Linh vực

Chương 1341: Gặp lại


Tần Liệt không để ý đến Đằng Viễn và Ni Duy Đặc tranh luận, mà là sờ cằm, âm thầm nói: “Thực không ngờ, Mãng Vọng thế mà sẽ trở thành tộc trưởng Cổ Thú tộc đời tiếp theo, chuyện đời khó liệu...”

Ở lúc hắn âm thầm suy nghĩ, một con rắn lớn đưa tin Mãng Vọng kia đột nhiên quát: “Ba vị xin theo ta!”

Con mãng xà thân dài gần năm mươi thước này bỗng nhiên hóa thành một tia chớp, đi hướng tới một ngọn núi cực lớn ở phương xa, Tần Liệt và Ni Duy Đặc, Đằng Viễn vội đuổi theo.

Một khe núi cực lớn chậm rãi chiếu vào mi mắt Tần Liệt, từ xa nhìn lại, hắn đã chú ý trong khe núi đó điện chớp sấm rền, thế mà cùng khe núi Tịch Diệt lão tổ tu luyện kia rất tương tự.

Đối với hắn tu luyện Thiên Lôi Cức mà nói, điện chớp sấm rền trong khe núi kia cũng làm hắn cảm giác được thân thiết.

“Xin hỏi nơi Xích Huyết Viên Vương tu luyện ở đâu?” Ngay tại lúc tới gần khe núi đó, mắt Đằng Viễn xoay một vòng, giống như đột nhiên có ý nghĩ khác.

“Bên kia.” Mãng xà hóa thân thành tia chớp, lấy một chùm điện mang làm chỉ dẫn, bắn về phía một ngọn núi.

“Ta sẽ không gặp Bạo Lôi Mãng Vương cùng các ngươi.” Đằng Viễn thông báo Tần Liệt và Ni Duy Đặc một tiếng, nói: “Xích Huyết Viên Vương là trưởng bối của ta, ta không đến Cổ Thú giới thì thôi, đã đến, khẳng định cần đi bái phỏng hắn trước tiên.”

“Đi, ngươi đi làm việc của ngươi.” Tần Liệt nói.

Đằng Viễn cũng không khách khí, ở giữa đường tách ra với bọn họ, theo phương hướng mãng xà kia chỉ dẫn mà đi, trong chốc lát đã mất đi bóng dáng.

“Những người khác nhân tộc kia, còn có sứ giả Hải tộc, Tu La tộc, nay đều ở nơi Xích Huyết Viên Vương tu luyện.” Con mãng xà dẫn đường kia hóa thân tia chớp, dần dần thu liễm điện mang, tốc độ cũng chậm lại, lúc này bọn họ đã tới bên trên khe núi đó, “Chúng ta đến nơi rồi.”

Tần Liệt híp mắt, ở trong khe núi tìm kiếm bóng người Mãng Vọng, sắc mặt quái dị.

Trong khe núi thật lớn, khắp nơi đều là bóng ma ngọn núi khổng lồ, ở trong những bóng ma đó có các con mãng xà thật lớn. Bọn mãng xà đó cựa quậy thân thể, đều đang phun ra nuốt vào sấm chớp, đang rèn luyện huyết mạch của mình.

Bọn mãng xà đó đều là Bạo Lôi Mãng, trừ hoa văn rắn trên người không quá giống nhau, phương diện khác ở trong mắt Tần Liệt đều như nhau cả.

Hắn không cách nào nhận ra ai mới là Mãng Vọng.

“Ha ha ha!” Đột nhiên, từ trong bóng râm khe núi hiện ra một con rắn khổng lồ dài hơn một trăm thước, toàn thân bao trùm hoa văn lôi điện, mắt của cự mãng này như băng tinh, phóng thích hàn khí lạnh lẽo, thỉnh thoảng lại bắn ra điện mang. Hắn ở lúc cựa quậy, trong cơ thể lại truyền đến tiếng sấm sét gầm rú.

“Ta thật không ngờ ngươi thế mà có thể tới Cổ Thú giới!”

Con rắn khổng lồ này sau khi đi ra, lấy tiếng thông dụng của nhân tộc lớn tiếng gầm rú, trong con mắt nhìn như lạnh lùng lại toát ra sự kinh hỉ chân thành tha thiết.

Ngay tại lúc này, từ trong khe núi bên cạnh, truyền đến tiếng nổ vang ầm ầm cự thú vội vã chạy đi.

Không bao lâu, lại có mười mấy cự thú chủng loại khác nhau, tựa như từ trong dãy núi cùng rừng rậm khác, một đường điên cuồng chạy đến.

“Thật sự là Tần Liệt đến rồi!”

“Ân nhân đến rồi!”

“Không ngờ được!”

Những cự thú theo sau chạy tới, ở trong trí nhớ của Tần Liệt đã mơ hồ, nhưng bọn họ vừa thấy Tần Liệt, lại đều kích động không hiểu.

Bọn họ đều nhớ rõ ở sâu trong lòng đất dãy núi Cực Hàn, bị cực hàn chi lực của Băng đế đóng băng bao nhiêu năm tháng.

Nếu không có Tần Liệt xuất hiện, bọn họ hiện tại hẳn là vẫn ở sâu trong lòng đất dãy núi Cực Hàn, vẫn là qua cuộc sống không có mặt trời chỉ có thể tự hỏi, lại không cách nào điều khiển lực lượng huyết mạch.

Ở sau khi trải qua một chuỗi cuộc sống muôn màu muôn vẻ, Tần Liệt đối với bọn họ đã có điều quên đi, nhưng bọn họ sau khi thông qua Tần Liệt may mắn quay về Cổ Thú giới, thì chưa từng ra ngoài nữa.

Một đoạn từng trải đó ở Xích Lan đại lục, theo Tần Liệt chinh chiến với Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, đã trở thành ký ức rõ ràng nhất của bọn họ mấy năm nay.

Khác với Tần Liệt ký ức mơ hồ, bọn họ mỗi người đối với bộ dáng của Tần Liệt, còn có tất cả xảy ra ở Xích Lan đại lục, ký ức đều tương đối khắc sâu.

Vì thế, vừa thu được tin tức của Mãng Vọng, bọn họ đều lập tức từ nơi chủng tộc mình tụ tập, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới.

***

Trong khe núi, các con cổ thú năm đó bị Băng đế phong ấn ở lòng đất dãy núi Cực Hàn, mỗi tên đấm ngực rít gào, tiếng rống so với tiếng sấm sét nổ trong khe còn to rõ hơn.

Đối với Tần Liệt mà nói, một đoạn thời gian đó ở Xích Lan đại lục, đã tương đối xa xưa.

Nhưng, cổ thú lấy Mãng Vọng cầm đầu, lại cảm thấy đoạn thời gian đó ngay tại hôm qua, bọn họ đối với một đoạn từng trải đó vẫn còn nhớ.

Duy nhất làm bọn họ cảm thấy ngạc nhiên là, ngắn ngủn mấy chục năm thời gian, Tần Liệt từ tiểu tử nhân tộc năm đó yếu đến không đáng nhắc tới, đã lột xác đến tầng thứ làm bọn họ cũng cảm thấy kinh hãi.

“Tiểu tử ngươi thế mà đã trở nên cường đại như vậy rồi!” Mãng Vọng cũng cực kỳ cảm thán.

Mấy chục năm thời gian, ở trong cảm giác của Tần Liệt, đã là có chút dài lâu.

Nhưng đối với Mãng Vọng những cổ thú bị đóng băng kia mà nói, chỉ là thời gian đánh cái ngáp, bởi vì mỗi một tộc nhân Cổ Thú tộc, đều có tuổi thọ vạn năm.

Vẻn vẹn mấy chục năm, ở trong mắt bọn họ, quả thực không tính là cái gì.

Mấy chục năm trước, lúc Tần Liệt ở Xích Lan đại lục, huyết mạch Thần tộc chưa thức tỉnh, cảnh giới cũng chỉ tầng thứ Vạn Tượng, Thông U, thực lực quả thật yếu đến đáng thương.

Nhưng nháy mắt thời gian, Tần Liệt tới Cổ Thú giới, cảnh giới thực lực lại đã đạt tới tầng thứ Bất Diệt cảnh.

Mặt khác, từ trên người Tần Liệt toát ra khí tức dao động nồng đậm, cũng làm bọn họ cảm giác được Tần Liệt cường đại khác hẳn với người thường.

Cẩn thận cảm giác một lúc đối với Tần Liệt, những cổ thú đó đều ngạc nhiên hẳn lên, không biết Tần Liệt thông qua loại phương pháp nào, thế mà có thể có được thực lực khủng bố như thế.

“Mấy năm nay ở trên người ngươi đã xảy ra cái gì? Vì sao ngươi có thể mạnh đến trình độ như thế?” Mãng Vọng ngạc nhiên nói.

Tần Liệt nhếch miệng cười, nói: “Các ngươi chẳng lẽ không biết tình thế bên ngoài? Còn có... Các ngươi không biết thân phận ta?”

Trong con mắt thật lớn của Mãng Vọng tràn đầy ánh mắt nghi hoặc, nói: “Chúng ta về tới Cổ Thú giới không lâu, đã nghĩ cách tăng cường lực lượng huyết mạch, rất ít đi chú ý chuyện bên ngoài. Các tộc đàn lớn của Cổ Thú tộc chúng ta, cũng chỉ có Xích Huyết Viên Vương nhất mạch đó sẽ đặc biệt lưu ý biến cố bên ngoài, chúng ta không đi để ý tới.”

“Là như thế.” Ni Duy Đặc cũng hướng Tần Liệt giải thích, “Nói như vậy, chỉ có phe tộc trưởng Cổ Thú tộc, mới có thể rút thời gian rỗi đi tìm hiểu vực ngoại thế giới. Nếu hắn cảm thấy biến hóa bên ngoài sẽ không ảnh hưởng đến Cổ Thú giới, thường thường cũng sẽ không thông báo tộc đàn khác.”

“Đại đa số cổ thú, đã quen cuộc sống tiết tấu chậm nơi này, cũng không muốn đi vực ngoại chinh chiến.”

“Cổ Thú tộc xưa nay luôn là một chủng tộc tản mạn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status