, lại buông lỏng, khóe miệng nhếch lên, một vẻ cười khinh miệt dần dần lộ ra.

- Bọn họ gia nhập chiến đấu sao?

- Ha ha! Đó chính là chịu chết! Phượng Minh Kiếm kia, tùy tiện phân ra một luồng kiếm khí có thể chặn lại thậm chí là đánh chết hai người bọn hắn!

Chu Phương Anh cười lạnh trong lòng, nhìn chằm chằm Hạ Ngôn và người tu luyện áo tím trong vòng một ngàn thước.

- Một con Phượng Hoàng, một con mãnh hổ.

Hạ Ngôn nhìn kiếm khí khổng lồ, tâm niệm thay đổi thật nhanh.

"
Không tốt, mãnh hổ lập tức sẽ hỏng mất! Nếu cứ tiếp tục, Trương Liên Khởi này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Hạ Ngôn lập tức liền nhìn ra, Trương Liên Khởi lúc này đã tới mức đèn cạn dầu. Ở chung quanh thân thể Trương Liên Khởi, linh lực hầu như không thể ngưng tụ, hiện ra trạng thái tán loạn!

- Đáng ghét! Không tốt

Người tu luyện áo tím lo lắng vạn phần, Trương Liên Khởi mắt thấy kiên trì không được.

"
Cũng không biết Thánh Hoàng nghĩ như thế nào, không ngờ phái người thanh niên này, đến đối phó Chu Phương Anh này, lúc này nên làm thế nào mới đúng!"

Người tu luyện áo tím, trong lòng lo lắng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm kiếm khí hình thành Phượng Hoàng, thân hình hơi hơi phát run, căn bản không đặt tâm tư trên người Hạ Ngôn ở bên cạnh.

Mà đám người phó tông chủ Đông Cực kia, cũng thấy Hạ Ngôn và người tu luyện áo tím xuất hiện nơi này, sau một hồi giật mình, không khỏi bật cười.

- Thiên Cung này dĩ nhiên có hai người chạy đến đây. Ha ha! Chẳng lẽ là muốn chết sao? Ta thấy, lúc này đây, Thiên Cung phải có tám người bị giết chết.

Triệu phó tông chủ cười ha ha, mang theo một chút khinh miệt không thể che dấu, nói.

- Đúng vậy! Trong Thiên Cung này, người có thể có được lực đánh bại Phượng Minh Kiếm của Chu Phương Anh, chỉ sợ chỉ có Lữ Hâm thôi? Hiện tại Lữ Hâm không thấy, trái lại đi ra một gương mặt thanh niên xa lạ!

Một gã nguyên lão Đông Cực lại cười đến miệng rộng, thậm chí vươn tay phải, chỉ vào Hạ Ngôn vừa mới hiện thân, trong lời nói cũng rất khinh miệt và khinh thường.

Những người khác cũng đều phát ra tiếng cười, chuẩn bị xem tám người tu luyện Thiên Cung này bị đánh chết. Hiện tại xem ra, tám người tu luyện Thiên Cung này, cách cái chết không xa rồi. Chỉ cần Trương Liên Khởi vừa chết thì những người khác, căn bản không có khả năng duy trì bao lâu dưới Phượng Mình Kiếm của Chu Phương Anh.

Một tiếng vang lớn, Hạ Ngôn rốt cục ra tay! Chỉ thấy bóng người chợt lóe, Hạ Ngôn đã vọt tới chỗ Chu Phương Anh, linh lực kích động, trực tiếp bị Hạ Ngôn phá vỡ. Hạ Ngôn phảng phất như một viên lưu tinh, chui vào trong chiến trường.

Theo một tiếng nổ, trong cơ thể Hạ Ngôn bộc phát ra một luồng hào quang chói sáng. Một con cự long uy vũ xoay quanh, lộ ra thật lớn, liên tục ngâm nga, nháy mắt xuất hiện trong không gian chung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status