Long tế

Chương 657





Chương 657: Bị Trần Phong đánh chết rồi

Trên thực tế, để tránh bị mọi người chê cười, bọn họ đã cố ý đợi trong cabin, định đợi mọi người đi rồi mới xuất hiện, nhưng mọi người mãi không đi.

Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ đành bước ra khỏi cabin, kiên trì rời đi, nếu không thì lát nữa sẽ càng mất mặt hơn, mọi người sẽ cho rằng bọn họ không dám lộ diện!

Không biết vì có Võ Không hay vì hai người Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh đều biết việc đến nước này, buông lời ác độc sẽ chỉ nhục nhã thêm, vì vậy bọn họ không nói gì với Trần Phong, thậm chí không nhìn Trần Phong lấy một cái, mà trực tiếp rời khỏi nơi này, đi cứ phải nói là vội vã.

Song dù hai người Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh đều không nói gì, nhưng hầu hết mọi người có mặt đều cho rằng, nhà họ Cảnh chắc chắn sẽ không chịu thôi, mà sẽ không chết không thôi với Trần Phong!

Trần Phong cũng hiểu rõ việc này, nhưng biểu cảm vẫn lặng như nước.

Đồng thời, trong đám đông một ông trùm giới kinh doanh lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn, ấn phím gửi.

Mười phút sau.

Yên Kinh.

Sắc mặt Trần Bá Dung âm u, chân mày cau chặt về đến nhà.

Mặc dù trận đấu sống còn của Trần Phong và Cảnh Đằng không có trực tiếp hiện trường, cũng không có ai chụp ảnh và quay clip, nhưng ngay khi trận đấu võ kết thúc ông ta đã biết kết quả, đồng thời trên đường về nhà còn nhận được tin: Người nhà họ Cảnh không ra tay với Trần Phong ngay tại chỗ.

Kết quả này khiến ông ta rất thất vọng, cũng rất bực bội, nên suýt nữa thì gọi điện luôn cho Cảnh Vân Phong, nhưng nghĩ đến việc nhà họ Cảnh tổn thất truyền nhân Cảnh Đằng, chắc chắn đang điên tiết, nên lại buông điện thoại xuống, định đợi lát nữa lại liên lạc với nhà họ Cảnh.

“Chẳng phải anh nói người nhà họ Cảnh chắc chắn có thể giết chết thằng con hoang Trần Phong kia sao?”.

Trần Bá Dung đi vào nhà, còn chưa đổi xong dép, Vương Tú Lan bèn như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy bật dậy từ sofa, khàn giọng hét: “Tại sao em vừa nhận được tin, truyền nhân nhà họ Cảnh trong miệng anh không giết chết Trần Phong, ngược lại còn bị Trần Phong kia đánh chết trong lúc đấu võ?”.

Không có câu trả lời.

Trần Bá Dung tiện tay vứt cặp tài liệu xuống, sau đó đi dép, lặng im bước về phòng làm việc.

“Anh nói gì đi?”.

Vương Tú Lan đuổi theo phía sau không chịu thôi.

“Em muốn anh nói gì?”, Trần Bá Dung dừng bước, cau mày nhìn người vợ đã bị thù hận làm đầu óc mất tỉnh táo hoàn toàn: “Em tưởng anh muốn thấy kết quả thế này sao?”.

“Anh… ít nhất anh cũng phải hỏi người nhà họ Cảnh chứ?”.

“Có ý nghĩa gì sao?”, Trần Bá Dung nói với giọng điệu trầm thấp: “Chúng ta chỉ tạm thời chưa trả thù thành công cho Anh Nhu, còn nhà họ Cảnh đã chết truyền nhân đương thời, em bảo anh hỏi họ cái gì? Chẳng lẽ bảo anh hỏi tại sao truyền nhân nhà họ Cảnh lại bị Trần Phong đánh chết sao? Hay là em cảm thấy bọn họ bằng lòng thấy truyền nhân nhà mình bị đánh chết?”.

“Nhưng mà chẳng phải anh nói nhà họ Cảnh hứa chắc rằng không có vấn đề gì sao?”, Vương Tú Lan vẫn không cam lòng.

“Họ nói như vậy, nhưng kết quả cuối cùng không như họ tưởng tượng, cũng không phải kết quả chúng ta muốn”, Trần Bá Dung nói với vẻ mặt khó coi.

“Vậy chúng ta không làm gì sao? Để thằng khỉ gió đó sống ung dung tự tại?”, Vương Tú Lan sốt ruột rồi, cảm giác cứ như phải thấy Trần Phong bị giết ngay thì mới cam lòng.

“Vẫn chưa phải lúc nói kế hoạch tiếp theo, ít nhất hôm nay không tiện nói gì với nhà họ Cảnh”, Trần Bá Dung nói, không để ý vợ nữa, xoay người đi về phía phòng làm việc.

Ông ta muốn vào phòng làm việc ở một mình, điều chỉnh tâm trạng.

“Trần Bá Dung, vì lời của anh, em đã thề thốt với Anh Nhu, lần này Trần Phong chết chắc. Giờ kết quả như vậy, anh có từng nghĩ đến Anh Nhu khi nghe thấy tin này sẽ thế nào không? Em nói cho anh biết, đây rất có thể là cọng rơm cuối cùng làm nó gục ngã, khiến chút hi vọng sống sót khó lắm nó mới có lại tan biến!”, Vương Tú Lan tức giận nói, trước đó nghe thấy lời Trần Bá Dung nói, bà ta đã hứa lên hứa xuống với Trần Anh Nhu, nhất định sẽ giết chết Trần Phong, kết quả là hiện giờ lại là Cảnh Đằng bị Trần Phong giết chết rồi, như vậy bảo Trần Anh Nhu chấp nhận kết quả này thế nào đây?

“Anh biết, nhưng kết quả không thể thay đổi, ít nhất hiện tại là vậy”, Trần Bá Dung dừng bước, nhưng không xoay người mà nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Ngoài ra nếu nó không chịu dựng được thất bại này, thì dù nó có sống cũng không có ý nghĩa gì lớn lao”.

“Anh…”, Vương Tú Lan sửng sốt, dường như hoàn toàn không ngờ được Trần Bá Dung lại nói ra lời nói lạnh lùng như vậy.

“Mẹ kiếp, em câm miệng cho anh, anh mệt rồi, muốn yên tĩnh một mình”, lần này, không đợi Vương Tú Lan nói lời phía sau ra, Trần Bá Dung đã đột nhiên xoay người, tức giận gầm lên với vẻ mặt dữ tợn.

Vương Tú Lan sợ đến mức cả người run lên, nuốt lời đã tới bên miệng lại vào bụng.

Là vợ của Trần Bá Dung, bà ta rất rõ ràng, Trần Bá Dung bình thường không nổi giận, nhưng một khi nổi giận thì bà ta tốt nhất đừng đổ thêm dầu vào lửa, nếu không thì kết cục nhất định rất thê thảm.

Có điều, mặc dù Vương Tú Lan không thể nổi giận với Trần Bá Dung, nhưng nỗi hận của bà ta với Trần Phong đã đến mức không hơn được nữa, chỉ hận không ăn được thịt Trần Phong, uống máu Trần Phong.

Mà lúc này, điều bà ta lo lắng hơn cả là phản ứng của Trần Anh Nhu sau khi nghe thấy kết quả đấu võ.

Cùng lúc đó, ở một bệnh viện điều dưỡng cao cấp nào đó của Yên Kinh.

Sau khi các bệnh nhân dùng bữa tối xong, dưới sợ hỗ trợ của y tá, ba đến năm người đứng thành một nhóm nói chuyện với nhau.

Còn Trần Anh Nhu thì lại siết chặt điện thoại trong tay ở trong một căn phòng bệnh cao cấp, dường như đang đợi tin gì.

Lúc này, một y tá đi vào với vẻ mặt khó coi.

“Cô Trần, vừa nãy nhận được tin, trận đấu sống còn của Trần Phong và Cảnh Đằng kết thúc rồi…”, y tá nói luôn, đi thẳng vào chủ đề.

“Thằng nhãi đó chết thê thảm không?”, Trần Anh Nhu vội vàng hưng phấn hỏi.

“Ưm”, nhìn dáng vẻ hưng phấn như tiêm máu gà của Trần Anh Nhu, y tá do dự một lúc mới nói thật: “Cô Trần, theo tin tức tôi nhận được, người chết là Cảnh Đằng, anh ta bị Trần Phong đạp một phát chết!”.

Xẹt!

Sắc mặt Trần Anh Nhu thay đổi hẳn, sau đó nhìn y tá với vẻ mặt không thể tin nổi: “Cô… cô nói gì?”.

“Trần Phong đã giết chết Cảnh Đằng trong khi đấu võ”, y tá lại nói.

“Không! Không thể nào! Mẹ kiếp đây chắc chắn là chuyện không thể xảy ra! Mẹ tôi nhờ người chuyển lời cho tôi, thằng nhãi đó lần này sẽ chết chắc!”, lại nghe thấy lời của y tá, trên mặt Trần Anh Nhu không còn chút hưng phấn nào, chỉ có kích động, thậm chí có thể nói là tâm trạng mất kiểm soát luôn: “Tin tức của cô chắc chắn không chính xác!”.

“…”, y tá không có gì để nói, biết điều lựa chọn im lặng.

Bởi vì, cô ta nhìn ra được tâm trạng lúc này của Trần Anh Nhu quá kích động. Lúc này, dù cô ta nói rách miệng, Trần Anh Nhu cũng chưa chắc sẽ chấp nhận hiện thực này.

“Cô đi nghe ngóng lại, mẹ kiếp tôi muốn kết quả chính xác, cô hiểu không?”, thấy y tá không nói gì, Trần Anh Nhu túm lấy cổ áo y tá như phát điên, hay mắt đỏ ngầu, biểu cảm vặn vẹo hét cứ như một lệ quỷ.

Cô ta chưa điên, chỉ là không muốn tỉnh lại từ trong mộng đẹp.

Khách sạn Hồ Giang nằm ở quận Tân Giang, Hàng Hồ, là một khách sạn năm sau tích hợp nhà hàng, chỗ ở, giải trí và nghỉ dưỡng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1355 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status