Linh la giới

Chương 479: Hạ Ngôn đánh rùa


Nhưng kiếm quang sắc bén linh hoạt của Phượng Minh Kiếm cũng không bởi vì Long Khuê kinh ngạc mà chậm đi chút nào, gần như trong nháy mắt kiếm quang bao trùm toàn thân Long Khuê. Tuy nhiên, phản ứng của Long Khuê này cũng cực nhanh, Linh Tông mạnh nhất Đại Lục Ám Dạ sức chiến đấu cũng phi thường cường đại. Kiếm khí đánh tới, hắn lập tức thúc giục thần khí phòng ngự trong cơ thể hình thành một vách chắn giống như thực chất, mạnh mẽ ngăn cản kiếm quang Phượng Minh Kiếm.

- Crắc!

Kiếm quang của Phượng Minh Kiếm cùng vách chắn thần khí phòng ngự của Long Khuê va chạm nhau phát ra một tiếng giống như tảng đá vỡ vụn, kiếm quang liên tục chấn động vô số lần, cuối cùng chậm rãi tan đi, mà Long Khuê cũng bị đẩy lui vài chục thước. Nên biết rằng hắn tuy có thể thúc giục thần khí phòng ngự chống đỡ công kích của Hạ Ngôn nhưng lực lượng ẩn chứa trong Phượng Minh Kiếm cũng không phải hắn dễ dàng hoàn toàn hóa giải hết được.

Chống đỡ công kích của Phượng Minh Kiếm, Long Khuê cũng phải trả một cái giá lớn. Lúc này, một trăm lẻ tám đường kinh mạch trong thân thể hắn hơi có chút nóng lên bành trướng.

Bởi vì thúc giục thần khí phòng ngự, thần khí công kích Cửu Khúc Câu của hắn vốn thi triển công kích đối với Hạ Ngôn, linh lực trong đó bị giảm bớt đi rất nhiều. Trong thời gian một hô hấp, Cửu Khúc Câu liền bị kiếm quang của Kinh Lôi Kiếm gần như đánh tan.

Linh lực của Long Khuê so với Hạ Ngôn vẫn ít hơn rất nhiều. Nên biết, năm tháng trước Hạ Ngôn có thể đánh chết Chu Phương Anh của Đại Lục Ám Dạ, năm tháng này Hạ Ngôn vẫn bế quan nghiên cứu bộ phận thứ hai của Linh La tâm pháp, bảy ngày mới xuất quan ăn cơm một lần. Bộ phận thứ hai của Linh La tâm pháp tuy rằng còn không lĩnh ngộ, nhưng linh lực của Hạ Ngôn tăng trưởng từ trước đến nay chưa từng ngừng lại, nhất là Khu vực Mê Loạn này, linh lực lại nồng đậm như thế. Bởi vì Tụ Linh Huyệt của Hạ Ngôn đặc thù, Hạ Ngôn hấp thu linh lực bên ngoài gần như là lúc tu luyện bình thường. Nhìn thấy Long Khuê phóng ra vách chắn thần khí phòng ngự, ánh mắt Hạ Ngôn đột nhiên sáng lên.

"Người kia quả nhiên có thần khí phòng ngự. Thần khí phòng ngự, quả nhiên lợi hại, có thể ngăn cản kiếm quang của Phượng Minh Kiếm. Mà Long Khuê kia chỉ bị lui ra sau vài chục thước mà thôi, gần như không bị chút thương tổn!" Ý niệm trong đâu Hạ Ngôn nhanh chóng chuyển động.

Năm tháng trước, nếu Hạ Ngôn ngưng tụ linh lực thành một điểm, dưới tình huống không mượn uy năng của thần khí, dùng hết toàn lực cũng có thể đánh ra uy lực võ kỹ cao tới 300 vạn độ. Mà trải qua năm tháng khổ tu, Hạ Ngôn hiện tại nếu dùng toàn lực, có thể bộc phát ra uy lực võ kỹ khoảng bốn trăm vạn độ. Lại thêm uy năng của thần khí công kích, người tu luyện trong thiên hạ dưới cảnh giới Linh Hoàng quả thật rốt cục khó tìm được người nào có thể chống lại uy lực võ kỹ của Hạ Ngôn. Nếu Long Khuê này không mượn uy năng thần khí phòng ngự, hiện tại chỉ sợ đã bị thương.

- Hạ Ngôn, ngươi quả nhiên lợi hại. So với lời đồn, còn lợi hại hơn!

Long Khuê hít vào một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, miệng thốt lên đầy ngạc nhiên thán phục.

- Long Khuê, nhiều lời vô ích. Ngươi có thần khí phòng ngự hộ thân, hắc hắc, ta chính muốn nhìn xem thần khí phòng ngự này của ngươi rốt cục lợi hại cỡ nào!

Trong mắt Hạ Ngôn chợt lóe lên hào quang nóng cháy, linh lực trong cơ thể lại được thúc giục.

Mới vừa rồi Long Khuê ngược lại không muốn cùng Hạ Ngôn đánh tiếp, hắn biết mình rất khó đánh chết Hạ Ngôn. Linh lực Hạ Ngôn này quả thực rất hùng hậu, công kích sắc bén bá đạo. Ngày trước Chu Phương Anh bị đánh chết, về mặt nào đó mà nói là không thể tránh khỏi.

Nhưng Hạ Ngôn căn bản không chờ Long Khuê nói hết đã tiếp tục ra tay. Long Khuê không khỏi âm thầm kêu khổ trong lòng. Linh lực Hạ Ngôn này hùng hậu như thế, cho dù thần khí phòng ngự của mình của thể ngăn cản công kích của Hạ Ngôn, vậy cũng hoàn toàn ở vào thế bị động.

Hạ Ngôn cũng không cho Long Khuê nhiều thời gian suy tư, công kích của Kinh Lôi Kiếm và Phượng Minh Kiếm lại gào thét quét tới Long Khuê. Long Khuê chỉ có thể liều mạng dùng hết toàn lực thúc giục thần khí phòng ngự chống đỡ công kích của Hạ Ngôn.

Thần khí công kích cùng thần khí phòng ngự va chạm, tiếng đá vỡ không ngừng vang lên. Kiếm quang Kinh Lôi Kiếm cùng Phượng Minh Kiếm dần dần tan rã, mà Long Khuê lại bị công kích của Hạ Ngôn đẩy lui mấy thục thước.

- Không tồi! Không tồi! Tiếp tục nào.

Hạ Ngôn đường như đánh đã nghiền, miệng nói tay không ngừng công kích. Mà Long Khuê sắc mặt càng ngày càng trắng bệch.

Lần thứ tư.

Lần thứ năm.

Hạ Ngôn thật giống như một người điên, không biết mệt mỏi thúc giục Phượng Minh Kiếm cùng Kinh Lôi Kiếm oanh kích Long Khuê. Mà Long Khuê, khóe miệng đã chảy ra một tia máu, đây là bởi vì nội phủ hắn bị chấn thương rất nhỏ.

Chút vết thương nhỏ ấy, chỉ cần linh lực hắn vận chuyển một vòng là sẽ khỏi hẳn. Nhưng lúc này, hắn làm sao có thời gian vận chuyển linh lực chữa thương, gần như tất cả tâm thần cùng linh lực đều tập trung chống đỡ công kích của Hạ Ngôn. Công kích giằng co khoảng một chén trà nhỏ, Hạ Ngôn bỗng nhiên thu tay, nhíu mày lắc đầu.

"Haizzz! Có thần khí phòng ngự, quả nhiên là rất biến thái. Ta muốn đánh chết Long Khuê này cướp đoạt thần khí phòng ngự của hắn, rất khó khăn. Liên tục thúc giục thần khí công kích, linh lực của ta tiêu hao cũng rất lớn. Tiếp tục như vậy, cho dù linh lực ta tiêu hao sạch cũng khó thể đánh chết Long Khuê này. Hơn nữa, đến lúc linh lực của ta kiệt quệ, nếu lại gặp tình huống bất ngờ, vậy chẳng phải là rất nguy hiểm?"

Ý niệm khẽ chuyển trong đầu, công kích của Hạ Ngôn đối với Long Khuê hoàn toàn ngừng lại, thần khí công kích cũng không xuất hiện nữa. Trong lòng Long Khuê lúc này vô cùng ủy khuất. Hôm nay không ngờ hắn hoàn toàn rơi vào cục diện bị động, căn bản không có lực trả đòn. Thật giống như là con rùa rúc đầu vào trong mai, chỉ có thể mặc người bày bố, cho dù tạm thời không bị thương tổn nhưng lại không thể ăn miếng trả miếng. Đối với Long Khuê là Linh Tông mạnh nhất Đại Lục Ám Dạ mà nói, còn có chuyện gì xấu hổ hơn?

Đương nhiên cũng không trách được người khác, là hắn trước tiên có ý cướp đoạt Nhất Nguyên Đan của Hạ Ngôn mới xảy ra chuyện như vậy.

Thấy Hạ Ngôn đột nhiên dừng tay. Long Khuê không chút do dự, nhanh chóng xoay người, thân hình lóe lên vài cái biến mất trong rừng rậm.

Nếu có người tu luyện nào gặp tình cảnh Long Khuê cướp đường mà chạy, nhất định, cả tròng mắt đều có thể rớt ra. Đây là Linh Tông mạnh nhất Đại Lục Ám Dạ? Ở trước mặt Hạ Ngôn, không ngờ bị đánh cho tan tác mà chạy?

Nếu không phải Hạ Ngôn đột nhiên dừng tay, Long Khuê ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Lúc bị Hạ Ngôn công kích, nếu Long Khuê không hoàn toàn thúc giục thần khí phòng ngự chống đỡ, vậy rất có khả năng bị thương nặng, thậm chí trực tiếp bị đánh chết.

Nhìn thấy Long Khuê bối rối chạy trốn, Hạ Ngôn khẽ mím môi, cũng không đuổi theo. Bởi vì hắn rất rõ ràng cho dù mình đuổi theo căn bản cũng không giết chết được con rùa có thần khí phòng ngự này, nói không chừng đến lúc đó còn bị người khác chiếm tiện nghi.

- Hiện tại, tiếp tục tìm kiếm Nhất Nguyên Đan quan trọng hơn.

Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, thân hình cũng lặng yên biến mất, nhanh chóng lần mò về phía xa hơn.

Sau một canh giờ!

- Ồ? Hạ Ngôn!

Lữ Hâm, người tu luyện Thiên Cung đột nhiên xuất hiện ở gần đó nhìn đến Hạ Ngôn mặc áo bào trắng, lập tức kinh hô một tiếng, rồi sau đó kêu tên Hạ Ngôn.

- Người tu luyện Lữ Hâm!

Hạ Ngôn nhìn thấy Lữ Hâm cũng lập tức gọi tên hắn.

- Ha ha! Hạ Ngôn, ngươi tìm được Nhất Nguyên Đan chưa?

Ánh mắt Lữ Hâm nhìn Hạ Ngôn, khẽ cười, miệng dò hỏi.

Trong một canh giờ thời gian này, lại có hai người tu luyện tìm được Nhất Nguyên Đan. Bởi vậy có thể thấy được Nhất Nguyên Đan trong Lạc Anh Cốc này không chỉ có một hai viên. Nguyên nhân chính vì như thế lại khiến cho si mê của đám người tu luyện nơi này gần như đạt tới một mức độ điên cuồng. Mỗi người đều dùng hết toàn lực tìm kiếm. Nhất Nguyên Đan này, năng lượng thật sự là rất kinh người, đối với cường giả Linh Tông tu luyện, cũng mang đến lợi ích rất lớn.

- Ta tìm được hai viên!

Hạ Ngôn thấy Lữ Hâm hỏi, liền khẽ cười nói. Một canh giờ trước, hắn tìm được hai viên Nhất Nguyên Đan, qua một canh giờ dường như vận may đã hết, đúng là chưa tìm được viên thứ ba.

- Cái gì? Ngươi tìm được hai viên?

Lữ Hâm lập tức trợn mắt, hâm mộ nói:

- Thật sự là may mắn a! Đến hiện giờ ta ngay cả một viên cũng còn không tìm được nè! Hạ Ngôn, không nói nhiều với ngươi nữa, ta tiếp tục đi tìm Nhất Nguyên Đan. Nhất định phải tìm được. Nếu có thể tìm được một, hai viên sau khi sử dụng nói không chừng ta có thể bước vào cảnh giới Linh Hoàng.

Nói đến cuối cùng, trong mắt Lữ Hâm tràn ngập hào quang nóng bỏng.

Đối với Linh Tông đỉnh mà nói còn có chuyện gì có lực hấp dẫn hơn có thể bước vào cảnh giới Linh Hoàng? Nếu không phải vì sớm ngày bước vào cảnh giới Linh Hoàng, ai đồng ý ở Khu vực Mê Loạn này vài chục năm mà không ra ngoài? Suốt ngày dùng các loại quả cây hoang dã làm thức ăn?

Nhìn Lữ Hâm rời đi, Hạ Ngôn lại cẩn thận tìm tòi ở gần đó. Lại qua một canh giờ!

- Ồ?

Ánh mắt Hạ Ngôn lập tức ngưng tụ, con ngươi chợt phóng đại, trong lòng mừng như điên:

- Ha ha! Là Nhất Nguyên Đan!

Hạ Ngôn đối với khí tức Nhất Nguyên Đan đã phi thường quen thuộc, lập tức kết luận khí tức quanh quẩn xung quanh mình chính là Nhất Nguyen Đan.

- Vù!

Thân hình chợt lóe, Hạ Ngôn nhảy tới sau một khối nham thạch, quả nhiên nhìn thấy một viên đan được màu trắng lơ lửng ở đó. Ngón tay khẽ búng, Nhất Nguyên Đan liền rơi vào trong tay Hạ Ngôn. Hạ Ngôn rất nhanh thu vào trong ngực, cảnh giác nhìn về bốn phía.

- Viên thứ ba!

Khóe miệng Hạ Ngôn hiện nụ cười.

- Bước vào cảnh giới Linh Hoàng lại càng nắm chắc thêm một chút!

- Ừ, lại đi tìm xem!

Ánh mắt Hạ Ngôn khẽ chuyển, lại bắn về phía xa thân hình nhoáng lên. từ sau nham thạch nhay ra, tiếp tục lần mò về phía trước.

Một ngày trôi qua, gần hai trăm người tu luyện ở trong Lạc Anh Cốc đã tìm tòi suốt một ngày một đêm. Lúc bắt đầu còn không ngừng có người tìm được Nhất Nguyên Đan. Nhưng sau vài canh giờ, Nhất Nguyên Đan hình như đã bị tìm hết. Từ hai, ba canh giờ tới hiện tại gần như không còn nghe tin có người tìm được Nhất Nguyên Đan. Tuy nhiên những người tu luyện cũng không bởi vậy mà rời đi, bọn họ vẫn đang tiếp tục cố gắng sưu tầm, hận không thể đào sâu dưới ba thước đất. Cho dù cơ hội xa vời, bọn họ cũng không buông tha như vậy. Nhất Nguyên Đan, thật sự là quá trọng yếu, đối với người tu luyện mà nói quả thật giống như là sinh mạng. Hạ Ngôn cũng đã gần mười canh giờ chưa phát hiện viên Nhất Nguyên Đan nào nữa.

"Chẳng lẽ, lúc này Nhất Nguyên Đan từ Chủ thế giới buông xuống, thật sự là đã hết?" Hạ Ngôn đứng lại, đứng ở trên một tảng đá nhô lên, mày nhăn lại, theo sau lắc đầu.

"Ba viên. mới được ba viên, rõ ràng là không đủ đùng!"

Ý thức Hạ Ngôn khẽ động, liền chìm vào trong không gian nhẫn Linh La, nhìn kỹ ba viên Nhất Nguyên Đan được đặt trong hộp ngọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status