Long thần tại đô

Chương 490





Chương 490 – Trong mắt tao, chúng mày chỉ là lũ kiến hôi

Ở phía Nam của thị trấn Aird, có một tòa trang viên được xây cạnh biển.

Trang viên này chính là trụ sở chính của Liên minh Ronald.

Từ khi Ronald trở thành người biến dị, gã bắt đầu trắng trợn vơ vét của cải, đồng thời xây dựng một trang viên to đẹp ở phía Nam thị trấn Aird.

Bây giờ thị trấn Aird chính là vương quốc của gã, còn gã là quốc vương của thị trấn Aird.

Ngay cả tổng thống của nhiều đất nước ở phương Tây cũng kí hiệp ước với gã, muốn thị trấn Aird của gã trở thành một khu tự trị, còn gã là quốc vương của khu tự trị thị trấn Aird.

Liên minh Ronald mặc dù mới thành lập được hai tháng, nhưng thực lực rất mạnh, mấy chục người biến dị cũng có thể quét sạch cuộc tấn công của một quân đoàn mấy chục nghìn người.

Đây là lí do tại sao tổng thống của nhiều nước phương Tây lại lựa chọn kí hiệp ước với Ronald.

Ronald cũng là một người thông minh, gã biết, thực lực của liên minh Ronald không hề yếu, nhưng cũng không thể nói là quá mạnh, nếu gã lộ rõ lòng tham, nhất định gã sẽ trở thành mối quan tâm chủ yếu của nhiều nước Phương Tây, đến lúc đó, gã nhất định mất nhiều hơn được.

Vậy nên, gã lựa chọn để thị trấn Aird trở thành khu tự trị.

Chỉ là một thị trấn nhỏ mà thôi, tổng thống các nước phương Tây sẽ không để ý nhiều, vậy nên mới đồng ý yêu cầu của Donald.

Nhưng dã tâm của Ronald không chỉ là thị trấn Aird, gã rất thông minh, có tầm nhìn xa trông rộng, thị trấn Aird khá gần dãy núi Rocky, tiện cho việc gã đem người đi thám hiểm dãy núi, đợi đến khi liên minh Ronald phát triển đến mức có khoảng mấy chục người biến dị, thậm chí là mấy trăm người, gã sẽ không đàm phán với mấy nước phương Tây nữa.

Ronald có thể trở thành người biến dị là bởi vì may mắn hái và ăn được một loại quả lạ ở ngoài dãy Rocky.

Bí mật này, gã không nói cho người khác biết.

Vậy nên, rất nhiều người đều biết Ronald là người biến dị, nhưng không ai biết rằng vì ăn quả lạ nên mới trở thành người biến dị.

Những người biến dị khác của liên minh Ronald đều được Ronald ‘ban thưởng’ thì mới trở thành người biến dị, tâm cơ của Ronald rất lớn, sau khi gã phát hiện ra quả lạ có thể biến người thường trở thành người biến dị, gã đã nhiều lần vào dãy núi Rocky để tìm kiếm quả lạ, sau đó ép quả lạ thành nước ép, nói dối rằng đây là thuốc biến dị mà mình nghiên cứu ra, rồi dùng thứ thuốc ấy để đạt được sự trung thành của những người mà gã đã biến thành người biến dị.

Có thể nói, Ronald là một kẻ thông minh và biết cách kiếm tiền.

Lúc đó, ở trụ sở chính của Liên minh Ronald, bên trong đại sảnh nhà chính của trang viên, Ronald ngồi trên sofa cau mày, lòng đầy tâm sự.

Mặc dù gã luôn giữ kín bí mật về loại quả lạ ở dãy Rocky có thể biến người thường thành người biến dị, nhưng sự phát triển ngày càng phồn thịnh của dãy Rocky đã dẫn đến việc rất nhiều người đều đến đây thám hiểm, đã có người tình cờ phát hiện ra bí mật về việc ăn quả lạ ở núi Rocky có thể trở thành người biến dị.

Việc này dẫn đến mấy ngày gần đây càng ngày càng có nhiều người đến dãy núi Rocky.

Thậm chí còn tiết lộ với người của thị trấn Aird.

Ronald là một người khôn ngoan, hiểu được nguy cơ mà mình sắp gặp phải, gã cảm thấy, khi tin tức này bị lộ ra ở thị trấn Aird sẽ dần dần ảnh hưởng đến địa vị của gã.

Gã đang suy nghĩ không biết nên giải quyết thế nào.

Cũng vào lúc này, có một số người phương Tây da trắng tiến vào, vô cùng lễ phép mà nói với Ronald: “Đại ca, hôm nay em chọn được cho anh hai em gái siêu ngọt nước đây”.

“Ừm?” Ronald nhìn người phương Tây da trắng đấy.

Người phương Tây da trắng đó vỗ tay một cái, có hai cô gái cúi đầu theo lệnh đi vào.

Hai cô gái này đều là người Hoa Hạ, mới chỉ mười mấy tuổi.

Họ giống như Lý Diễm Lệ, là nhân viên của công ty “Dịch vụ Viễn Dương”, bị Ronald bắt cóc đến đây.

Ronald nhìn hai cô gái kia, toàn bộ buồn rầu đều bay mất, hai mắt lộ ra dục vọng trần trụi, gã vô cùng hài lòng mà nói với người phương Tây da trắng kia: “Marvin, cậu đúng là thuộc hạ mà tôi tin tưởng nhất, tốt, rất tốt, cậu có thể chọn hai trong số mấy cô gái bị bắt kia để chơi”.

“Cảm ơn đại ca” Marvin nhanh chóng nói: “Vậy em không làm phiền đại ca hưởng thụ hai người đẹp nữa nhé”.

“Ừm!” Ronald gật đầu.

Marvin nhanh chóng vui vẻ rời khỏi đại sảnh.

Ầm!

Marvin vừa mới rời đại sảnh, Ronald vẫn đang ngồi trên ghế sofa nhìn mấy cô gái đứng trước mặt, một tiếng động lớn bỗng vang lên, cửa thủy tinh của đại sảnh bị đập nát, Marvin như diều đứt dây, ngã dưới nền của đại sảnh, miệng phun ra một ngụm máu.

“Marvin, chuyện gì đã xảy ra?”

Nhìn thấy chuyện này, sắc mặt Ronald thay đổi, gã vội vã đứng dậy từ ghế sofa, hỏi Marvin.

“Đại ca, kẻ, kẻ địch đang đánh đến cửa rồi…” Marvin vô cùng chật vật bò lên khỏi mặt đất, nói với Ronald.

Ầm! Ầm! Ầm!

Marvin vừa nói xong đã có vài người bị ném vào đại sảnh.

Ronald nhìn chăm chú mới phát hiện ra, vài người bị ném vào đại sảnh chính là thuộc hạ của mình.

Vào lúc này, Diệp Phàm cùng Bạch Khởi tiến vào đại sảnh, trên tay hai người, đều là thuộc hạ của Ronald.

Bịch!

Diệp Phàm và Bạch Khởi cùng lúc ném mấy tên thuộc hạ của Ronald xuống đất, sau đó, Diệp Phàm nhìn Ronald, lạnh lùng nói: “Mày là Ronald?”

“Đúng vậy, tao chính là Ronald, bọn mày là ai? Dám đến làm gây rối chỗ của tao.”

Ronald nhìn về phía Diệp Phàm, hai mắt nheo lại, trong mắt bắn ra một tia sát ý.

Mặc dù hai người Diệp Phàm và Bạch Khởi gây ồn ào và hạ toàn bộ thuộc hạ của Ronald, nhưng Ronald vẫn không hoảng, những thuộc hạ của Ronald ở trụ sở đều là người bình thường, đều chỉ là thành viên bình thường trong Liên minh Ronald, chứ không phải thành viên chủ chốt.

Điểm mạnh của liên minh Ronald chính là mười mấy thành viên chủ chốt kia, cũng là mười mấy người biến dị.

Nhưng ngày thường mười mấy thành viên chủ chốt này không ở trụ sở của Liên minh Ronald, họ đều có nhiệm vụ riêng mà Ronald giao phó cho.

Marvin lấy lòng Ronald cũng vì muốn nhận được sự ‘ban thưởng’ của gã, trở thành người biến dị, được thăng cấp thành thành viên chủ chốt của Liên minh Ronald.

“Mau thả toàn bộ mấy cô gái mà các mày bắt cóc ra, nếu mày làm vậy, tao có thể xem xét cho mày chết toàn thây” Diệp Phàm bình thản, hời hợt nói với Ronald.

Mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lời anh nói đều vô cùng bá đạo.

Nghe xong câu này, Ronald liền ngẩn người, sau đó cười lạnh, nói: “Có vẻ như hai người bọn mày đều là người Hoa Hạ đến để giải cứu mấy cô gái Hoa Hạ mà bọn tao bắt, bọn mày chắc là cảnh sát đặc biệt ở nước ngoài phải không? Tao nghe nói bọn mày rất lợi hại, thậm chí quân đội các nước phương Tây còn từng đàm phán với tao, dùng mức thù lao cao để nhờ tao giải quyết bọn mày.”

“Tuy nhiên, cho dù bọn mày lợi hại đến đâu, trong mắt tao, bọn mày chỉ là con kiến hôi.”

“Thế này đi, chỉ cần bọn mày có thể trụ dưới tay tao trong vòng 3 giây, tao sẽ tha cho bọn mày một mạng, thậm chí còn cho bọn mày cơ hội để tham gia vào Liên minh Ronald.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 789 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status