Lối rẽ nào cho tôi

Chương 15


Quý ngồi xuống vòng tay qua vai ôm lấy tôi, cơ thể a cũng run lên,giọng đã trở nên nghẹn ngào.

_Về thôi em. Hãy để con được ra đi thanh thản.

Tôi lắc đầu kèm theo những tiếng nấc của mình, cổ họng lúc này đã nghẹn ứ cố gắng lắm tôi mới có thể nói được vài từ.

_Em muốn ở lại thêm chút nữa.

Quý thở dài đầy bất lực, a và tôi cứ thế ngồi dưới mưa nhìn vào tấm ảnh của con. Cuối cùng, cơn mưa cũng tạnh, cơ thể tôi và Quý đều đã ướt sũng. Anh dùng tay mình đỡ lấy tôi đứng dậy.

_Tạnh mưa rồi về thôi em.

Tôi gật đầu, khom người đặt lên ngôi mộ con một nụ hôn.

_Bố, mẹ về nhé. Khi khác lại ra thăm con.

Quay người bước ra ngoài, chân cứ bước nhưng lòng chẳng nỡ rời, đầu liên tục quay lại nhìn, nước mắt từ trong khóe mi cứ thế mà lăn dài hai bên gò má.

Chẳng mấy chóc hai chúng tôi đã ra đến chỗ để xe máy, Quý đội mũ bảo hiểm cho tôi rồi bắt đầu đưa tôi về nhà. Trên suốt quãng đường đi a nói rất nhiều,tôi biết a đang cố gắng làm cho tôi bớt buồn, tâm trí của tôi chỉ nghĩ đến con của mình thành ra chẳng nghe được gì ngoài câu " a xin lỗi".

Xe chạy được một đoạn rồi cũng về đến nhà, tháo mũ bảo hiểm đưa cho Quý tôi đi vào nhà, vừa đến phòng khách đã nhìn thấy mẹ chồng của mình đang ngồi trên ghế, bà liếc mắt nhìn tôi rồi dùng giọng điệu đanh thép của mình để chì chiết.

_Cái loại người vô dụng như chị sao ko đi luôn đi, để con tôi nó lấy vợ mới vác mặt về đây làm gì.

Quý đi vào nghe thấy vậy thì lên tiếng.

_Mẹ...

_Sao... Mẹ mày nói ko đúng à.

_Mẹ làm ơn nói ít lại dùm con.

_Tao cứ nói đấy. Người xưa nói ko sai mà, đúng là "cây độc ko trái gái độc ko con". Nhìn cái mặt là đã đéo ưa được rồi. Mày có biến đâu biến cho khuất mắt tao.

_Đủ rồi... Mẹ vào phòng của mình đi. Mọi thứ đã xảy ra rồi mẹ đừng đay nghiến thêm nữa. Để cho vợ con nghĩ ngơi. Con xin mẹ...

_Mày giỏi nhỉ...mày vì cái loại đàn bà vô tích sự này mà lớn giọng với cả mẹ mày. Tao cho mày ăn học để làm gì, để mày vì một con đàn bà mà quát mắng tao phải ko cái thằng con ngu dốt kia.

_Con ko có ý mắng mẹ, mọi thứ qua rồi sao mẹ cứ nói mãi vậy. Mẹ ko thấy vợ con chỉ vừa sinh được một tháng thôi à.

_Kệ mẹ nó chứ. Nó có sinh được một tháng, hay một ngày cũng kệ nó. Tại ai, tại nó mà cháu tao mới chết. Tao còn chưa tính chuyện với nó, mà mày còn lớn giọng với tao. Ko hiểu sao tao lại có thể sinh ra thằng con ngu như mày ko biết.

Tôi thở dài như người vô hôn lướt đi vào phòng của mình, kệ hai mẹ con họ muốn mắng, muốn chửi thế nào thì tùy. Nếu trước đây Quý mạnh mẽ đứng trước mặt mẹ bảo vệ cho tôi như bây giờ thì mọi việc đã khác.

Đi vào phòng, đóng cánh cửa lại tôi vẫn nghe rất rõ lời của mẹ chồng từ ngoài vọng vào.

_Đấy... Mày thấy con vợ mày nó bố láo chưa. Tao đang nói mà nó bỏ vào phòng đấy. Mày bênh nó nữa đi rồi có ngày nó ngồi lên đầu của tao với mày.

_Con mệt rồi, con vào phòng đây. Mẹ muốn nói gì cứ đứng đây mà nói một mình đi.

_Cái thằng con bất hiếu, mẹ mày đây này mới là người quan trọng với mày, chính tao đã sinh ra và nuôi nấng mày đấy. Mẹ thì khó tìm chứ vợ ko còn con này thì lấy con khác. Mày có nghe ko cái thằng ngu kia.

Tôi chẳng muốn nghe thêm nữa liền đi lại chiếc tủ, lấy cho mình bộ quần áo đi vào tolec. Suốt thời gian ở cữ, tôi cứ đinh ninh nghĩ rằng con đang nằm viện, cho nên mỗi ngày đều hì hục hút sữa trữ đông, để dành cho con khi về nhà nó có mà bú.Cả ngày hôm nay nhiều việc này tâm trí của tôi chỉ nghĩ đến đứa con tội nghiệp của mình đến nỗi hai bầu ngực của tôi căng tức mà tôi cũng ko biết. Cũng may tôi ít sữa nếu ko nó đã chảy ướt cả áo.

Tựa lưng vào tường tôi từ từ trượt xuống, ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, hai bầu ngực căng cứng, đau buốt, tôi lại nghĩ đến con. Mỗi lần nghĩ đến nó là nước mắt tôi lại rơi. Đưa tay ôm lấy gối,tôi up mặt xuống mà khóc.

Ko biết bản thân đã khóc bao lâu chỉ đến khi hai mắt sưng húp tôi mới đứng dậy bật lấy vòi sen cho nước dội thẳng vào người của mình.

Tắm táp xong xuôi, tôi chậm rãi bước ra khỏi tolec đã nhìn thấy Quý ngồi trên giường với bộ đồ ở nhà. Điều đó ko có gì lạ cả vì nhà này có đến hai nhà vệ sinh lận mà.

Tôi đi lại mệt mỏi nằm xuống chiếc giường, xoay lưng lại phía Quý kéo chăn đắp lên người mắt khép lại.

Cảm nhận chiếc nệm đang dần lúng xuống ko cần mở mắt ra tôi cũng biết Quý đang nằm xuống bên cạnh mình. Anh đưa tay choàng qua bụng ôm chặt lấy tôi.

_Quỳnh... A xin lỗi... Tha thứ cho a được ko.

Cả ngày hôm nay, tôi đã nghe rất nhiều lời xin lỗi của anh. Tôi biết...Quý cũng rất đau lòng, tôi ko muốn cuộc hôn nhân của mình tiếp tục với một không khí nặng nề, ngột ngạt lại càng ko muốn con tôi ở trên trời nó lại phải tự trách bản thân mình vì nó mà tôi và Quý li tán. Cho nên thôi thì cố gắng, cố gắng cho nhau một cơ hội để hoàn thiện những khiếm khuyết giữa hai người. Tôi thở dài.

_Mọi thứ qua rồi quên hết đi.

Nghe tôi nói vậy Quý liền lật người tôi lại, a ngẫng mặt lên nhìn tôi, khuôn mặt lộ rõ sự vui mừng.

_Em tha thứ cho a thật chứ.

Tôi chỉ gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Quý ôm chặt lấy tôi.

_Cảm ơn em... Cảm ơn vì đã tha thứ cho a. A nhất định sẽ ko để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa. Dù có thế nào a cũng sẽ bảo vệ em và con của chúng ta.

_Mong rằng a nói được làm được.

Nói xong tôi quay người đưa lưng về phía Quý khép đôi mắt lại. Cả cơ thể mềm nhũng,dường như ko còn chút sức lực.

Tôi ko biết mình đã ngủ thế nào chỉ biết đến khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Nhìn sang bên cạnh đã ko còn thấy Quý, ngước đôi mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, lạ thật mới chỉ 6h sáng mà a lại đi làm rồi sao.

Vừa ngồi dậy đặt chân xuống giường, định đi xuống bếp nấu đồ ăn sáng thì đầu của tôi ko hiểu sao lại đau như búa bổ, cả người cứ cảm giác lạnh run ko còn sức lực.

_Ối giời ơi cái gì thế này. Nhà này từ khi nào đàn ông lại vào bếp còn đàn bà thì nằm trương lên đấy giờ còn chưa dậy.

Tiếng mẹ chồng tôi tru tréo bên ngoài, hóa ra Quý chưa đi làm mà đang nấu đồ ăn sáng dưới bếp. Nếu là lúc trước, tôi sẽ vội vàng bật dậy như một cái lò xo lao nhanh xuống bếp mà làm như một con ôsin còn bây giờ tôi mệt mỏi, chán nản chẳng muốn gồng mình chịu đựng nữa.

Từ sau cái chết của con, tôi chẳng còn muốn cố gắng làm vừa lòng mẹ chồng nữa, vì tôi biết cho dù tôi có cố gắng đến đâu bà ấy cũng ko hài lòng. Vừa đặt lưng xuống giường tôi lại nghe tiếng mẹ chồng chì chiết mình.

_Cái loại phụ nữ vừa vô dụng vừa ăn bám lại đéo biết điều. Con tao còn phải đi làm mà giờ này còn bắt nó nấu ăn, hầu hạ cho.

_Ko phải Quỳnh ép mà con muốn tự tay nấu cho vợ con bát cháo. Cô ấy sốt cả đêm hôm qua.

_Quý ơi....sao mày ngu vậy hả con. Nó đang giả vờ đấy. Mà cho dù nó có ốm thật thì mày cũng ko được vào bếp nấu ăn, bếp núc là của đàn bà mày hiểu chưa.

Chẳng muốn nghe thêm nữa tôi kéo chiếc chăn lên kín đầu rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

" cạch" cánh cửa phòng được mở ra, tôi cũng ko động đậy gì cứ nằm im thế.

Bất ngờ chiếc chăn bị ai đó kéo ra khỏi người, chưa kịp quay người lại nhìn thì đã nghe tiếng mẹ chồng tôi.

_Mày định nằm đến bao giờ, có mau chóng xuống bếp nấu đồ đi ko, để cho thằng Quý còn đi làm.

_Để a Quý nấu giúp con một bữa đi mẹ. Con mệt quá.

_Tao ko cần biết mày mệt hay thế nào. Dậy mau.

Bà ấy dùng tay mình ra sức kéo tôi, đầu đang đau,cơ thể như ko còn sức, tôi cứ để mặc bà muốn lôi,muốn kéo thế nào thì tùy. Bà tuy già nhưng thường xuyên tập thể dục nên rất khỏe.

Tôi bị bà kéo rơi từ trên giường xuống sàn, đầu bắt đầu nhói lên. Tôi cũng là con người, cũng có sức chịu đựng của mình, con vật khi bị bức vào đường cùng nó sẽ quay lại cắn huống hồ gì tôi là con người. Ngước đôi mắt của mình tôi nhìn bà.

_Mẹ vừa phải thôi. Con là con người cũng có khi đau, ốm ko phải là con trâu, con bò mà khỏe mãi được. Hôm nay, con mệt mẹ để chồng con nấu một bữa thì chết hay sao.

_Con này hôm nay láo. Dám chừng mắt lên mà quát tao sao. Cái thứ mắt dạy,bố,mẹ mày ko dạy được thì để tao dạy. Để tao cho mày biết trong nhà này ai là người có quyền.

Bà lao vào lấy tay mình túm lấy tóc tôi rồi ra sức mà giật. Tôi vừa đau đầu, cơ thể lại lạnh run thành ra ko làm gì được ngoài việc ôm lấy đầu của mình.

_Mẹ bỏ tóc con ra, tai sao mẹ lại đánh con.

_Mày bố láo thì tao đánh.

Quý từ ngoài đi vào nhìn thấy vậy thì vội lao vào, dùng tay mình gỡ tay mẹ chồng.

_Mẹ... Đủ rồi... Vợ con đang bệnh sao mẹ lại đánh cô ấy.

_Cái loại vô dụng này thì cần đéo gì. Mày ko dạy được vợ thì để tao dạy.

Quý vừa tháo tay mẹ ra khỏi tóc của tôi vừa nói.

_Mẹ bỏ tóc vợ con ra đi. Có gì thì từ từ mà nói.

_Cái loại vô học như nó nói chuyện chỉ tốn nước bọt. Mày suốt ngày bênh vực nó để bây giờ nó ngồi luôn lên đầu tao rồi mày thấy chưa. Mày bỏ tay tao ra để tao dạy cho nó một trận.

Cuối cùng, Quý cũng gỡ được tay bà ra khỏi đầu tôi, a hất mạnh tay mẹ rồi quát lên.

_Mẹ đủ rồi đấy...

Cái hất tay của Quý khá mạnh khiến bà mất đà ngã ngồi xuống sàn, nhìn thấy mẹ mình bị ngã,Quý đỡ tôi ngồi lên giường sau đó đi lại đỡ lấy bà.

_Mẹ có sao ko, con lỡ tay.

Bà bắt đầu đem cái điệu bộ ăn vạ của mình ra rồi tru tréo.

_Ôi giời ơi cái thằng bất hiếu,bây giờ mày vì vợ mày mà hết mắng rồi đến đánh mẹ mày à. Ông ở trên đó nhìn xuống mà xem,tôi và ông nuôi nó cực khổ, khôn lớn thành người để giờ nó đánh tôi đây này.

Quý nhìn bà rồi thở dài, a quay sang nhìn tôi rồi nhìn mẹ của mình. Cuối cùng, Quý để mặc tôi ngồi trên giường và mẹ ngồi dưới sàn a đi lại chiếc ghế gần đó ngồi xuống.

_Con ko có ý đánh mẹ. Con thật sự đã rất mệt mỏi. Nếu mẹ ko muốn vợ,chồng con ở trong nhà này nữa thì con sẽ đưa vợ con ra ở riêng. Thỉnh thoảng, vợ chồng con lại sang thăm mẹ. Sống chung một nhà mà mẹ cứ đay nghiến vợ con mãi thế này làm sao mà sống được.

Bà liếc đôi mắt sắt bén của mình nhìn tôi rồi quay sang Quý vỗ ngực.

_Cái thân già này đã vất vả để nuôi mày lớn đấy. Tao mới là người mày cần chăm sóc chứ cái loại này thì cần thiết gì, khi mày khỏe mạnh nó bên cạnh chứ khi mày đau ốm nó bỏ theo trai ngay. Ngay cả con nó mà nó còn ko sinh được để cho chết đấy, mày ko thấy hay sao. Sao mày ngu thế hả Quý.

Nghe bà nói đến đây dù ko có muốn nhịn tôi cũng ko thể im lặng được, cả người giận run, mặc dù cả cơ thể rã rời như ko còn sức lực, tôi vẫn đứng dậy nhìn bà.

_Mẹ nói nghe hay quá. Con ko sinh con hay là do mẹ tiếc tiền cho nên ko cho a Quý làm thủ tục mổ để cho con của con phải chết. Con đã muốn cho mọi thứ qua đi nhưng dường như mẹ ko muốn. Mẹ luôn miệng nói con mất dạy vậy con hỏi mẹ suốt hai năm qua con đã làm gì hỗn láo với mẹ ko. Con luôn cố gắng chăm sóc mẹ tốt nhất để mẹ được vừa lòng còn mẹ thì sao. Có bao giờ mẹ xem con là con cái trong nhà hay chưa.

Bà đứng dậy chỉ tay về phía tôi rồi đưa mắt nhìn Quý.

_Đấy...mày thấy chưa... Nó bố láo thế đấy mày sáng mắt ra chưa.

Quý đi lại nắm lấy tay tôi, a cấu nhẹ rồi nhìn vào mặt tôi, ko cần nói tôi cũng hiểu ý Quý muốn gì. Trong lòng thật sự muốn nói hết ra những ấm ức mà mình đã chịu nhưng mà nghĩ đến Quý tôi lại ko nỡ. Ko nỡ làm a đau lòng đành im lặng. Quý thấy tôi ko nói nữa, a liền quay sang nhìn mẹ.

_Con thay mặt vợ con xin lỗi mẹ và cũng xin mẹ cho bọn con dọn ra ở riêng. Sống thế này làm sao sống chung nhà được.

_Được rồi. Mày muốn đi đâu thì đi. Cút đi cho khuất mắt tao.

Bà vừa khóc vừa đi ra khỏi phòng của tôi trở về phòng của mình. Quý im lặng a đi lại chiếc lấy cái vali rồi thu dọn ít quần áo của hai vợ chồng bỏ vào trong đó. Tôi biết Quý là một người con hiếu thảo, a rất thương mẹ của mình, thật lòng tôi cũng rất muốn ra ở riêng nhưng mà nhìn thấy Quý vì tôi mà làm thế này cũng ko mấy vui vẻ. Tôi đi lại chỗ Quý, giữ lấy tay a.

_Có cần thiết phải làm như vậy ko. Em biết a rất lo cho mẹ khi bà sống một mình hay thôi cứ sống ở đây, em chịu đựng được.

Quý nhìn tôi mỉm cười, a đâu tay lên vuốt ve mái tóc tôi cử chỉ rất ân cần.

_Tạm thời mình đi ra sống riêng một thời gian đợi đến khi mẹ thay đổi đối xử với em thì mình lại về. Mỗi ngày a sẽ ghé qua thăm mẹ ko sao đâu.

Thấy Quý nói như vậy tôi cũng chẳng nói thêm gì chỉ khẽ gật đầu. Thu dọn xong ít hành lý chúng tôi nắm tay rời khỏi phòng của mình, trước khi đi vợ chồng tôi ghé sang phòng của mẹ. Nhìn về cánh cửa đóng chặt ngau trước mặt Quý lại thở dài mà lên tiếng.

_Con chào mẹ, vợ chồng con đi đây ạ. Nếu mẹ cần gì cứ gọi cho con. Con sẽ thường xuyên về thăm mẹ.

_Tao ko cần cái loại con bất hiếu như mày. Tao sống hay chết mặc tao.

Nghe tiếng nói đầy tức giận của bà từ trong phòng vọng ra tôi đưa mắt nhìn khuôn mặt của chồng. Tuy a ko nói nhưng hiện rõ sự buồn bã trên khuôn mặt.

Bây giờ mặt trời đã lên cao, ánh nắng đã trở nên gay gắt. Sáng này vì việc này thành ra Quý phải xin nghỉ làm. Hai chúng tôi ghé vào một quán ăn tạm bữa sáng sau đó lại chạy lòng vòng tìm nhà trọ. Đầu của tôi vốn đã đau giờ lại đi dưới trời nắng khiến cho con đau càng dữ dội, ko chịu đựng được nữa tôi vỗ nhẹ tay vào lưng Quý.

_A ghé vào tiệm thuốc mua cho em viên sủi giảm đau.

Cũng may vừa nói hết câu thì cũng nhìn thấy một tiệm thuốc tây ngay trước mặt. Quý cho xe tấp vào, a quay lại nhìn tôi.

_Em bị sao thế.

_Em đau đầu quá.

Quý đưa tay lên trán của tôi cảm nhận thân nhiệt đang tỏa ra từ cơ thể tôi rồi nói.

_Em sốt rồi nè. Đợi a tí, a vào mua thuốc.

_Vâng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status