Long thần tại đô

Chương 411





Chương 411: Kho báu là một ngôi mộ cổ

 

Lối vào kho báo mở ra, đám người tập trung ở đỉnh Chúc Dung cũng chen chúc nhau lên, lao vào trong.

 

Trong phút chốc, đỉnh Chúc Dung chỉ còn lại đám người Diệp Phàm, Hứa Ác Lai và Hứa Nhị Cẩu.

 

Lúc này, Mạc Thiên Cơ đi trước dẫn mọi người đến đỉnh Chúc Dung.

 

Đến đỉnh núi, Mạc Thiên Cơ cầm một hộp gỗ vô cùng tinh xảo.

 

Mặc dù hộp gỗ không lớn, chỉ có mười tấc, nhưng được chế tạo vô cùng tinh vi, có rất nhiều công dụng.

 

Mạc Thiên Cơ ấn vào một cái nút trụ kín đáo trên thân hộp gỗ, nắp hộp liền hiện ra một cái lỗ tròn, làn khói xám tỏa ra từ đó.

 

Làn khói xám tỏa ra từ trong chiếc hộp gỗ không hề bình thường, có thể ngưng tụ mà không tan ra.

 

Lúc làn khói dày đặc tỏa ra, cách đó không xa xuất hiện một nấc thang kéo dài đến tận chín tầng mây.

 

Thấy cảnh này, Diệp Phàm không khỏi nhìn Mạc Thiên Cơ, trong lòng cảm thấy vô cùng khâm phục.

 

Lúc nãy trên đỉnh Chúc Dung có nhiều nhà tu hành như thế, không một ai phát hiện ra sự tồn tại của nấc thang trong suốt này, nhưng Mạc Thiên Cơ lại có thể dễ dàng nhìn ra.

 

Điều này khiến Diệp Phàm thừa nhận người thường thực sự không thể nào sánh được với trình độ cơ quan thuật của Mạc Thiên Cơ.

 

“Làn khói ảo này chỉ có thể duy trì tầm ba phút, mau lên đi.”

 

Mạc Thiên Cơ nói với mọi người.

 

Đám người Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu mới nhanh chóng bước lên bậc thang, đi về hướng ảo ảnh hiện ra trong ánh mây bảy sắc trên đỉnh Chúc Dung.

 

Nấc thang này có hơn nghìn bậc, mất hơn hai tiếng, Diệp Phàm Hứa Ác Lai và Hứa Nhị Cẩu mới đến cuối bậc thang.

 

Ở cuối bậc thang có một cánh cửa rất lớn.

 

Diệp Phàm tiến lên đẩy cửa ra!

 

Lúc cửa bị đẩy ra, một lực hút mạnh mẽ bộc phát ra ngoài, đám người Diệp Phàm, Hứa Ác Lai và Hứa Nhị Cậu còn chưa kịp phản ứng lại đã bị lực hút đó kéo vào bên trong.

 

 

 

Sau đó, Diệp Phàm, Hứa Ác Lai và Hứa Nhị Cậu đều mất đi ý thức.

 

Đợi đến khi Diệp Phàm hồi phục lại ý thức, anh phát hiện mình đang nằm ở khoảng trống phía trước điện chính cao sừng sững, đám người Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu và Triệu Vũ cũng nằm ngổn ngang cách đó không xa.

 

Anh vội vàng đi lên, gọi Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu Và Triệu Vũ dậy.

 

“Anh Phàm, chúng ta đang ở đâu đây?” Triệu Vũ tỉnh dậy, vò đầu hỏi Diệp Phàm.

 

“Tôi cũng không biết nữa.” Diệp Phàm lắc đầu nói.

 

Anh vừa nhìn xung quanh, phát hiện nơi họ đang ở giống như một ngọn núi lớn lộn ngược ở Vân Hải.

 

“Tuyệt diệu, thật tuyệt diệu!”

 

Lúc này, Mạc Thiên Cơ bỗng cười lớn.

 

Đám người Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu đều nhìn Mạc Thiên Cơ với vẻ mặt nghi hoặc.

 

Lúc này Mạc Thiên Cơ mới hoàn hồn, vội giải thích với Diệp Phàm, Hứa Ác Lai và Hứa Nhị Cẩu: “Chắc các người đã từng nghe câu nói núi Tu-di giấu trong hạt mù tạt rồi đúng không?”

 

“Nếu tôi đoán không lầm, kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ dùng thủ đoạn này.”

 

“Thủ đoạn này quả thật là thủ đoạn thần tiên, tài nghệ điêu luyện!”

 

Ba người Diệp Phàm, Hứa Ác Lai và Hứa Nhị Cẩu chau mày lại, mặc dù bọn họ đều là nhà tu hành, cũng biết một ít ‘thần thông’, nhưng bọn họ không làm được thủ đoạn núi Tu-di giấu trong hạt mù tạt đó.

 

Nhưng quả thực bọn họ đã nhìn thấy một vài ghi chép liên quan trong sách cổ, trong giới tu hành cũng có rất nhiều đồ vật đặc biệt, ví dụ như túi càn khôn, nhẫn đựng vật, đều giống với thủ đoạn núi Tu-di giấu trong hạt mù tạt.

 

Nhưng như cảnh tượng trước mắt, dường như cả một vùng núi sông ẩn chứa trong hạt mù tạt, lại có thể để người sống vào trong.

 

Thủ đoạn này có chút lạ đời.

 

Thần tiên lục địa cũng không làm được.

 

“Theo suy đoán của tôi, có lẽ đại điện này chính là bảo điện, kho báu Tam Bảo Tiên Hạ đều nằm trong đó, chúng ta mau lấy kho báu rồi tìm cách rời khỏi đây đi.” Mạc Thiên Cơ nhìn ngôi điện cổ trước mắt rồi nói.

 

“Dễ dàng như thế sao?” Triệu Vũ ngây người ra một lát rồi nói.

 

“Dễ dàng?” Lão Đỗ lườm Triệu Vũ một cái rồi nói: “Nếu không phải Thợ Mộc ta phát hiện ra con đường đi thẳng đến bảo điện, muốn tới được đây tuyệt đối mười phần chết chín.”

 

“Ờ……” Triệu Vũ bị Lão Đỗ làm cho tức giận đến mức không nói được gì.

 

Nếu không có Mạc Thiên Cơ ở đây, bọn họ sẽ không thể tìm thấy con đường đi thẳng đến bảo điện, chắc chắn sẽ đi bằng lối giống như những người khác.

 

Vậy thì tất nhiên sẽ mười phần chết chín rồi.

 

Cho dù là như thế nhưng Triệu Vũ vẫn thấy hơi bất an.

 

Cậu luôn cảm thấy việc này không đơn giản như thế.

 

Diệp Phàm và Hứa Ác Lai nhìn nhau, họ cũng giống Triệu Vũ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.

 

Có điều, trước mắt ngoài sự lựa chọn đi vào trong đại điện đó thì không còn con đường khác.

 

Lão Đỗ đi trước dẫn đầu vào trong đại điện.

 

Mạc Thiên Cơ, Tiểu Lãnh và Hứa Nhị Cẩu vội theo sau, Triệu Vũ do dự một lúc rồi cũng đi theo.

 

Diệp Phàm và Hứa Ác Lai đi cuối, không phải họ cố ý đi sau, mà là hai người họ khá bình tĩnh, cho dù kho báu Tam Bảo Tiên Hạ ở trước mặt, họ cũng sẽ không vì thế mà đánh mất lý tính và chừng mực.

 

Còn đám người Lão Đỗ, Mạc Thiên Cơ, Tiểu Lãnh, Hứa Nhị Cậu và Triệu Vũ có chút kích động, nóng lòng muốn xem Tam Bảo Tiên Hạ rốt cuộc là cái gì.

 

Đi đến cửa của đại điện, Lão Đỗ dùng lực đẩy cánh cửa ra.

 

Sau đó bọn họ đi vào trong.

 

Mạc Thiên Cơ, Tiểu Lãnh, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ, Diệp Phàm và Hứa Ác Lai cũng theo sát đằng sau.

 

Đại điện này thực sự rất lớn, hơn nữa, bên trong hoàn toàn trống trải, giống như một sân bóng rộng lớn.

 

Trong đại điện có chín chiếc quan tài bằng đá xám đặt ở vị trí chín ngôi sao quay quanh mặt trăng, chính giữa là một chiếc quan tài sơn màu đỏ thẫm, được treo bởi vô số xích sắt, cách mặt đất ba mét ba.

 

Thời gian tồn tại của những quan tài này đã quá lâu rồi, đặc biệt là chiếc quan tài được treo lên, lớp sơn đỏ bên trên đã phai màu hết.

 

“Chuyện gì vậy?”

 

“Thợ Mộc, không phải ông nói đây là bảo điện sao? Ngoài mấy hòm quan tài ra thì chẳng có thứ gì cả?”

 

“Lẽ nào kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ là một ngôi mộ cổ sao?”

 

Sau khi Lão Đỗ nhìn tình hình bên trong đại điện, ngẩn người ra, quay đầu hỏi Mạc Thiên Cơ.

 

Mạc Thiên Cơ nhìn tình hình bên trong đại điện, vẻ mặt cũng mơ hồ, không hiểu gì.

 

“Chắc đây là một ngôi mộ cổ, hơn nữa chín chiếc quan tài tạo thành chín ngôi sao quay quanh chiếc quan tài được treo lên kia, sự bố trí này vô cùng hiếm thấy trong mộ cổ, nếu như đây là mộ cổ vậy thì chắc chắn là ngôi mộ của một nhân vật vô cùng lợi hại.”

 

Sau khi Mạc Thiên Cơ quan sát kỹ tình hình bên trong đại điện liền nói.

 

“Thợ Mộc, theo lời ông nói, đồ vật chôn theo bên trong những chiếc quan tài này cũng không ít hả?” Lão Đỗ đến cạnh chiếc quan tài gần ông ta nhất, giơ tay đẩy nắp quan tài.

 

“Đừng!”

 

Mặc Thiên Cơ thấy Lão Đỗ mở nắp quan tài, sắc mặt thay đổi lớn, vội hét lớn.

—————————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 789 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status