Long tế

Chương 127





Chương 127: Con rễ đến nhà

Chu Thiếu Phong bây giờ rất đỗi vui mừng, bản thân năm đó đã chọn Đỗ Tử Duyệt mà không phải Hạ Mộng Dao, Hạ Mộng Dao căn bản không có cách nào mang đến cho anh ta thân phận và địa vị như bây giờ.

“Mọi người thu xếp một chút, lát nữa anh Phong sẽ đưa chúng ta đến trường săn, ai thích săn thú có thể chuẩn bị thêm, trường săn ở đây là trường săn lớn nhất của Kim Lăng, thú săn bên trong loại nào cũng có thể thấy được, chim ngói, thỏ núi, phượng đen, hắc linh dương, thú ở trường săn bên ngoài có thì ở đây đều có. Đương nhiên, còn có một vài loại thú ở trường săn bên ngoài căn bản không thấy được, ví dụ những con hươu đồng, sói đen.., hôm nay mọi người có thể mở mang tầm mắt.” Từ Đông Lương nói lớn.

“Sói đen không phải động vật được bảo vệ sao?” Có người vô cùng kinh ngạc, bên ngoài săn bắn loài sói này là phải đối mặt với hình phạt giam giữ.

“Xì, cậu cũng không xem thử đây là nơi nào.” Lý Tuyết khinh thường chế nhạo một câu, “Nói thật với cậu, chỉ cần cậu có tiền, ở đây ngay cả hổ, sư tử đều có thể cho cậu chơi đùa, đương nhiên cậu có bản lĩnh săn được hổ, sư tử hay không thì lại là chuyện khác.”

Chu Thiếu Phong cười khẩy, cũng không nói lời nào, trong trường săn thú, quả thật có rất nhiều động vật được bảo vệ ở bên ngoài, thậm chí là hổ mà Lý Tuyết nói, mấy năm trước đều có, nhưng cục bảo vệ rừng xanh lại chưa từng kiểm tra một lần.

Chạm đến tầng lớp của bọn họ, rất nhiều luật pháp thế thường đối với họ mà nói chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi.

Nếu như trường săn của trang viên bọn họ, giống với với trường săn bên ngoài, đều lấy thỏ, gà rừng làm thú săn, vậy còn có thể thu hút được mấy người nhà giàu của Kim Lăng nữa sao?

Chỉ có những thú săn mà bên ngoài không có như hùm beo lang sói, mới có thể thu hút được những cậu ấm cô chiêu nhà giàu chân chính thích theo đuổi sự kích thích.

“Lát nữa khi vào trường săn, dặn dò những bạn học kia của cậu chút, vào trong rồi không được chụp ảnh quay phim.” Chu Thiếu Phong lại bình thản dặn dò một câu.

“Vâng, anh Phong.” Từ Đông Lương gật đầu, trong trường săn cấm quay phim, đây là quy định rõ ràng, bởi vì quả thật có rất nhiều thứ không thích hợp để giới bên ngoài biết được.

Thấy Chu Thiếu Phong rời đi, Vương Giai Manh và Lý Tuyết lúc này mới bước lên.

“Người vừa nãy là Chu Thiếu Phong à?” Mặc dù trong lòng đã đoán được, nhưng Lý Tuyết vẫn muốn khẳng định lại, dù sao Chu Thiếu Phong cũng đã thay đổi quá lớn so với ngày xưa.

Từ Đông Lương gật đầu nói: “Sau này gặp mặt, đừng trực tiếp gọi tên người ta, gọi là anh Phong, anh ấy bây giờ là chồng của chị Duyệt.”

“Anh ấy kết hôn với chị Duyệt rồi sao?” Lý Tuyết kinh ngạc không thôi.

Từ Đông Lương lắc đầu, nói: “Không phải kết hôn, là anh ấy ở rể nhà họ Đỗ, bây giờ cũng được coi là người ở rể.”

“Người ở rể cũng tốt, bây giờ người ta đã là tổng giảm đốc của quốc tế Cửu Long rồi.” Lý Tuyết chúc mừng.

Tốt? Tốt cái rắm!

Từ Đông Lương thầm chế nhạo trong lòng, mặc dù Chu Thiếu Phong bây giờ bên ngoài thoạt nhìn ăn sung mặc sướng, nhưng anh ta rất rõ, Chu Thiếu Phong căn bản chính là một con rối của nhà họ Đỗ, Đỗ Tử Duyệt – vợ anh ta, căn bản cũng không xem anh ta là chồng, cho dù đã kết hôn, cũng thường xuyên đưa đàn ông về nhà làm trò trước mặt Chu Thiếu Phong, trên đỉnh đầu Chu Thiếu Phong bây giờ sớm đã mọc đầy sừng rồi.

Hết lần này đến lần khác Chu Thiếu Phong giận không dám nói, thậm chí còn muốn tươi cười chào đón Đỗ Tử Duyệt.

Vì thế Từ Đông Lương xem thường không coi Chu Thiếu Phong ra gì, có điều địa thế mạnh hơn người khác, cho dù Chu Thiếu Phong là một tên phế vật, thì cũng là phế vật Đỗ Tử Duyệt bồi dưỡng ra, anh ta, không chọc vào được!

“Đúng rồi, chị Duyệt đâu?” Lý Tuyết tiếp tục hỏi.

“Hôm nay mấy cổ đông lớn của quốc tế Cửu Long muốn qua đây, chị Duyệt đi tiếp đãi cổ đông rồi.” Từ Đông Lương trả lời.

Đại cổ đông của quốc tế Cửu Long? Con ngươi của Vương Giai Manh xoay chuyển, trên đường đến đây, cô ta đã tìm hiểu thông tin, mấy cổ đông của quốc tế Cửu Long, không ai không phải là siêu cấp nhà giàu của Kim Lăng, kẻ ngốc có gia sản mấy chục triệu như Từ Đông Lương, ngay cả tư cách xách giày cho mấy người kia cũng không có, bản thân cô phải nghĩ cách lộ diện trước mặt nhưng siêu cấp nhà giàu kia, nếu có thể kề sát những người giàu có kia, kiếp sau cũng không cần u sầu phiền não nữa, Vương Giai Manh thầm nghĩ trong lòng.

Cả nhóm người mưu mô với ý đồ xấu, cuối cùng đã tiến vào trường săn.

Nói là trường săn, thật ra là một cánh rừng siêu rộng, diện tích khoảng mười nghìn mẫu, liếc mắt một cái liền không nhìn thấy biên giới, rừng sâu thăm thẳm, dường như còn tiếp giáp với núi cao.

Trước mặt mọi người, thường có thể nhìn thấy thỏ rừng, chim trĩ vụt qua trong rừng.

Phần lớn mọi người đều cảm thấy rất mới lạ, dẫu sao cũng là lần đầu vào trường săn, lăn đầu săn thú.

Chu Thiếu Phong dẫn đội, toàn bộ hành trình thỉnh thoảng ngoại trừ anh ta nói vài câu với Từ Đông Lương, cũng không giao lưu với những người khác, đương nhiên là cảm thấy nói chuyện với người khác, sẽ hạ thấp đẳng cấp của mình.

Có điều mọi người cũng không dám nổi nóng, dù sao địa vị của Chu Thiếu Phong ở đây là tổng giám đốc của quốc tế Cửu Long, đây là thân phận mà rất nhiều người cả đời đều muốn nhòm ngó tới.

Trần Phong và Hạ Mộng Dao đi cùng nhau, Hạ Mộng Dao có lẽ là do lần đầu đến nên cảm thấy mới lạ, trên gương mặt lại xuất hiện nụ cười, sự sợ hãi đối với Đỗ Tử Duyệt, trong vô hình đã giảm bớt mấy phần, dẫu sao đến bây giờ cũng không nhìn thấy Đỗ Tử Duyệt ở đâu.

Mà Trần Phong lại cảm thấy hơi vô vị chán nản, nếu không phải vì đi cùng Hạ Mộng Dao, những nơi thế này anh căn bản sẽ không bước vào.

Bởi vì khi anh mười mấy tuổi đã bị vứt vào nơi hoang dã chịu đựng nỗi nguy hiểm hơn nơi này gấp ngàn lần để mưu sinh, lúc đó anh phải lẻ loi một mình đối diện với bầy sói, thậm chí thỉnh thoảng còn sẽ gặp phải chúa tể chân chính trong núi sâu – gấu đen, hơn nữa bên mình không một ai bảo vệ.

Không giống như bây giờ, bên cạnh mọi người còn có đội ngũ bảo vệ chuyên nghiệp theo sau, bảo đảm an toàn cho bọn họ.

Nói là để mọi người vào săn bắn, thật ra không khác du ngoạn là mấy, cho mọi người bắn cung tên cũng không có tính sát thương thực tế, có thể đánh được thú săn mới là lạ.

Lúc này, điện thoại Trần Phong vang lên.

“Cậu Trần, tôi là Dương Thái, bây giờ cậu đang ở trong trang viên à?”

“Hả?” Trần Phong hơi cau mày, sao Dương Thái lại biết anh đang ở đây, lẽ nào anh ta phải người theo dõi mình?

Bên kia Dương Thái dường như nhận ra được suy nghĩ của Trần Phong, liền vội vàng giải thích: “Cậu Trần, là em trai tôi nhìn thấy cậu đi ra từ biệt thự Hoa Kỳ, đi về hướng này.”

“Tôi liền nghĩ vừa hay nhân cơ hội lần này, để cổ đông khác gặp cậu.” Dương Thái cung kính nói, quốc tế Cửu Long vỗn có chín cổ đông, sau khi Bạch Quảng Nghĩa bị đá ra ngoài, Trần Phong liền bước vào, hơn nữa một phát trở thành cổ đông lớn nhất quốc tế Cửu Long, tất nhiên phải cho các cổ đông khác làm quen với Trần Phong rồi.

“Các anh đang ở đâu?” Trần Phong hỏi.

“Chúng tôi đang ở bên phía phòng hội nghị, cậu Trần, cậu có thể bận việc xong hẵn qua, chúng tôi không gấp.”

“Không cần, bây giờ tôi qua đó ngay.” Trần Phong nói, những cổ đông này, anh sớm muộn cũng phải gặp, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay có cơ hội thì chọn hôm nay luôn, anh không muốn sau này lại phải đặc biệt đến quốc tế Cửu Long một chuyến nữa.

Sau khi cúp máy, Trần Phong đến bên cạnh Hạ Mộng Dao.

“Mộng Dao, anh phải đi gặp vài người bạn, em có muốn đi cùng anh không?” Trần Phong hỏi, bây giờ anh chưa làm xong chuẩn bị công khai thân thế của mình cho Hạ Mộng Dao biết, có điều nếu Hạ Mộng Dao muốn, anh cũng sẽ không ngăn cản, lần này chính là một cơ hội rất tốt, có thể cho Hạ Mộng Dao làm quen với đám người Dương Thái này trước.

———————



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1355 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status