Long tế chí tôn

Chương 678





Chương 678 – Thắng sát nút

Không những Ma Dương đã đỡ được đòn mà lực phản lại còn khiến gan bàn tay của ông ta tê dại.

Thậm chí ông ta còn hoài nghi phải chăng bảo vật Siêu Thoát trong tay là giả?

Ma Dương không bao giờ để lộ mặt thật của mình, vì vậy thế giới bên ngoài không biết thủ lĩnh của quân Ma Vương trông như thế nào.

Lắc lắc cánh tay có chút tê tê.

Ma Dương hơi kinh hãi, Nhậm Thiên Thu không đáng ngại, mà roi đánh Thần trong tay ông ta thì rất đáng dè chừng.

Đây là uy lực của bảo vật Siêu Thoát mà Đế tộc sở hữu sao?

Ánh mắt Ma Dương ngưng đọng, quả nhiên những Đế tộc sừng sững mấy triệu năm ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn cũng có chút thực lực.

Theo tin tức mà Cơ Động cung cấp, những thứ trong tay bọn họ hầu hết đều là hình chiếu.

Chỉ là hình chiếu thôi mà đã mạnh như vậy, vậy nếu là thực thể thì kinh khủng ra sao?

May mà từ đầu bọn họ không hấp tấp mà thận trọng từng bước.

Nếu tùy tiện xông lên, chỉ sợ sứt đầu mẻ trán.

“Ngươi là ai?”

Nhậm Thiên Thu nhìn chằm chằm Ma Dương đầy cảnh giác.

“Người đến giết ông!”

Ma Dương cũng không muốn phí lời, tung quyền ra.

Nhậm Thiên Thu không phải kẻ yếu, nhờ vào roi đánh Thần, ông ta có thể đấu tay đôi với Ma Dương, dù rằng ông vẫn nằm ở kèo dưới!

“Đối thủ của ông là tôi!”

Một chưởng của Nguyên Dương ập xuống, đánh văng Khương Vũ, uy lực của kính Bình Thiên trong tay người này cũng rất mạnh!

Nguyên Dương trở tay, Trảm Yêu Kiếm hiện ra.

Trảm Yêu Kiếm vốn là thần khí quy tắc, nhưng Trần Dương ném nó vào Hỗn Nguyên Đỉnh, luyện chế nó lại từ đầu, biến nó thành thần khí Hỗn Độn, sau khi cắn nuốt số lượng lớn oán linh Hỗn Độn thì trở thành Thần Binh Quy Nhất.

Vô Danh Kiếm Quyết của Cầu Kiếm trải qua thôi diễn cải cách của ông ấy thì thăng cấp rất nhiều.

Vạn vật đều có thể dung luyện.

Kể cả thần niệm.

“Cơ Động, ông đi hỗ trợ những người khác, ở đây giao cho tôi!”

Nghe Nguyên Dương nói, Cơ Động gật đầu, tay cầm Phiên Thiên Ấn lao ra chiến trường.

Chiến trường lúc này đã như một máy ép thịt.

Mấy chục nghìn tỉ chiến sĩ giao chiến trong tinh không, tiếng la hét vang trời, máu nhuộm đỏ trời.

Chiến sĩ chết trận ngã xuống hết lớp này đến lớp khác.

Ngã xuống tinh không, ngã xuống thế giới Hỗn Độn, nói không chừng nhiều năm sau oán khí của bọn họ sẽ hóa thành oán linh Hỗn Độn.

Bên kia, Trần Tú cũng đụng phải kình địch.

Sức lực của người này rất ghê gớm, vung vẩy cặp chùy màu tím, hai bên đấu trăm nghìn hiệp không ngừng nghỉ, khó phân thắng bại.

“Tao biết mày, tiểu bá vương của quân Ma Vương!”

Người thanh niên kia lông mày sắc như kiếm, tóc mây thẳng tắp, mặc áo giáp bạc, uy phong lẫm liệt.

Trần Tú cau mày, đỡ được một chùy trí mạng của đối phương.

Thực lực của đối phương rất đáng gờm, ít nhất cũng là cảnh giới Vô Hạn viên mãn.

Đôi chùy đồng màu tím này còn nặng hơn cả trăm nghìn thế giới Hỗn Độn.

Quẹt nhẹ cũng đủ bị thương, bị đánh ắt sẽ chết.

“Nhưng tao không biết mày!”

Trần Tú quát, trường thương như rồng lượn.

“Choang!”

Một thương đánh bay đối phương.

“Không sao, mày sẽ nhanh chóng biết tao là ai thôi, bởi vì tao sẽ giết chết mày, tao sẽ chứng minh ai mới là tiểu bá vương đúng nghĩa!”

Tuy mặt thì cười, nhưng ánh mắt của người thanh niên lạnh như băng, không có chút thiện chí.

Hắn ta là cháu trai của Nhậm Thiên Thu, Nhậm Độc Tôn, tu luyện Vô Địch Pháp.

Nền tảng cực mạnh, không quá ba triệu năm đã tu luyện đến cảnh giới như bây giờ.

Có thể nói là mạnh nhất trong cảnh giới Quy Nhất.

Hắn ta vô địch trong cảnh giới Quy Nhất, bán Quy Nhất không tính là gì!

Nhưng mà, có người đã lấn át ánh hào quang của hắn ta.

Người này chính là Trần Tú.

Là người của quân Ma Vương mà 10 đại Đế tộc căm ghét nhất.

Người này chinh chiến khắp trời đất chưa có lần nào thất bại.

Được người khác tôn sùng là tiểu bá vương.

Nhậm Độc Tôn vẫn luôn muốn đấu tay đôi với Trần Tú một trận, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.

Lúc này cơ hội đã đến.

Lúc sơ khai, nhà họ Nhậm tu luyện đạo Thần.

Cả Nhậm vực, thậm chí các đại vực do Nhậm vực cai quản cũng đều được đạo Thần sắc phong.

Có được tất cả những thứ này đều là nhờ nhà họ Nhậm có bảo vật Siêu Thoát là roi đánh Thần.

Không chỉ có khả năng sát phạt mà còn có thần uy tuyệt vời.

Ví như sắc phong Thần Linh!

Nhậm Độc Tôn được sắc phong là Bá Thiên Thần Linh!

Thêm sự bổ trợ của thần lực, sức mạnh của hắn ta tăng vọt!

“Chết đi!”

Đôi chùy đồng màu tím rời tay hắn ta, khí thế nhanh như chớp ập về phía Trần Tú.

“Đoàng!”

Thương bạc và chùy đồng màu tím va vào nhau, thần lực khổng lồ theo thương bạc mà truyền vào người Trần Tú.

“Bịch!”

Trần Tú hóa một đạo lưu quang bay thẳng xuống dưới.

“Chịu thua đi!”

Nhậm Độc Tôn cười lớn, tiểu bá vương quái quỷ gì chứ, cùng lắm chỉ là cây thương đầu sáp mà thôi.

Trần Tú khó chịu, cho dù cậu chuẩn bị kĩ lưỡng, nhưng mà không ngờ sức mạnh của đối thủ lại tăng nhanh như vậy.

Nhưng nếu Nhâm Độc Tôn nghĩ rằng đã đánh bại được cậu, vậy thì sai hoàn toàn.

Dưới sự chỉ dạy của Trần Dương, cậu đi theo con đường tam tu hồn – pháp – thể.

Hơn nữa Trần Dương đã truyền thụ cho cậu phương pháp nghịch luyện, hiện tại cậu đã đạt đến cảnh giới Đại Thiên Tôn!

“Thần Thông Nghịch Chuyển!”

Sức mạnh dồi dào chạy khắp toàn thân.

Sức mạnh của 60 nghìn tỉ tế bào cùng xuất hiện.

Đây là đạo thân xác của Ma Dương.

Chính là loại sức mạnh này!

Trần Tú nhìn Nhậm Độc Tôn đang lao đến, thậm chí còn có thể nhìn thấy nét cười quỷ dị của hắn ta.

Trong một thời gian dài, cậu chỉ tập trung mài giũa kỹ năng chiến đấu của mình.

Ở điểm này, cậu có suy nghĩ khác với Trần Dương.

Dùng lực để bóp chết người ta thì khoái thật đấy, nhưng nếu một ngày đụng phải một đối thủ ngang ngửa với mình thì sao?

Dù có tinh thần bất khả chiến bại, cũng phải có sức mạnh mới được.

Nếu mài giũa kĩ năng chiến đấu, hoàn toàn có thể lấy bốn lạng bạt ngàn cân.

Hơn nữa mấy năm nay chinh chiến, cậu cũng đã sáng tạo đấu pháp của riêng mình!

Sức mạnh tăng lên một lần, hai lần… tăng lên tới ba mươi lần mới chịu dừng!

“Đến đây, đấu một lần cho thỏa mãn!”

Cơ thể Trần Tú giống như quả bóng được thổi phồng lên, biến thành một người cơ bắp cuồn cuộn!

“Bang bang bang!”

“Bang bang bang!”

Hai người đánh nhau túi bụi.

Nhâm Độc Tôn kinh ngạc, nhưng Mà Trần Tú càng mạnh, hắn ta lại càng hưng phấn.

Là một Bá Thiên Thần Linh, thần lực và pháp lực vốn có của hắn ta dung hợp, tạo nên thần pháp lực độc đáo.

Mạnh hơn nhiều so với pháp lực bình thường, còn có đặc tính của thần lực.

“Ầm!”

Hai quyền ập vào nhau, Trần Tú lùi 3 bước, Nhậm Độc Tôn lùi 5 bước!

“Sức mạnh khá đấy, cảnh giới Vô Hạn mà có thể ép tao đến mức này thì mày là người đầu tiên!”

Trần Tú thản nhiên nói.

Nhậm Độc Tôn nghe thấy chướng tai: “Tao phải giết mày!”

“Nhào lên!”

Hai người lại một lần nữa lao vào nhau!

Ở nơi khác, Trần Bất Hối cũng gặp được đối thủ khiến cậu ấy đau đầu.

Người này là đại tướng ở Khương vực, cảnh giới Vô Hạn hậu kỳ.

Nhà họ Khương lợi hại nhất là đạo Quỷ, đại tướng này là A Tu La mạnh nhất!

Thần thông bí hiểm khó lường, chiến đấu siêu việt, không lần ra được tung tích.

Người này là đối thủ khó nhằn nhất mà cậu ấy gặp từ trước đến nay.

10 đại Đế tộc quả là hùng mạnh.

Nhà họ Cơ dễ dàng bị áp đảo, công lao lớn nhất là của Cơ Động.

Mà đúng rồi, nhà họ Cơ tu luyện đạo Quái!

Thần, Tiên, Ma, Phật, Quỷ, Yêu, Quái xuất hiện ở thế giới Hỗn Độn của mình đều có thể tìm thấy ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.

Nói chính xác hơn, tiền thân kiếp trước của Trần Dương đã dựa trên thế giới bờ bên kia Hỗn Độn mà xây dựng nên thế giới Hỗn Độn của mình.

Phiên Thiên Ấn của nhà họ Cơ rất mạnh, trấn áp cả một thời đại.

“Đền tội đi!”

Sắc mặt Khương Tuấn âm trầm, tay cầm một sợi xích. Sợi xích này là xích Tu La, có thể trói buộc được cả lão tổ Quy Nhất.

Trần Bất Hối không nói gì, tính cách của cậu ấy từ trước đến nay đều trầm ổn, lúc chiến đấu thường im lặng, không ngừng phân tích nhược điểm của đối phương.

Tử khí của người này rất nồng và có tính ăn mòn rất mạnh, hai bên đã giao chiến hàng chục nghìn lần, không ít lần Trần Bất Hối chịu tổn thất.

Trần Bất Hối không giống bố mình, thực lực siêu quần, Vô Địch Pháp của cậu ấy mới thực sự là Vô Địch Pháp, bất kể là ai, cậu ấy đều có thể dùng một quyền để trấn áp!

Trốn chạy cũng không xong!

Nếu Trần Dương biết suy nghĩ trong lòng cậu ấy, nhất định sẽ phân tích cho cậu ấy biết nguyên nhân.

Trong cơ thể Trần Dương nuôi dưỡng vô số sinh linh, lúc ra quyền, không gian, dòng sông thời quang, nhân quả, tất cả đều được phong ấn trấn áp, muốn thoát ra rất gian nan.

Một quyền trông nhẹ tênh, nhưng ẩn chứa bên trong là đại đạo khủng khiếp.

Bọn họ mới tu luyện không bao lâu, làm sao có thể so sánh với Trần Dương.

Hơn nữa, phương pháp tu luyện của Trần Dương chỉ áp dụng được cho riêng anh, những người khác muốn học theo cũng khó.

Nhưng mà Trần Bất Hối bẩm sinh thần niệm mạnh mẽ, cho nên thần thông nhập mộng của cậu ấy có thể ảnh hưởng đến người khác một cách lặng lẽ.

Ví như lúc này!

“Võ mồm ai mà không biết, nhưng hôm nay mày chết chắc rồi!”

Khương Tuấn cười lạnh, ra vẻ mình nói cái gì cũng đúng.

Nháy mắt, sợi xích trong tay hắn ta biến thành tấm lưới khổng lồ phủ hết trời đất, chặn hết đường đi của Trần Bất Hối.

“Mày thật đê tiện, dám đánh lén!”

Trần Bất Hối kinh sợ nói.

“Binh bất yếm trá, trong chiến trận dùng thủ đoạn là chuyện đương nhiên, chỉ cần có thể chiến thắng thì chính là cách hay!”

“Tao sẽ biến mày thành quỷ nô (nô lệ quỷ), về sau sẽ theo hầu cạnh tao, giúp tao giết người của quân Ma Vương!”

Khương Tuấn cười lạnh, bắt đầu thu lưới.

Thấy Trần Bất Hối giãy giụa, hắn ta lại nói: “Không có ích gì đâu, lão tổ Quy Nhất trong thời gian ngắn cũng không thể thoát ra được, huống chi là mày, ngoan ngoãn làm quỷ nô của tao đi!”

Dứt lời, xích Tu La trói chặt Trần Bất Hối, hắn ta đang định bay tới giết Trần Bất Hối thì bỗng nhiên trước mắt hắn ta tối sầm lại, mất đi tri giác.

Là sao? Xích Tu La vốn đang trói chặt Trần Bất Hối, sao lại quay ngược lại trói buộc mình?

Trường đao trong tay Trần Bất Hối rỉ máu, cậu ấy chẳng thèm liếc Khương Tuấn lấy một cái. Suy cho cùng, thần thông nhập mộng của cậu ấy vẫn mạnh hơn một chút.

Đây là sức mạnh bẩm sinh, cậu ấy đã biết cách sử dụng sau khi thức tỉnh tiền kiếp và hiện tại của mình.

Ngay cả Trần Dương cũng không ý thức được mà trúng chiêu, đừng nói gì đến những người khác.

“Kiếp sau đầu thai làm người đàng hoàng đi nhé!”

Trần Bất Hối nhìn Khương Tuấn mang vẻ mặt A Tu La dữ tợn, thản nhiên nói.

“Đại ca, mau tới giúp em!”

Trần Côn đang chiến đấu với một đại tướng nhà họ Cơ.

Người này rất có thực lực, Trần Côn và hắn ta ngang cơ.

Điểm mấu chốt là Trần Côn chỉ là cảnh giới Vô Hạn sơ kỳ, đối phương lại là cảnh giới Vô Hạn viên mãn, đấu tay đôi được đã là giỏi lắm rồi.

Không phải ai cũng có thể làm được.

Ở đại lục Thần Ma, dị thú là thiên địa Côn Bằng, nhưng ở trong vũ trụ Hỗn Độn vô cùng vô tận cũng chẳng là gì cả.

“Đến đây, nhị đệ!”

Tuy rằng hai người họ đã nhận tổ quy tông, nhưng cậu ấy theo thói quen vẫn gọi Trần Côn là nhị đệ!

Nhưng mà lúc có Trần Tú và những anh em khác thì không thể gọi như vậy được.

“Âm Dương Điên Đảo!”

Trần Bất Hối rất thích thần thông này của Trần Dương, đặc biệt là sau này Trần Dương còn khiến nó mạnh thêm.

Bấm một đốt tay, trời đất xoay vần!

Bắt lấy sơ hở của đối phương, hai người họ liên thủ đánh chết hắn ta!

“Cảm ơn anh!”

Trần Côn mệt mỏi nói.

Trần Bất Hối vỗ bờ vai của nó: “Đi theo anh!”

Trần Côn gật gật đầu, nó chiến đấu liên tục, sắp chịu không nỗi rồi, đi theo Trần Bất Hối sẽ an toàn hơn, còn có thể tranh thủ khôi phục chút sức lực!

Lúc này, đại chiến đang đến hồi căng thẳng.

Cơ Động nắm trong tay Phiên Thiên Ấn phối hợp với Dương Phật, hai người họ dùng cách đánh phủ đầu, đạt được thành quả lớn.

Thắng lợi sít sao đã sắp thuộc về họ.

Sau trận chiến này, chắc chắn bọn họ hiểu được quân Ma Vương không dễ xơi!

Bên kia, Nguyên Dương dùng Trảm Yêu Kiếm đánh nhau với Khương Vũ, từng bước chiếm thế thượng phong. Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Khương Vũ, Nguyên Dương không nhịn được mỉa: “Xấu dễ sợ, hèn gì phụ nữ không muốn gả vào bộ tộc A Tu La. Xấu ma chê quỷ hờn!”





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 806 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status