Lĩnh nam ký

Chương 36: Hướng Đến Cấm Khê


Lạc Dương, kinh thành Đại Hán. Một tên lão đạo cấp tốc chạy ra khỏi một tòa đình viện nguy nga, vừa chạy y vừa bấm tay không dứt.

“Không ổn, lần nào cũng cho ra kết quả không tốt!”

Y ngước nhìn phía Nam suy tư rồi gọi tên đầy tớ bên cạnh.

“Chuẩn bị xe lừa, đi Thái thường tự”.

Ong! Ong! Cơn đau dữ dội từng bước kéo ý thức Minh ra khỏi bóng đêm. Lập tức ánh nắng chói chang từ bên ngoài rọi vào khiến hắn lần nữa đóng sập mi mắt lại, mãi đến khi con ngươi đã hơi quen thuộc, Minh mới nặng nề đưa cánh tay đang đau nhức lên che tầm mắt, âm thầm xoay đầu nhìn ngó xung quanh. Vừa kịp nhận ra đây là một căn phòng nhỏ hẹp, cơn đau đầu lại bất ngờ ập tới làm hắn choáng váng, hắn phải dùng tay ôm trán để cố gắng cho tâm trí tỉnh táo một chút.

Không biết bao lâu sau, cơn đau đầu mới dần lui xuống trong từng nhịp nghiêng qua lại đều đều của căn phòng. Minh vẫn duy trì hai tay ôm trán, hắn lúc này đã hiểu tám chín phần những gì đã diễn ra với mình. Vì một nguyên nhân không rõ, Minh có lẽ đã kinh lịch được những ký ức đổ máu của người dân Âu Lạc vào cái ngày Triệu Quân công phá thành Cổ Loa. Ý thức bị từng đoạn ký ức hỗn tạp không ngừng đập phá khiến cho Minh phải tìm mọi cách cào cấu mình vẫn không sao thoát được cho đến khi hắn hoàn toàn ngất hẳn đi. Sau đó, hắn hoàn toàn không còn nhớ gì cả, hắn cũng không nhớ rõ mình có gặp được ngôi đền như lời ông trưởng thôn nói hay không.

“Đau đầu quá.” hắn rên rỉ. Vừa mở miệng than, Minh liền cảm thấy cổ họng khô ran, theo bản năng vừa định nhoài người ngồi dậy thì hắn phát hiện chân mình bị một thứ gì đó nặng chịch lại mềm mại đang đè lên. Hếch môi cố chịu đựng, hắn thử nhẹ dịch chuyển đôi chân thì nghe thấy một tiếng “ưm” rất nhỏ. Giật mình nhìn lại, Minh trợn mắt khi thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở bên người cúi đầu nằm trên chân mình.

Ngơ ngác nhìn Trưng Trinh đang gục người ngủ thiếp đi, Minh nhớ lại đôi mắt đã tiếp sức khi hắn đã đến bên vực thẳm sụp đổ, nếu không có chúng, vì thoát khỏi đau đớn hắn chắc chắn đã buông bỏ chống cự, lúc đó Minh chắc chắn sẽ mất đi lý trí của mình. Nếu lúc đó Minh chọn lựa từ bỏ, hắn nghi ngờ mình hoàn toàn có thể ngất, hoặc chết hẳn đi trong vô thức. Có thể nói đôi mắt đầy bất khuất từ cô gái này đã là ân nhân cứu mạng của hắn. Nhìn thật lâu gương mặt tiều tụy, làn da hơi có chút xanh xao vẫn rất động lòng người, Minh cảm thấy trong lòng có chút đau xót. Hắn vươn người gạt đi mấy cọng tóc rồi trên trán nàng, mỉm cười vui vẻ nhìn nàng khẽ nhíu nhíu mày như khó chịu vì bị người phá giấc ngủ ngon.

“Quân sư, đừng quậy!” đang há miệng cười Minh nghe nàng yêu kiều quát mà khựng người. Hắn nín thở hồi lâu mới xác định nàng chỉ đang nói mớ mà thôi mới thở phào nhẹ nhõm. Minh để yên cho Nhị Vương tiếp tục dùng chân mình như gối ngủ, cẩn thận lấy tấm áo choàng khoác lên vai nàng mới xoay người quan sát “căn phòng” mình đang ở.

Nhịp rung lắc nhịp nhàng cùng những đồ vật được bày bố trong căn phòng cho thấy đây hẳn bên trong một chiếc xe bò hoặc xe ngựa con. Minh nhìn thấy bên cạnh hắn có một cuộn da dê và một cái kệ vũ khí nho nhỏ bằng sừng trâu đang giá lấy một thanh gươm cong dài trạm trỗ rồng lạc bay lượn. Hắn đang chăm chú không hiểu từ “Thuận” trên vỏ kiếm là tên của ai và vì sao nó lại để ở đây thì có tiếng hô:

“Tỉnh rồi à?”

Quay đầu nhìn Thục nương vén màn xe bước vào, Minh liền chắp tay chào bằng giọng rất nhỏ vì sợ đánh thức Trưng Trinh.

“Chị Thục.”

“Đấy chính là Thuận Thiên.” Thục nương gật đầu khom người ngồi vào chỗ trống gần cửa, thuận miệng giải thích cho hắn.

“Thuận Thiên?”

“Thuận Thiên kiếm. Đại diện cho thiên mệnh nước Nam đã thức tỉnh. Em đã hôn mê tới hai ngày rồi, ngày đó em máu me đầm đìa đi ra khỏi hang, tay phải cầm gươm, tay trái cầm vỏ, hình dạng rất kinh dị, dọa nàng mém ngất đi.” Đoạn nàng vừa vươn người lấy bình nước đổ ra ly, vừa liếc về Trưng Trinh mà nói.

“Hai hôm nay chính nàng chăm sóc thay rửa vết thương cho em.” Minh nghe vậy nhìn về phía Nhị Vương đang gục lên chân mình, trong đầu không khỏi nhớ tới đôi mắt đã tiếp sức lúc hắn sắp điên loạn, hắn ấm áp ân cần nói “Cám ơn” làm lông mày nàng chợt giãn ra như gặp chuyện vui vẻ.

“Đúng rồi, chúng ta đang đi đâu?” Minh nhận lấy ly nước từ tay Thục Nương rồi hỏi.

“Đến Cấm Khê.” Bát Nạn Đại tướng quân lườm hắn rồi nói.

“Ngày em hôn mê, thám báo quân ta phát hiện quân địch đang có xu hướng ép về Khí thôn với số lượng khổng lồ. Vì thế chúng ta đành phải để em lên xe mà đi ngay.”

Nàng vén màn che để lộ ra một rừng gươm giáo sáng ngời đang bước đi trên con đường rộng lớn.

“Thôn dân cùng dân chúng trong quân đã toàn bộ theo Quốc cùng Ruộng đi về Tiên La. Toàn bộ hai ngàn năm trăm quân còn lại đều theo em về Cấm Khê.”

“Theo em?” Minh giựt mình. “Đúng, sau khi em thành công chứng nhận thiên mệnh, toàn bộ Khí thôn đều đã nhận em làm chủ. Minh, em chính là lạc quân của Khí Thôn.”

“Nhưng em đâu có tìm thấy ngôi đền nào?”

“Cháu chả cần tìm thấy ngôi đền vẫn là thiên mệnh, Thuận Thiên xuất hiện chứng tỏ điều đó.” Ông Âu Khanh lúc này cũng vén màn đi vào. Ông cười trìu mến với Minh rồi chắp tay lễ độ thưa.

“Khí thôn trưởng thôn Âu Khanh, ra mắt lạc quân.” Minh thấy thế bối rối định vùng dậy cản ông, thế nhưng hai chân hắn đang bị Nhị Vương nằm đè lên vững vàng ép hắn ngồi im nhận lễ. Thục nương cũng không cản ông cụ mà híp mắt nhìn hắn thụ lễ, trên miệng lộ ra nụ cười tinh quái. Minh hết cách đành ủ rũ cúi đầu than.

“Ông làm thế thì chết cháu mất!”

Ông Âu Khanh hành lễ xong nghe vậy thoải mái cười ha hả, đoạn ông quay sang Bát Nạn đại tướng quân mà nói.

“Thục, bên ngoài có chút việc, con mau ra xem sao.” rồi ông hiền từ cười với Minh trước khi buông màn lui ra ngoài xe.

“Chờ đợi và phụng sự thiên mệnh là những gì Khí thôn chúng ta luôn cố chấp suốt gần hai trăm năm qua. Nếu em không nhận lễ của sư phụ chính là em đạp đổ niềm tin của họ đấy.” Thục nương mỉm cười giải thích, trong khi nàng vươn người lấy cuộn da dê ném cho Minh nói.

“Giữ kỹ lấy nghiên cứu, đây là võ công truyền thừa của thiên mệnh, cũng là thứ nhiều kẻ lang bạt vẫn đang dòm ngó tới. Khi nào em khỏe hơn thì nên lập tức luyện tập lấy.” Minh nghe vậy tò mò nhìn cuốn da dê mỏng có ghi hàng chữ 《Lạc Quân Đề Khí Quyết》, vẻ mặt không hiểu nhìn nàng. Thục nương nhìn hắn thắc mắc cũng cười nói.

“Chị xem căn cơ em vốn không tệ, có lẽ từ nhỏ đã được luyện thể qua. Tuy nhiên em cũng như đa số người thường đều không hiểu cách vận công giữ lực cho nên lực đạo không đủ lại không thể kiên trì lâu dài. 《Lạc Quân Đề Khí Quyết》 vừa vặn là cách thức tu luyện nội lực cùng phương pháp hấp khí, lúc nào e bắt đầu tập luyện sư phụ sẽ giảng giải cho em.” đoạn nàng đưa tay bốp vào mông Trưng Trinh một cái làm người kia a lên một tiếng thẹn thùng.

“Còn giả bộ ngủ nữa sao cô nương. Lúc nãy cô vận công còn đòi qua mắt ta sao.”

“Chị Thục…” Trưng Trinh ủy khuất nhìn Thục nương, bị người ta nhìn thấy tình cảnh vừa rồi làm nàng xấu hổ không thôi. Nàng vừa thẹn vừa giận vội quay sang liếc trộm Minh, thấy khóe miệng hắn mang theo ý cười thì hai má liền phát sốt, hờn dỗi đẩy Bát Nạn tướng quân chạy ra ngoài.

Thục nương sảng khoái cười ha hả rồi cũng theo nàng định đi ra, chợt nhớ đến điều gì nàng hỏi Minh.

“Thuận Thiên vốn là gươm của minh quân, em có ý dùng gươm hay không?” thấy nàng nói vậy, Minh hơi suy nghĩ rồi lắc đầu đáp.

“Em sẽ đưa gươm cho hai Vương, em nghĩ em không quen xài kiếm.”

“Chị cũng cho là em nên như thế. Với lại qua cách em chiến đấu, chị thấy em thích hợp với côn hay giáo mác hơn.” lời vừa dứt thì nàng cũng lắc mình biến mất sau tấm màn.

Minh mỉm cười nhìn màn xe đung đưa theo nhịp lắc đều đều, hơi duỗi đôi chân có chút tê rần. Đợi một lúc cho cơ thể thư giãn lại hắn mở cuộn da dê ra xem qua.

Nội dung trên võ quyết cũng không nhiều lắm, tất cả được chia làm hai phần. Phần đầu là một bộ tu luyện nội công thông qua việc hô hấp khí. Hấp thăng hô thăng, dẫn khí qua Khí Hải, rồi qua Chiên Trung vòng vèo đến lúc ra khỏi Bách Hội cùng cách dẫn dắt khí đều được ghi chép hết sức chi tiết. Hấp thăng hô thăng rất quen thuộc với võ sinh võ cổ truyền như Minh, chỉ có đường dẫn rất khác lạ nên hắn cũng không vội luyện thử mà xem hết phần sau. Vừa nhìn vào Minh cũng hơi nhíu mày, vì phần sau cũng chỉ là những bộ tấn rèn luyện đơn giản mà thôi. Hắn khó hiểu nhìn một lúc bèn thử luyện tập theo.

Hít đều thở đều qua một vòng tuần hoàn chẳng thấy gì khác lạ làm Minh thắc mắc không biết mình có sai lầm gì không. Xem đi xem lại hắn vẫn thấy mình đã làm đúng bèn mặc kệ tiếp tục. Mãi cho đến một trăm vòng về sau hắn mới dần cảm thấy có một dòng khí nhỏ như kim châm ấm áp đang lưu chuyển toàn thân mới vui vẻ dừng lại, nhưng vừa dừng thì dòng khí lưu kia cũng tản đi đâu mất.

Minh thất vọng ngồi một hồi, cảm thấy nhất thời mình cũng không thể hiểu nỗi đầy đủ từ ngữ trên võ quyết đành cuộn nó lại. Hắn liếc qua ô cửa sổ thấy có lẽ cũng gần tới giờ trưa, bụng có hơi cồn cào hắn đành xuống giường, vén màn xe đi ra ngoài.

Bên ngoài trời nắng chói chang, những con chim say mê bay nhảy giữa từng tán cây thô to tinh nghịch nhìn cậu thiếu niên vừa nhảy ra khỏi xe. Minh chưa kịp quen thuộc với môi trường xung quanh thì đã nghe trái phải hai tiếng hô to:

“Lang quân!” Minh theo tiếng chào nhìn lại thì thấy hai gã binh lính ăn mặc giáp vảy phủ kín từ ngực tới đùi, đầu đội nón giáp chạm hình chim lạc, một miếng giáp vai phủ từ sau lưng ra trước ngực, được đúc khéo léo hai vầng thái dương đang tỏa mười tám tia lửa hừng hực cháy, quần dài ngang gối, chân mang giáp cao. Trên lưng họ mang một tấm khiêng tròn, gươm cong giắt eo cúi người chào hắn.

“Các ngươi là?”

“Lạc Vệ thập phu trưởng Hào gặp mặt Lang quân!”

“Lạc Vệ thập phu trưởng An gặp mặt Lang quân!”

Nghe hắn hỏi, hai tên Lạc vệ lập tức cúi người sâu hơn, mặt đầy thành kín báo tên.

“Lạc vệ?”

“Đúng, bọn hắn chính là thân binh của thiên mệnh, gọi là Lạc Vệ. Đây là đội quân của riêng cháu và chỉ nghe lệnh của cháu mà thôi.” ông Âu Khanh từ phía sau ung dung giải thích, rồi ông bỗng nhíu mày ép tay lên cổ tay Minh mà hỏi:

“Cháu tự tập võ quyết?” Gặp Minh không hiểu gật đầu, ông xụ mặt lại rầy. “Hồ đồ, võ quyết nội công đâu phải thứ cháu tự học là được? May mà cháu mạng lớn nên tia nội khí này không có chạy loạn.”

Vừa nói ông vừa ấn mạnh theo tay Minh ra đến ngón tay, sau đó dứt khoát kéo ra ngoài. Ông vừa làm xong Minh liền có cảm giác một tia khí nóng theo ngón tay hắn tỏa ra, nhiệt lưu nhẹ nhàng lại làm hắn uể oải không thôi. Ông cụ lấy tay lau lau mồ hôi rồi nói.

“Lần này cháu may mắn, lần sau muốn luyện phải đi tìm ông, rõ chưa?” Thấy Minh bẽn lẽn cúi đầu thưa vâng, ông cũng không tiếp tục nghiêm mặt nữa mà nói. “Tu luyện cần kiên trì bền bỉ, tránh hấp tấp xúc động. Dục tốc bất đạt. Cháu nên nhớ, luyện võ cũng chính là luyện tâm.”

Minh cảm thấy xấu hổ lắm, gãi đầu gãi mũi mãi chả dám nói gì. Ông cụ sau khi răn dạy thì hài lòng tha bổng hắn, ông nói.

“Đi thôi, Nhị Vương cùng Thục đang đợi cháu ở phía trước.” Minh nghe lời ông như nghe lệnh đặc xá, vội vàng chấp tay xin lỗi rồi lẻm đi mất. Nhìn theo bóng hắn mới hai ba cái hô hấp đã mất dạng, mắt ông cụ khẽ sáng lên, lắc đầu ông nói với hai tên Lạc Vệ đang há hốc nhìn theo hắn.

“Hai ngươi theo sát, bảo vệ an toàn cho Lang quân.”

“Vâng, trưởng thôn.” hai tên Lạc Vệ chắp tay lao theo Minh.

Minh cảm thấy có thể nhờ vào những kinh lịch trong hang động nên thân thể hắn dẻo dai hơn trước nhiều lắm. Hắn chạy một mạch vù qua hơn nửa đội quân lên trên đầu nơi các cừ súy đang tập hợp mà tim không nhanh hơi thở cũng không gấp. Điều này làm Minh mừng vô cùng. Hắn vừa lại gần thì nghe mấy tên cừ súy cãi vã có chút nóng nẩy, ngay cả Sáng cũng lắc đầu không ngừng thì lấy làm kỳ quặc bèn gia tăng tốc độ hơn một chút.

Bát Nạn đại tướng quân đang bàn bạc với Sáng thì nghe tiếng gió đánh úp lại, nàng nheo mắt nhìn thấy Minh đang phi tới thì hơi bất ngờ. Miệng cười tươi nàng nói.

“Được rồi, không cần bàn cãi nữa, chúng ta cứ để quân sư quyết định thôi!” Nàng đã quyết vậy nên các cừ súy cũng im ắng xuống đồng thời theo ánh mắt nàng tìm đến Minh. Không ai trong bọn họ hiện giờ không biết tầm quan trọng của hắn, vì thế mọi người đều lựa chọn an tĩnh lại gật đầu chào hắn.

Minh gật đầu chào mọi người, bước lên bên cạnh Trưng Trinh rồi hỏi: “Vương, chị Thục, anh Sáng, có chuyện gì mà mọi người bàn tán rôm rả vậy?”

Trưng Trinh nãy giờ im lặng không tham gia tranh cãi, thấy Minh đến cũng thở phào kể. “Quân sư, vốn chúng ta nhận tin báo Cấm Khê đã bị tiên phong giặc vây kín nên chị Thục ra kế sách dùng trang bị quân Hán để gấp rút hành quân cho an toàn. Nào ngờ đến nơi này thì trinh thám quân ta bị một đạo nghĩa binh vây lại, đây chỉ là hiểu lầm nhỏ nên ta dự định tự mình cùng chị Thục ra điều đình, thế nhưng các cừ súy đã ngăn cản.”

Một tên cừ súy nghe vậy lắc đầu bước lên thưa: “Vương, đại tướng quân, quân sư, không phải chúng ta không chấp nhận điều đình cùng họ, mà vì đây chỉ là việc nhỏ, không cần đến Vương cùng đại tướng quân phải đích thân mạo hiểm.”

Thục Nương nghe vậy bĩu môi: “Bọn họ có tới năm trăm dũng binh, sao mà là việc nhỏ được?”

“Vì bọn họ có tới năm trăm người nên cô cùng Nhị Vương càng không thể mạo hiểm.” Sáng phản bác, rồi hắn hành quân lễ với Trưng Trinh rằng: “Vương, hãy để Lĩnh Nam quân lên dàn trận nói chuyện với họ thôi.”

Thục nương nghe vậy dậm chân gắt: “Tên đầu đất ngươi không hiểu gì cả. Lĩnh Nam quân bây giờ có tới ngàn sáu trăm người, ai cũng khí thế hừng hực, cực kỳ hiếu chiến. Để các ngươi đi lên chẳng phải tuyên chiến hay sao.”

Mọi người ta qua ngươi lại không dứt làm đầu Minh mới thoáng tốt đẹp tý lại có xu hướng bùng nổ. Hắn vội vàng tách bọn họ ra mà nói: “Chư vị, cho ta hỏi, bọn họ đã từng chém giết chúng ta?” thấy mọi người lắc đầu, Minh lại hỏi: “Như vậy làm sao chúng ta biết họ đang vây trinh thám?”

“Là như vậy.” tên Đào Nhất đứng ra giải thích:

“Tên Mạn vì ở trong quân buồn chán nên chạy lên trước tham gia trinh thám. Lúc quân ta bị vây hắn cũng có trong đó, vì thế hắn phân trần qua với đám người kia. Tuy nhiên bọn họ không quá tin tưởng hắn, không cho họ cầu viện chúng ta. Mạn phải dùng sói về đưa tin.”

Minh nghe vậy hơi cúi đầu suy nghĩ rồi nói:

“Đã họ chưa làm hại chúng ta chứng tỏ trong số họ cũng có người có lý trí. Nếu chúng ta kéo qua quá đông vô tình sẽ làm họ hiểu lầm.” hắn quay sang Trưng Trinh rồi kết luận:

“Vương, ta nghĩ chúng ta chỉ nên đem theo số ít tinh binh cùng bọn họ nói chuyện là được. Ta sẽ đi gặp bọn họ.”

“Không được, ngài không thể mạo hiểm.” nghe hắn nói vậy đám cừ súy lại nhao nhao lên. Minh không ngờ hắn lại được quan tâm như vậy, cảm động hắn chắp tay nói:

“Minh cảm ơn mọi người lo lắng, thế nhưng thân là quân sư, ta tất nhiên cần phải đi gặp bọn họ một chuyến.”

“Trinh cùng với anh đi.” Nhị Vương lúc này cũng bước lên nói. Thấy mọi người có vẻ muốn khuyên ngăn, nàng đưa tay chặn lại nói.

“Mọi người không cần quá lo lắng mà sinh loạn. Ta tự tin có thể điều đình được, dù sao năm trăm nghĩa quân có thể gia nhập chúng ta chính là một nguồn lực không nhỏ. Ý ta đã quyết như vậy, ta cùng đại tướng quân và quân sư sẽ lên gặp họ. Sáng, nơi này giao cho anh.”

Gặp Trưng Nhị Vương đã quyết đoán như vậy mọi người cũng không thể lại dị nghị gì. Sáng cúi đầu nhận lệnh rồi quay lại điều động Lĩnh Nam quân theo Nhị Vương, Lạc vệ cũng nhất quyết đi theo Minh không rời.

Thục nương im lặng nhìn mọi người đã tản ra chuẩn bị Lĩnh Nam quân nhanh chóng chọn ra ba trăm người tập kết, Lạc Vệ cũng chuẩn bị xong xuôi đợi Minh đến kiểm tra. Nhận thấy xung quanh không còn ai, nàng âm thầm nhích lại gần Trưng Trinh, miệng anh đào khẽ cúi xuống thì thầm nho nhỏ:

“Nhị vương nha, rất quyết đoán. Gọi anh cũng rất là ngọt nha.” đoạn nàng nhanh chóng phi thân ngang qua Minh, đánh cho hắn cái chớp mắt làm người sau không hiểu gì cả, trong khi mặt mũi người có liên quan đã đỏ bừng bừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status