Long tế

Chương 167





Chương 167-168. Gió tanh mưa máu

Hàn Long bước ra khỏi thang máy đầu tiên, Cố Đông Thâm và Trương Bắc Thần theo ngay sau.

Lúc vừa ra khỏi thang máy, Hàn Long vẫn đang cười nói với Cố Đông Thâm, nhưng đang nói hăng thì lại nhận ra Cố Đông Thâm đột nhiên im bặt.

Nhìn theo ánh mắt Cố Đông Thâm, Hàn Long ngay lập tức thấy cảnh tượng khiến mình lạnh cả sống lưng.

Trợ thụ đắc lực của ông ta, Lưu Báo, lúc này thế mà đang quỳ trước mặt cậu Trần!

Mặc dù đã vào cuối thu, nhưng trên trán Hàn Long vẫn toát mồ hôi hột.

“Hàn gia!”

Thật trùng hợp, lúc này Lưu Báo còn hưng phấn gọi ông ta một tiếng.

Hàn Long sầm mặt bước đến trước mặt Lưu Báo.

“Hàn…”

Chữ gia của Lưu Báo còn chưa nói ra khỏi miệng, thì Hàn Long đã đạp vào mồm Lưu Báo, chặn ngay cái chữ gia kia lại.

Lúc Lưu Báo bị đạp ngã xuống đất thì chợt ngẩn người.

Hàn gia… tại sao lại đạp mình?

Nhạc Linh ở phía sau cũng không hiểu sao, chẳng phải Lưu Báo nói ông ta là trợ thủ đắc lực của Hàn gia sao? Hàn gia thậm chí còn định để ông ta lên thay sau này.

Nhưng hiện tại…

Nhạc Linh còn đang không hiểu sao Hàn Long lại đạp Lưu Báo, thì ngay sau đó, Hàn Long lại đến trước mặt Trần Phong, khom lưng, cúi người, một chuối động tác liền mạch!

“Cậu Trần! Xin lỗi, tôi đến muộn.” Mồ hôi trên trán Hàn Long ngày càng nhiều, giờ ông ta chỉ có thể cầu nguyện, Lưu Báo vẫn chưa làm việc gì quá đáng, nếu không cả ông ta cũng bị Lưu Báo làm cho liên lụy.

Cậu Trần?!

Nghe thấy xưng hô này, trong đầu Lưu Báo nổ bùm một tiếng, trong lòng càng dậy sóng dữ dội.

Sao có thể?

Hàn gia thế mà lại gọi thằng ở rể này là cậu Trần?!

Nhạc Linh lúc này cũng tái mét mặt, thậm chí bắp chân còn không khống chế nổi mà bắt đầu run rẩy.

Nếu Hạ Hạo bây giờ xuất hiện trước mặt cô ta, thì cô ta chắc chắn sẽ xé xác Hạ Hạo.

Thằng ngu này! Hắn thế mà nói Trần Phong là thằng hèn nhát bám váy đàn bà.

Hèn nhát cái quái gì! Nhạc Linh có cảm giác muốn chửi thề.

Trần Phong xua tay, mỉm cười: “Không sao.”

“Cậu Trần, thằng ngu này…” Hàn Long không nhịn được nhìn Lưu Báo một cái, gằn giọng nói: “Cậu Trần, tại tôi quản không nghiêm, không dạy được cấp dưới, mong cậu Trần trách tội.”

Trần Phong lắc đầu nói: “Không cần, cũng không phải việc to tát gì.”

Không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, dù gì giờ Hàn Long cũng là người của anh, anh vẫn phải nể mặt Hàn Long, hơn nữa Lưu Báo đúng là không làm gì anh, anh cũng không thèm so đo với Lưu Báo.

Thấy Trần Phong tha cho Lưu Báo, Hàn Long cũng không nhịn được mà thở phào, xem ra không phải việc to tát gì.

“Đồ ngu! Còn không cảm ơn cậu Trần đi!” Hàn Long lạnh lùng nhìn Lưu Báo một cái, quát.

“Cảm ơn cậu Trần! Cảm ơn cậu Trần, rộng lượng…” Lưu Báo gần như là lê lết đến dưới chân Trần Phong, dập đầu cảm ơn Trần Phong.

Sau khi chứng kiến sức mạnh của Trần Phong, ông ta đã hiểu, nếu Trần Phong muốn lấy mạng chó của ông ta thì chỉ là việc một câu nói thôi.

Nhưng Trần Phong lại rộng lượng tha cho ông ta, nên lúc này ông cảm kích Trần Phong từ tận đáy lòng.

“Tội chết có thể tha, tội sống khó thoát! Đồ ngu này, quỳ ở đây ba ngày đi, tự kiểm điểm mình hẳn hoi, sao lại ngu như vậy!” Hàn Long lạnh lùng hừ một tiếng, mặc dù Trần Phong nói không so đo với Lưu Báo, nhưng ông ta vẫn muốn nể mặt Trần Phong, để Lưu Báo quỳ ở đây ba ngày, cũng coi như là trả lại công bằng cho Trần Phong.

“Vâng, Hàn gia, tôi nhất định sẽ tự kiểm điểm hẳn hoi.” Lưu Báo vội vàng gật đầu, so với việc nhặt về được cái mạng thì quỳ ba ngày có là gì đâu.

“Được rồi, chúng ta vào đi, việc chính quan trọng hơn.” Trần Phong cười nói.

“Vâng, cậu Trần.” Mấy người vội vàng gật đầu đi theo.

Sau đó mọi người vào một phòng sang trọng.

Cả quá trình, Trần Phong không nhìn Nhạc Linh lấy một cái.

Nhạc Linh lại như một vũng bùn nhão, xụi lơ trên đất, mặt cười như mếu.

Nhớ lại hành vi của mình lúc nãy, chỉ cảm giác buồn cười, cô ta thế mà còn tưởng lúc cô ta mắng Trần Phong, Trần Phong không đáp lại là vì sợ cô ta.

Giờ xem ra, Trần Phong căn bản khinh thường việc so đo với cô ta.

Khinh thường!

Trần Phong như một con hổ dữ, còn cô ta lại như một con kiến không biết trời cao đất dày, con kiến vênh váo với hổ dữ, hổ dữ sẽ để ý con kiến ư?

Sẽ không!

Để ý thì sẽ mất giá!

Buồn cười hơn nữa là thằng ngu Hạ Hạo thế mà tưởng người cực kì có thế lực như này là kẻ hèn nhát.

Thảo nào mà hắn mãi mãi cũng không thể chen vào giới thượng lưu của Thương Châu.

Chỉ cần Hạ Hạo thông minh chút, bám được vào Trần Phong, thì nhà họ Hạ cũng sẽ không ở trạng thái như hiện giờ! Nhạc Linh oán hận nghĩ.

Xảy ra việc thế này, cô ta đương nhiên sẽ không chủ động liên lạc với Hạ Hạo nữa, càng sẽ không nói cho Hạ Hạo biết thân phận thực sự của Trần Phong.

Giờ cô ta chỉ muốn Hạ Hạo đi chọc Trần Phong, sau đó bị Trần Phong xử cho một trận.

Không lâu sau, Nhạc Linh xuống tầng.

Lúc lại nhìn thấy chiếc Koenigsegg, cô ta chỉ cảm thấy mỉa mai vô cùng.

Lúc này, dù có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra, chiếc Koenigsegg này là của Trần Phong.

Nhưng cô ta vì sự ngu ngốc của mình nên là vô duyên với chiếc Koenigsegg ngay từ đầu.



Lúc này, trong phòng, ba người Cố Đông Thâm, Hàn Long, Trương Bắc Thần đều không dám thở mạnh.

Trần Phong tập hợp bọn họ lại nghiêm túc thế này, chắc chắn là muốn tuyên bố việc gì lớn.

Thương Châu sau này, e là sẽ không tránh được một trận gió tanh mưa máu.

“Vết thương của anh thế nào rồi?” Trần Phong chưa vào chủ đề ngay, mà hỏi thăm Cố Đông Thâm một chút, dù sao lần trước Cố Đông Thâm bị Bạch Quảng Nghĩa ngược đãi cũng là vì anh.

“Cảm ơn cậu Trần quan tâm, tôi chỉ bị thương nhẹ, đã khỏi lâu rồi.” Cố Đông Thâm cười nói, đúng là hoạn nạn thấy chân tình, dù thế nào hắn cũng không ngờ được Trần Phong sẽ vượt cả quãng đường dài một mình đến Kim Lăng, cứu hắn ra khỏi đầm rồng hang hổ.

Đây là ơn cứu mạng chân chính đó!

Đồng thời, hắn cũng có hiểu biết mới về Trần Phong, chắc chắn có tình có nghĩa!

Dù sao nếu đổi lại là hắn, thì chắc chắn sẽ không làm được, vì cứu một đàn em mà đẩy mình vào chỗ nguy hiểm.

Nên với Trần Phong, lúc này hắn bội phục từ tận đáy lòng.

Thương Châu sau này, nếu ai dám nói Trần Phong sai, Cố Đông Thâm hắn sẽ là người đầu tiên không đồng ý!

Trần Phong gật đầu, sau đó chuyển mắt sang Hàn Long và Trương Bắc Thần.

“Mọi người quen nhau cả đúng chứ?” Trần Phong hỏi, Trương Bắc Thần là tâm phúc thực sự của anh, cũng là đường lui mẹ anh để lại cho anh, nên với mức độ trung thành của Trương Bắc Thần, Trần Phong không hề nghi ngờ.

Lần trước lúc Lâm Lan bán đêm đầu tiên của Hạ Mộng Dao, anh đã điều động Trương Bắc Thần, bảo Trương Bắc Thần chơi Thẩm Quân Văn một vố.

“Quen, quen, tôi đã nghe danh cậu Trương lâu rồi.” Hàn Long cười nói, thực ra trên đường đến đây, ông ta đã mừng thầm, dù sao nhà họ Trương ở Thương Châu cũng là gia tộc hạng một đẳng cấp, thậm chí không yếu hơn nhà họ Thẩm bao nhiêu.

Vốn tưởng Trần Phong chỉ có quan hệ với nhà họ Thẩm thôi, nhưng giờ xem ra, cả nhà họ Trương cũng có cài cắm người của Trần Phong.

Ở Thương Châu, Trần Phong rốt cuộc có bao nhiêu đường lui vẫn chưa để lộ?

Chương 167. Gió tanh mưa máu

“Hàn gia khách sáo quá, Bắc Thần chẳng qua chỉ là hậu bối nhỏ bé, ở trước mặt Hàn gia, sao dám nói đến nghe danh chứ?” Trương Bắc Thần chắp tay vái, khiêm tốn cười nói.

Mặc dù anh ta là người thừa kế nhà họ Trương, nhưng nói về thân phận và địa vị, thì cao hơn người bật lên từ cuộc sống bình thường như Cố Đông Thâm và Hàn Long nhiều, nhưng anh ta lại không tỏ vẻ gì trước mặt Hàn Long, hoặc là vì thế mà thấy mình cao quý hơn người.

Anh ta biết rõ, nếu đặt anh ta vào vị trí của Cố Đông Thâm và Hàn Long, anh ta chưa chắc đã làm được tốt hơn hai người này.

Hai người có thể từ một tên côn đồ nhỏ bé, lăn lộn đến nhân vật hàng vua của thế giới ngầm Thương Châu như hôm nay, chắc chắn có điều hơn người.

Cũng chỉ có mãnh long quá giang như Trần Phong mới có thể khiến hai người vâng lời.

Nếu là người khác, muốn thu phục cả hai vị vua của thế giới ngầm cùng lúc, thì đúng là người si nói mộng!

Trần Phong hơi ngẩng đầu, nếu cả ba đã quen biết nhau, vậy anh cũng không cần phải giới thiệu lại nữa.

“Thương Châu hiện giờ, thế lực có thể chống lại mọi người có mấy nhà?” Trần Phong hỏi thẳng, mặc dù Thương Châu chỉ cấp thành phố, nhưng cũng có không tầm thường chút nào, Cố Đông Thâm và Hàn Long, cũng chỉ trấn thủ khu tây và khu đông của Thương Châu, khu bắc và khu nam còn có những thế lực khác nắm giữ, ngoài những thế lực ngầm này ra, còn có không ít gia tộc lớn giàu có quy mô như nhà họ Thẩm.

Những thế lực này, lần này anh phải thống nhất làm một.

Thứ nhất là để chống lại nhà họ Trần.

Thứ hai…

Là anh lo lỡ một ngày nào đó, anh buộc phải rời khỏi Thương Châu, thì lúc ấy, Hạ Mộng Dao cũng sẽ có chốn dung thân.

Dù sao quan hệ của Hạ Mộng Dao và nhà họ Hạ hiện tại cũng không tốt, nếu một ngày nào đó anh không ở Thương Châu, với cái tính của người nhà họ Hạ thì chắc chắn sẽ chèn ép Hạ Mộng Dao.

Nhưng nếu phía sau Hạ Mộng Dao có những người như Hàn Long và Cố Đông Thâm chống lưng, vậy ai bị chèn ép chưa nói chắc được đâu.

Sau khi nghe thấy Trần Phong nói vậy, ánh mắt ba người dao động, dù là Cố Đông Thâm luôn tùy tiện cũng đại khái đoán được mục đích của Trần Phong.

“Cậu Trần, thế giới ngầm của Thương Châu mặc dù không lớn, nhưng thế lực lại rắc rối phức tạp.”

“Hiện tại, trong thế giới ngầm, người có thể chống lại chúng tôi, thì khu bắc có La Đông Lỗi, khu nam có Diệp Hải Đường, ngoài hai người này ra, những người khác đều là tôm tép, không phải sợ.”

“Còn về thế lực các gia tộc, hiện tại người bên ngoài đều công nhận nhà họ Thẩm là gia tộc đứng đầu Thương Châu, nhưng theo tôi biết, nhà họ Lý, không hề kém cạnh nhà họ Thẩm, thậm chí vì Bí thư Lý người đứng đầu thành phố hiện tại là người nhà họ Lý, nên về mặt nào đó, nhà họ Lý còn có vẻ mạnh hơn nhà họ Thẩm vài phần.” Hàn Long trầm giọng nói.

Bất kì lúc nào, người cầm quyền đều có tiếng nói hơn người có tiền nhiều.

Trần Phong gật đầu, đang định nói thì lúc này Trương Bắc Thần lại cười nói: “Cậu Trần, La Đông Lỗi của khu bắc thực ra là người của nhà họ Trương chúng tôi.”

La Đông Lỗi là người nhà họ Trương?!

Trần Phong hơi kinh ngạc, La Đông Lỗi cũng là vua thế giới ngầm ngồi ngang hàng với Cố Đông Thâm và Hàn Long đó, không ngờ lại là người nhà họ Trương.

Cố Đông Thâm và Hàn Long cũng sửng sốt, xem ra thế lực của nhà họ Trương còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, đến cả người xuất chúng như La Đông Lỗi cũng là người của nhà họ Trương.

Nhưng mà của nhà họ Trương chính là của Trần Phong.

La Đông Lỗi là người nhà họ Trương, không khác gì là người của Trần Phong cả.

Trần Phong đương nhiên cũng hiểu đạo lí này, nghe Trương Bắc Thần nói vậy, thế lực ngầm ở Thương Châu hiện tại đã rất rõ ràng rồi, trong bốn khu đông, tây, nam, bắc, đã có ba khu nằm trong tay anh.

Chỉ còn lại Diệp Hải Đường của khu nam không nằm trong sự khống chế của anh.

“Diệp Hải Đường kia là thế nào?” Trần Phong hỏi.

“Cậu Trần, Diệp Hải Đường này không đơn giản.” Giọng điệu của Hàn Long nghiêm trọng hiếm thấy.

“Hửm? Có gì không đơn giản?” Trần Phong nhếch mày, khá là hiếu kì, Diệp Hải Đường này rốt cuộc có bản lĩnh gì có thể khiến Hàn Long kiêng dè vậy.

“Cậu Trần, có từng nghe nói Diệp Đông Khiếu chưa?” Hàn Long không nói thẳng, mà hỏi vòng vo về một cái tên.

Trần Phong lắc đầu, anh đến Thương Châu mới ba năm, đúng là không hiểu Thương Châu lắm, nhưng nhìn dáng vẻ Hàn Long thì Diệp Đông Khiếu này rõ ràng không đơn giản.

“Cậu Trần chưa nghe nói cũng bình thường.” Hàn Long gật đầu, lại nói: “Nhưng Diệp Đông Khiếu, ba mươi năm trước là nhân vật có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm thực sự của Thương Châu.”

“Nếu phải nói Diệp Đông Khiếu này tại sao có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm, thì phải kể từ lịch sử của thành phố Thương Châu.”

“Vì ở nơi hẻo lánh, thế giới ngầm của Thương Châu luôn không yên ổn, bình quân mỗi năm đều có ít nhất hàng nghìn người chết trong cuộc chiến giữa các bang hội, chỉ nói về tranh đấu của thế giới ngầm, thì ở các châu xung quanh, Thương Châu đã có tiếng quyết liệt, tàn khốc.

“Cho nên từ khi thành lập thành phố, thế giới ngầm Thương Châu, chưa bao giờ thống nhất thực sự, thậm chí có người nói, vùng đất Thương Châu này là nơi chôn xương của nhân vật trí dũng kiệt xuất, đến Thương Châu, là rồng thì cậu phải bò, là hổ thì phải nằm. Tóm lại, dù cậu là anh hùng hào kiệt gì muốn thống nhất Thương Châu, căn bản không có cửa.”

“Nhưng hai mươi năm trước, Diệp Đông Khiếu đột nhiên xuất hiện, lại phá vỡ quy tắc này.”

“Một năm.”

“Diệp Đông Khiếu chỉ dùng thời gian một năm, từ khu tây đánh đến khu bắc, rồi từ nam lại đánh đến đông, ông ta dựa vào sức một mình mình, thế mà khiến cả Thương Châu phải khuất phục.”

“Lúc ấy, ông ta được rất nhiều thế lực ngầm gọi chung là vua không ngai!”

“Vua thế giới ngầm thực thụ!”

Hàn Long trầm giọng nói, cái danh vua thế giới nhầm của Diệp Đông Khiếu hai mươi năm trước, không nói quá chút nào. Không như hiện tại, những người như ông ta, Cố Đông Thâm và La Đông Lỗi, chỉ nắm giữ địa bàn của một khu, được người ta tôn trọng gọi vua thế giới ngầm, còn Diệp Đông Khiếu thì là thực sự nắm trong tay mọi địa bàn của Thương Châu, thậm chí đến của những gia tộc lớn giàu có kia đều phải lễ phép với Diệp Đông Khiếu.

“Diệp Đông Khiếu này là võ sĩ?” Trần Phong cau mày hỏi, cũng chỉ có là võ sĩ mới có thể giải thích được tại sao Diệp Đông Khiếu lại kinh khủng thế, phải biết là, Thương Châu hai mươi năm trước, không thái bình như hiện giờ, thời đại đó, Hoa Hạ không quản nghiêm súng ống, đao gươm, trong khi tranh cướp địa bàn, xuất hiện súng cũng là việc bình thường, một người bình thường muốn chiếm cả Thương Châu trong rừng súng mưa đạn căn bản là không thể.

Nên Diệp Đông Khiếu chỉ có thể là võ sĩ, hơn nữa ít nhất cũng là võ sĩ giai đoạn cuối Ám Kình.

“Vâng, cậu Trần, nghe đồn Diệp Đông Khiếu đúng là võ sĩ.” Hàn Long gằn giọng nói, ông ta biết rõ, Trần Phong cũng là võ sĩ, nhưng ông ta không cảm thấy Trần Phong mạnh hơn Diệp Đông Khiếu của hai mươi năm trước.

“Cậu Trần, về việc của Diệp Đông Khiếu, tôi cũng có nghe bố tôi nhắc tới.” Giọng Trương Bắc Thần cũng hơi nghiêm túc: “Bố tôi nói, Thương Châu vốn là nơi địa linh nhân kiệt, được thiên nhiên ưu ái, trước khi Diệp Đông Khiếu đến, giới võ thuật Thương Châu có thể nói là phồn thịnh quang vinh, trong mấy châu phụ cận, thực lực của giới võ thuật Thương Châu thuộc hàng đầu.”

———————



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1355 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status