Linh vũ thiên hạ

Chương 2260: Cường giả nhân loại

Xuy xuy…

Tám cự vĩ phóng lên cao, cuối cùng xòe ra như hình quạt phát ra bạch sắc quang thúc sáng chói.

Quang thúc tiêu tán, bản thể Bạch Linh bắt đầu biến to, quanh thân bao phủ bạch mang, bạch mang thu liễm, dần dần hiện ra một thân ảnh xinh đẹp.

Hống hống…

Ba đầu năng lượng dị thú rít gào, lao thẳng tới trước, vô cùng hung mãnh.

Oanh oanh oanh!

Thân hình Lục Thiếu Du chỉ lưu lại tàn ảnh, ba âm thanh nổ bạo trầm thấp vang lên, ba chưởng ấn đẩy lui ba năng lượng dị thú, chẳng qua chúng vẫn chưa tiêu tán.

Đặng đặng đặng!

Ba đầu năng lượng dị thú bị đẩy lui, căm tức nhìn Lục Thiếu Du.

- Thật mạnh!

Hống!

Ba đầu dị thú lại rít gào hóa thành ba đạo lưu quang bắn ra.

- Vất vả ngươi, giao cho ta đi!

Nhưng đúng ngay lúc này một âm thanh yêu kiều vang lên, không gian chợt chao đảo, một thân ảnh xuất hiện trước người Lục Thiếu Du.

Bạch Linh điểm mũi chân bay lên không trung, thủ ấn biến đổi, yêu nguyên tràn ra, hóa thành ba đạo trảo ấn lớn vài trăm thước đánh thẳng tới ba đầu năng lượng dị thú.

Oanh oanh oanh!

Trảo ấn bắt lấy ba đầu năng lượng dị thú, không gian lực vỡ áp, trực tiếp đánh tan ba đầu dị thú thành mảnh nhỏ.

Kình phong gió lốc khủng bố thổi quét chân trời, năng lượng phong hệ nồng đậm tan loãng, Bạch Linh lại đi tới bên người Lục Thiếu Du.

- Thiếu Du, ngươi không sao chứ?

Bạch Linh mỉm cười dịu dàng, nụ cười kia thật khó có cơ hội nhìn thấy.

- Ta không sao!

Lục Thiếu Du phục hồi lại tinh thần, nói:

- Chúc mừng ngươi đột phá bát giai hậu kỳ!

- Ân, đột phá rồi!

Bạch Linh mỉm cười đáp.

- Hống!

Giữa không trung, năng lượng dị thú lại ngưng tụ, lần này chỉ ngưng tụ thành một đầu lớn hơn ngàn thước, bộ dáng dữ tợn, cuồng phong gào thét không ngớt, chấn động không gian xung quanh tán khai.

- Năng lượng thể này thật sự quỷ dị!

Bạch Linh nhíu mày muốn ra tay.

- Lưu cho ta đi, giúp ta hộ pháp!

Lục Thiếu Du đặt tay lên vai Bạch Linh ngăn cản nàng, nhìn đầu năng lượng dị thú lớn hơn ngàn thước, liếm môi, ánh mắt lộ vẻ tham lam, năng lượng thể khổng lồ như thế, hắn đi đâu mà tìm a!

- Được, cẩn thận một chút!

Bạch Linh ngừng lại, nàng thoáng cân nhắc đã biết Lục Thiếu Du muốn làm gì.

- Hống!

Năng lượng dị thú rít gào một tiếng, đột nhiên lao thẳng về hướng hai người, thân hình khổng lồ đụng nát không gian, trảo ấn xé không rơi xuống.

- Hống!

Một tiếng gầm thật lớn vang lên, Lục Thiếu Du khởi động Thanh Linh khải giáp thành trạng thái hổ biến.

Xuy!

Một đạo trảo ấn bay ra, va chạm lên trảo ấn năng lượng dị thú, trảo ấn va chạm cũng không truyền ra chút âm thanh, chỉ có quang mang đột nhiên chói sáng.

- Âm Dương Linh Vũ quyết!

Ngay trong nháy mắt va chạm, Lục Thiếu Du vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, từ trong trảo ấn tuôn ra chân khí lốc xoáy cắn nuốt, lập tức hấp xả năng lượng dị thú kéo tới gần.

- Hống!

Năng lượng dị thú sợ hãi, dưới lực cắn nuốt thật lớn không cách nào giãy dụa, năng lượng bàng bạc như hồng thủy tràn vào trong người Lục Thiếu Du.

Sở dĩ Lục Thiếu Du sử dụng hổ biến, là vì muốn dùng thân thể khổng lồ cắn nuốt năng lượng với tốc độ càng thêm nhanh chóng hơn.

Xuy!

Bên trong không gian chỉ vang lên âm thanh hai cỗ lực lượng va chạm luân phiên, năng lượng dị thú không ngừng giãy dụa, nhưng chân khí của nó ngày càng phai nhạt, chậm rãi thu nhỏ lại.

Năng lượng thể vốn không có linh trí, tự nhiên không biết nên làm sao đối kháng lực cắn nuốt, nhưng dù cho có linh trí cũng chỉ vô dụng.

Lốc xoáy xoay tròn, một cỗ năng lượng bị trảo ấn lốc xoáy không ngừng nuốt chửng, Âm Dương Linh Vũ quyết vận chuyển, năng lượng phong hệ tinh thuần như nước thủy triều dũng mãnh tràn vào trong thân thể của Lục Thiếu Du.

Nửa canh giờ trôi qua, năng lượng dị thú hoàn toàn mất đi sức giãy dụa, vài giờ sau đã bị Lục Thiếu Du hoàn toàn cắn nuốt sạch sẽ.

Ngay khi tia năng lượng cuối cùng hoàn toàn biến mất, thân thể Lục Thiếu Du chợt lóe điện mang khôi phục lại hình người, lập tức khoanh chân ngồi xuống, thủ ấn kết xuất, khí tức bắt đầu tăng lên.

Cắn nuốt một đầu năng lượng dị thú khổng lồ như vậy, tương đương năng lượng của một Vũ Tôn ngũ trọng đỉnh phong, nhưng tinh thuần hơn rất nhiều.

Bên trong một hang động, Tử Hiên lão tổ nhìn thấy Đại Hồn Anh của Lục Thiếu Du, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc.

- Bái kiến Tử Hiên sư bá!

Đại Hồn Anh cung kính hành lễ, từ khi đi tới Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc đến hôm nay đã qua hai tháng thời gian, Đại Hồn Anh lần đầu tiên gặp mặt Tử Hiên lão tổ, lúc còn ở bên ngoài Luân Hồi cốc cũng chỉ nghe qua âm thanh mà thôi, vì vậy hắn mới đi theo trở về nơi này.

- Thật quỷ dị!

Tử Hiên lão tổ luôn nhìn chằm chằm vào Đại Hồn Anh, sau một lát lẩm bẩm nói:

- Nguyên lai là thân thể do tàn hồn cùng sát khí ngưng tụ, thì ra là thế!

- Ánh mắt của Tử Hiên sư bá thật lợi hại!

Đại Hồn Anh có chút khiếp sợ, đây là lần đầu tiên có người trực tiếp nhận ra bản chất của Đại Hồn Anh.

- Có thể dùng tàn hồn cùng sát khí ngưng tụ phân thân, chỉ sợ phải cần một ít cơ duyên mới được, xem như là kỳ tích, không nghĩ tới ngươi còn có thủ đoạn như thế.

Tử Hiên lão tổ nói:

- Thủ đoạn này của ngươi quỷ dị đặc thù, nhưng phải chú ý, nếu gặp phải người có thủ đoạn đặc thù về linh hồn, tốt nhất là tránh đi, bằng không sẽ tổn thất lớn!

- Tiểu tử nhớ kỹ!

Đại Hồn Anh gật đầu, lập tức hỏi:

- Tử Hiên sư bá, đại ca ta không có việc gì chứ?

Đại ca Dương Quá biến mất bên trong Luân Hồi cốc, Lục Thiếu Du đã tìm mãi vẫn không phát hiện được dấu vết, nơi này đã hoàn toàn biến dạng, thậm chí không gian quỷ dị mà Tuyết Sư cùng Mặc Lang đã đi qua cùng vài chỗ mà ba người Lục Tâm Đồng bị nhốt cũng đã biến mất không còn bóng dáng.

- Luân Hồi cốc luôn có chút quỷ dị, không ít cường giả yêu tộc, thậm chí là Huyền Vũ cùng Bạch Hổ hoàng tộc cũng từng đi vào tìm kiếm qua, nhưng không phát hiện được gì, cuối cùng đành bất đắc dĩ trở ra, thậm chí bản thân ta cũng đã nghiên cứu mấy chục năm rồi.

Tử Hiên lão tổ nói.

- Ý của ngài là trong Luân Hồi cốc có bí mật gì hay sao?

Lục Tâm Đồng hỏi.

- Thể chất thiên phú của nữ oa nhi ngươi thật không tệ, trời sinh độc thể, ta từng nghe nói qua có một vị cường giả trời sinh độc thể, thực lực cực kỳ khủng bố, làm cho người ta nghe tên đã sợ mất mật!

Nhìn Lục Tâm Đồng, Tử Hiên lão tổ cười nói:

- Ta đã tìm kiếm bí mật trong Luân Hồi cốc suốt mấy chục năm, nhưng không tìm được gì, nhiều lần suýt nữa bị vây khốn, nhưng cũng có phát hiện được chút ít tình huống.

- Trong Luân Hồi cốc hẳn là do một vị siêu cấp cường giả bố trí một ít thủ đoạn, hơn nữa còn là Vũ giả nhân loại, nhưng cụ thể thế nào thì ta không biết, vị cường giả kia thủ đoạn bất phàm, mà bây giờ những nơi kia đều biến mất, ngươi nói Dương Quá lại mất tích bên trong, chỉ sợ có quan hệ tới vị cường giả kia!

Tử Hiên lão tổ nói.

- Sư bá, vậy đại ca của ta có bị nguy hiểm hay không?

Lục Thiếu Du hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status