Linh la giới

Chương 49: Trưởng lão hội


Hạ Ngôn cười nhẹ nhàng:

- Tiểu Thanh! Cô gọi ta là Hạ Ngôn ca ca! Đương nhiên sẽ là muội muội của ta. Nếu cô không nhận tiền này, thì không phải thật sự xem ta là ca ca rồi. Hơn nữa, dáng vẻ Tiểu Thanh xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải sắm một ít quần áo đẹp mới được. Chỉ cần Tiểu Thanh từ trong tiểu viện của ta đi ra ngoài, bị các nha hoàn thiếu gia trong trạch viện này nhìn thấy, mà thu hút ánh mắt của bọn họ, thì trên mặt ta đây cũng hãnh diện nha.

Tiểu Thanh nghe vậy, hai gò má lập tức ửng đỏ, dáng người mảnh mai đứng ở trước mặt Hạ Ngôn, thưa dạ cả nửa ngày cũng không nói ra lời, trong lúc nhất thời thật ra nàng không biết có nên nhận kim tệ kia hay không. Nếu nàng không nhận lại lo sợ Hạ Ngôn thật sự sẽ nổi giận.

Tiểu Thanh đã mười bốn mười lăm tuổi, tự nhiên cũng thích mặc xiêm y xinh đẹp, trang sức sáng ngời động lòng người. Mà những thứ này cũng không phải một nha hoàn như nàng có khả năng mua được. Mà Hạ Ngôn đưa tiền cho nàng mua mấy thứ này, tận đáy lòng nàng cũng rất vui mừng.

- Được rồi! Ta đói bụng rồi! Ăn cơm xong ta còn phải tu luyện võ kỹ đấy.

Hạ Ngôn khóe miệng nhếch lên, cứng rắn nhét kim tệ vào trong lòng bàn tay, trắng noãn mịn màng của Tiểu Thanh, bàn tay nhỏ nhắn mát dịu, mềm mại như không xương. Bàn tay nhỏ bé bị Hạ Ngôn cầm hơi hơi run lên một chút, ráng mây đỏ trên mặt Tiểu Thanh càng đậm thêm mấy phần.

***

Buổi tối, Hạ Ngôn ngồi một mình trên giường rộng, suy nghĩ về trận chiến với Vương Phúc Sinh lúc ban ngày ở hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến. Với thực lực của Vương Phúc Sinh, đối với Hạ Ngôn kỳ thật cũng không đủ để cấu thành uy hiếp thực sự. Mà hôm nay ở trong trận chiến đó, lại thiếu chút nữa Hạ Ngôn bị Vương Phúc Sinh đương trường đánh cho bị thương thậm chí bị đánh chết.

Nguyên nhân ở chỗ tâm Hạ Ngôn không đủ ngoan độc!

- Có hiểu ra cái gì chưa?

Thời điểm Hạ Ngôn đang nhíu mày suy tư, chợt thanh âm của lão nhân Thánh Hoàng truyền đến. Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy lão nhân Thánh Hoàng đang ngồi ở bên cạnh bàn, giống như đã ngồi một hồi lâu rồi.

Hạ Ngôn cau mày, lắc đầu, than một tiếng.

- Hôm nay ở hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, con khiêu chiến một chủ lôi đài trung cấp. Chủ lôi đài kia có thể phát huy uy lực võ kỹ chỉ chừng tám mươi độ. Hơn nữa, so sánh thân pháp với hắn, con cũng chiếm giữ ưu thế tuyệt đối. Thế mà ở thời điểm cuối cùng, lại thiếu chút nữa con bị hắn đánh bại.

Hạ Ngôn đứng lên, có chút bất đắc dĩ nói.

Lão nhân Thánh Hoàng chợt lóe sáng ánh mắt, cười ha hả nói:

- Ngươi hẳn biết nguyên nhân rồi chứ? Vương Phúc Sinh kia dùng chùy tay trái là đòn sát thủ, nếu như ngươi ngay từ đầu liền hạ độc thủ, hắn căn bản là không có cơ hội sử dụng đòn sát thủ tay trái. Cho dù hắn kịp sử dụng, nếu ngươi cẩn thận một chút, cũng không phải ứng phó khó khăn như vậy. Thân pháp của hắn so với ngươi kém rất nhiều, nếu thân pháp của Vương Phúc Sinh cũng cao minh, như vậy hôm nay ngươi nhất định sẽ thua rồi.

Hạ Ngôn lắc đầu nói:

- Con chỉ là không muốn lấy tính mệnh của hắn!

Từ trước tới nay Hạ Ngôn không có giết người lần nào, hôm nay tự tay đâm trường kiếm vào thân thể Vương Phúc Sinh, tuy rằng biểu hiện của hắn sau đó cũng không có gì không ổn, nhưng trong lòng chấn động là thật lớn.

Lão nhân Thánh Hoàng không vội tiếp lời Hạ Ngôn, lão trầm mặc một hồi mới ngưng trọng nói:

- Hạ Ngôn! Ngươi phải nhớ kỹ: đối đãi nhân từ với địch nhân, tức là tàn nhẫn với bản thân mình. Nếu ngươi muốn đi tiếp trên đường tu luyện, trở nên ngày càng mạnh, nhất định phải có cái tâm của cường giả! Về sau phải tránh không thể còn như vậy. Bằng không, ngươi sẽ đi không xa trên đường tu luyện, sớm hay muộn sẽ bị người khác giết chết.

- Dạ! Con biết rồi!

Hạ Ngôn ưỡn thẳng thân mình, thở ra một hơi trọc khí trong lồng ngực, trong đôi mắt chợt lóe lệ quang:

- Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, ta không thể dễ dàng chết đi. Đối đãi nhân từ với địch nhân, chính là tàn nhẫn với chính mình!

Hạ Ngôn nói xong từng chữ từng chữ một, đột nhiên cả người đều trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

- Ha ha! Vậy là được rồi! Hạ Ngôn, cố gắng tu luyện tiếp đi! Chờ thực lực của ngươi cũng đủ cường đại rồi, ngươi sẽ phát hiện, trên thế giới này có rất nhiều bí mật ngươi không thể tưởng tượng.

Lão nhân Thánh Hoàng đột nhiên nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa, có vẻ phiền muộn nói một câu Hạ Ngôn không thể hiểu được.

- Bí mật gì?

Hạ Ngôn tự nhiên hỏi.

Lão nhân Thánh Hoàng quay đầu lại, kiên định lắc đầu nói:

- Hiện tại còn chưa tới lúc ngươi nên biết! Chờ tới lúc đó, ngươi tự nhiên sẽ biết.

- Hạ Ngôn! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng không thể quá nhân từ với địch nhân. Còn nữa, ngàn vạn lần không nên tin tưởng bất cứ người nào, cho dù là người thân bên mình, cũng phải giữ một khoảng cách nhất định.

Lão nhân Thánh Hoàng nói xong câu đó, thân ảnh nhoáng một cái dần dần biến mất trước mặt Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn trừng mắt, chau mày, nhìn lão nhân Thánh Hoàng này.

***

Trưởng lão hội Hạ gia!

Tộc trưởng Hạ Phi Long, cùng Hạ Lai cầm đầu chín vị trưởng lão, bốn vị hộ các!

Tổng cộng mười bốn người ngồi vào chỗ của mình quanh một cái bàn dài. Hôm nay trưởng lão hội thảo luận một sự kiện đối với Hạ gia mà nói là chuyện phi thường trọng yếu, đó chính là xem xét cho Hạ Ngôn là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng trong gia tộc.

Nói cách khác tức là chọn Hạ Ngôn là người bồi dưỡng để đảm nhiệm tộc trưởng tiếp theo.

Đối với chuyện này, tộc trưởng cùng các vị trưởng lão đều không có dị nghị. Mà hiện tại mục đích thảo luận là rốt cuộc làm thế nào để bồi dưỡng Hạ Ngôn. Nếu chỉ là diễn luyện võ kỹ trong Diễn võ đường Hạ gia và nghiên cứu võ kỹ trong Kinh Các ở Hạ gia, hiển nhiên là không đủ. Muốn bồi dưỡng ra một Linh sư, cần phải trả cái giá là phi thường khổng lồ.

- Ngày hôm qua thời điểm ta cùng Đại trưởng lão đang bàn bạc riêng về chuyện này, đột nhiên nhận được cấp báo của Hạ Cách Tang Trưởng hộ vệ phường thị khu Bắc, nói là ở phường thị khu Bắc, Hạ Ngôn phát sinh xung đột cùng Tịch Thu Thủy con của tộc trưởng Tịch gia Tịch Phá Thiên. Nguyên nhân là Tịch Thu Thủy nhiễu loạn trật tự phường thị chúng ta. Tịch Thu Thủy bị Hạ Ngôn hai lần đánh bại mặt mày ủ ê, không còn chút thể diện.

Hạ Phi Long quét ánh mắt nhìn mọi người, trong miệng chậm rãi nói.

- Ha ha! Thực lực của Hạ Ngôn, cao hơn xa tên Tịch Thu Thủy kia rồi. Nghe nói Tịch Thu Thủy là thực lực mạnh nhất trong lớp con cháu trẻ của Tịch gia. Trong một lần Tịch gia chọn lựa con cháu ưu tú gia tộc, Tịch Thu Thủy triển hiện ra thực lực cũng không tệ, hình như đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch.

Tam Trương lão Hạ Trường Hà cười nói.

Thành tựu của Hạ Ngôn khiến lão phi thường cao hứng. Thời gian gần đây trông lão dường như trẻ lại không ít, ngay cả ăn cơm cũng ăn nhiều hơn trước kia.

Những người khác cũng đều gật gật đầu, trên mặt mang theo ý cười, tán thưởng thực lực của Hạ Ngôn.

- Đúng vậy! Thực lực Hạ Ngôn ở trên xa tên Tịch Thu Thủy kia. Lúc ấy Tịch Thu Thủy bị đánh bại, ngay sau đó Từ Hoảng tân khách đệ nhất của Tịch gia, liền đứng ra thay thiếu gia của hắn ra tay, không ngờ không quản tới thân phận của mình lại đương trường khiêu chiến với Hạ Ngôn. Mà Hạ Ngôn cũng đồng ý ứng chiến.

Hạ Phi Long lại nói tiếp.

Những lời này vừa nói ra, lập tức trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả các trưởng lão cùng hộ các đều trợn to mắt, chín trưởng lão vốn đang hưng phấn giơ cao nắm tay phải, thậm chí quên buông xuống, biểu tình trên mặt cứng đờ.

Toàn bộ là nhân vật trung tâm nắm giữ quyền lực ở Hạ gia, ngồi đây không ai là không biết nhân vật Từ Hoảng này. Thực lực của Từ Hoảng đã là Hậu Thiên đỉnh, ở thành Ngọc Thủy này khó có địch thủ.

Nhân vật như hắn vậy mà lại khiêu chiến với một thanh niên mười lăm tuổi vừa mới trưởng thành?

Bởi vì các vị trưởng lão Hạ gia đều có chức vụ trên người, bình thường trừ phi là hội họp trưởng lão, bằng không rất ít có thời gian về đến gia tộc. Cho nên đối với chuyện xảy ra ở phường thị khu Bắc, đa số các trưởng lão còn không có nghe nói. Huống chi, chuyện này chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Mà ngay cả Tam trưởng lão Hạ Trường Hà, cũng chưa nghe nói chuyện này.

- Đáng giận! Tiện nhân Tịch gia thật đê tiện! Tên hỗn đản Tịch Phá Thiên đó nhất định là thấy Hạ Ngôn sau này sẽ là mối uy hiếp lớn của Tịch gia, cho nên mới nghĩ ra chủ ý lợi dụng Từ Hoảng phế bỏ Hạ Ngôn.

Nhị trưởng lão vỗ mạnh lên mặt bàn, nổi giận đùng đùng nói.

Trên mặt các trưởng lão khác cũng đều phủ đầy vẻ phẫn nộ. Tịch gia này cũng quá đê tiện quá vô sỉ mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status