Lộng triều

Quyển 10 - Chương 33


- Đi thôi.
Thái Chánh Dương dựng cổ áo lên mà nhìn về phía trước qua làn sương mù nhàn nhạt.

- Thái ca, anh ở Bắc Kinh lâu như vậy mà bây giờ vẫn sợ lạnh sao?
Triệu Quốc Đống biết Thái Chánh Dương có chuyện cần nói với mình nên nói như vậy để làm dịu không khí. Lúc trước ở trong nhà Ninh Pháp, hắn mặc dù chỉ là đi theo nhưng gặp nhân vật đứng đầu tỉnh thì Triệu Quốc Đống vẫn cảm thấy áp lực.

Thái Chánh Dương về An Đô chính là gặp lão lãnh đạo. Dù sao Ninh Pháp là người đã đỡ Thái Chánh Dương một đoạn đường. Không nói việc hai người ăn ý trong công việc, chỉ riêng việc Ninh Pháp có tác dụng rất lớn để Thái Chánh Dương có thể ngồi lên chức Bộ trưởng như hôm nay, về tình về lý khi Thái Chánh Dương về An Đô đều phải đến gặp Ninh Pháp.

Hai năm trước Thái Chánh Dương đến nhà Ninh Pháp thì Triệu Quốc Đống cũng biết, nhưng Thái Chánh Dương không gọi Triệu Quốc Đống theo. Mà lần này Thái Chánh Dương có lẽ cảm thấy Triệu Quốc Đống đã có tư cách nhất định, có thể cùng ngồi bàn ăn với Ninh Pháp nên mới gọi theo hắn.

Làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên chính là lần này đến nhà Ninh Pháp còn có Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng thường trực An Đô - Diêu Văn Trí. Diêu Văn Trí này tất nhiên cũng được Ninh Pháp coi trọng. Người có thể tham gia buổi gặp mặt cá nhân như vậy đã nói rõ tất cả.

Áp lực là áp lực nhưng cả Diêu Văn Trí và Triệu Quốc Đống đều không muốn làm người góp mặt cho có trước hai lãnh đạo. Hai người trao đổi từ khủng hoảng kinh tế ảnh hưởng đến kinh tế Trung Quốc như thế nào, từ việc cải cách công ty nhà nước đến chính sách bảo đảm an sinh xã hội của Trung ương, tạo việc làm cho công nhân mất việc. Hai vị lãnh đạo lại thành người nghe bọn họ nói chuyện.

Diêu Văn Trí và Thái Chánh Dương năm 92 có cùng xuất phát điểm. khi đó Thái Chánh Dương làm Bí thư huyện ủy Hoa Dương, Diêu Văn Trí làm Bí thư huyện ủy Lộc Sơn. Diêu Văn Trí thậm chí còn có ưu thế là nhỏ hơn Thái Chánh Dương ba tuổi, tuổi y tương đương với Ninh Pháp.

Chẳng qua sau năm 92 chính là thời gian Thái Chánh Dương phát triển rất nhanh. Từ Phó thị trưởng đến Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng, đến giám đốc Sở Giao thông, trợ lý chủ tịch tỉnh, cuối cùng là Phó bộ trưởng Bộ Thương mại, bây giờ là Bộ trưởng Bộ năng lượng.

Mà Diêu Văn Trí bây giờ đã không thể đuổi kịp Thái Chánh Dương. Y từ Phó thị trưởng lên Thường vụ thị ủy, bây giờ thành Phó thị trưởng thường trực, nói ra thì cũng là lên chức nhanh, gần như hai năm nhảy một bậc nhưng chậm một bước, chậm nhiều bước để đến bây giờ hai người đã không cùng cấp bậc.

- Ninh Pháp có ấn tượng tốt đối với cậu. Ừ, phải nói là rất tốt, cậu phải nắm bắt cơ hội y còn ở tỉnh An Nguyên mà cố gắng tiến thêm vài bước nữa.
Thái Chánh Dương nói một câu không đầu không cuối nhưng lại như tiếng chuông gõ giữa màn đêm làm Triệu Quốc Đống tỉnh táo lại.

- Bí thư Ninh có thể ở An Nguyên bao lâu anh?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Chắc ba bốn năm. Theo sự phát triển kinh tế của An Nguyên thì địa vị của An Nguyên càng lúc càng quan trọng. Nếu kinh tế phát triển thêm nữa thì có lẽ sang khóa tới Bí thư tỉnh ủy sẽ tiến vào Bộ Chính trị không phải không thể.
Thái Chánh Dương trầm ngâm một chút rồi nói.

- Thái ca, anh nói khóa tới Bí thư Ninh sẽ vào Bộ Chính trị?
Triệu Quốc Đống hỏi.

- Không phải Ninh Pháp, Ninh Pháp đi đâu thì anh thấy cũng sẽ vào Bộ Chính trị. Anh nói là Bí thư tỉnh ủy An Nguyên sau này. Có lẽ bốn năm sau sẽ cần phải có thêm chức danh Ủy viên Bộ Chính trị cho Bí thư tỉnh ủy An Nguyên.
Thái Chánh Dương cười nói:
- Bốn năm sau Ninh Pháp không thể ở lại An Nguyên.

- Bốn năm?
Triệu Quốc Đống thầm suy nghĩ không biết bốn năm tới mình sẽ làm Thị trưởng hay Bí thư Thị ủy?

- Bốn năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, phải xem chú phấn đấu như thế nào. Chú có vầng sáng là điển hình tiên tiến trong công tác phòng chống lụt bão, lại có hành động sáng tạo trong việc thu hút đầu tư ở đường cao tốc, lúc ở Ninh Lăng làm kinh tế cũng tốt. Đừng nghĩ mấy thứ này lãnh đạo không nhìn ra, không quan trọng. Anh nói với chú là lãnh đạo có ý, bây giờ chỉ xem chú mà thôi. Chú là lãnh đạo địa phương, không có mấy cơ hội gặp mặt Ninh Pháp, cũng chỉ có thể dựa vào mấy thứ này mà dần tích lũy trong lòng Ninh Pháp, qua đó tạo thành ấn tượng.
Thái Chánh Dương thở dài một tiếng mà nói:
- Chỉ cần chú xác định một mục tiêu, sau đó phấn đấu thì ấn tượng tốt cũng sẽ quyết định việc khi đề bạt lãnh đạo sẽ suy nghĩ tới chú đầu tiên.

Triệu Quốc Đống lặng lẽ gật đầu. Hắn biết đây là lời tâm huyết của Thái Chánh Dương. Về phương diện này cũng biến tướng là cảnh cáo hắn, tiếp xúc với lãnh đạo là việc tốt, nhưng vượt qua điểm mấu chốt còn dựa vào phương thức khác mà lên chức thì khá nguy hiểm.

- Dù là Ninh Pháp hay Ứng Đông Lưu đều là người ôm khát vọng, mặc dù quan điểm của hai người không nhất trí nhưng bọn họ cùng có mục tiêu làm làm cho kinh tế của An Nguyên phát triển nhanh, làm cuộc sống nhân dân tăng lên.
Thái Chánh Dương vừa đi vừa nói:
- Chính xác mà nói khi bọn họ không hoàn toàn hòa hợp lại có lợi cho sự phát triển về quan điểm của một địa phương. Đương nhiên nó sẽ thể hiện ở nhiều phương diện như sử dụng cán bộ, phân phối tài chính, các hạng mục xây dựng.

- Ví dụ như Diêu Văn Trí?
Triệu Quốc Đống đột nhiên hỏi.

Thái Chánh Dương cười cười và nhìn Triệu Quốc Đống:
- Diêu Văn Trí thực ra là người có năng lực và xuất sắc. Lúc ở Lộc Sơn thì biểu hiện của y đã chứng minh năng lực của mình. Y và anh đều là người không có chỗ dựa nhưng lại được Ninh Pháp coi trọng. Duẫn Triệu Cơ cạnh tranh với Diêu Văn Trí thất bại không vì nguyên nhân nào khác. Anh thấy Diêu Văn Trí rất nhanh sẽ lên làm Thị trưởng An Đô.

- Trụ cột sản xuất công nghiệp của Hoài Khánh rất tốt, có một nhóm các công ty thuộc tỉnh, Thị xã có thực lực, điều kiện để hiện đại hóa sản xuất nông nghiệp cũng có. Hoài Khánh thiếu chính là quan niệm đổi mới và kinh nghiệm quản lý. Lúc này tỉnh đưa chú tới là có ý đồ rất sâu, chú phải nắm chắc cơ hội này.
Thái Chánh Dương nói:
- Tránh khỏi mấy việc dây dưa không cần thiết, an tâm làm việc chú cần làm. Trên tỉnh đưa chú xuống là muốn chú xông xáo. Anh tin Bí thư và Thị trưởng Hoài Khánh sẽ hiểu ý đồ của Tỉnh ủy. Chú không phải e ngại nhiều, nhận định việc gì thì làm đến cùng, đưa ra các con đường mới.

- Em hiểu.
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.

- Mai Lão Liễu cùng lão Hùng sẽ về, cũng nên nói xem làm như thế nào xử lý việc kia của chú.
Thái Chánh Dương chuyển sang chuyện khác:
- Chú đúng là giấu giỏi thật đó, đột nhiên nhảy ra chuyện lớn như vậy. Anh đã xem qua một vài tài liệu, Tập đoàn Thương Lãng bây giờ đang phát triển theo hướng đa nguyên hóa, chẳng qua chủ yếu vẫn là kinh doanh nước suối và thuốc, tài sản ít nhất cũng ba tỷ. Sao, chú định biến nó thành đứng đầu Trung Quốc ư?

- Đây không phải chuyện mà em cần tính, em chỉ đưa ra ý tưởng phát triển cho bọn họ mà thôi. Bây giờ làm chính là do em thứ ba của em, hơn nữa em đoán cậu ấy sẽ rất nhanh rời khỏi việc kinh doanh cụ thể, giao cho giám đốc điều hành làm. Cậu ấy sẽ chủ yếu phụ trách việc đầu tư chiến lược và phương hướng phát triển của Tập đoàn Thương Lãng.

Triệu Quốc Đống cũng không giấu.

- Còn Thiên Phu?
Thái Chánh Dương biết Tập đoàn Thương Lãng đang đi ra khắp cả nước, ở An Nguyên chỉ còn nhà máy sản xuất tại Tân Châu, các nơi khác không có đầu tư mấy. Nhưng Thiên Phu vẫn có nhiều cơ sở ở An Nguyên.

- Thiên Phu về thực tế em không quá quan tâm. Dương Thiên Bồi thì anh cũng biết, đó là người có năng lực. Thiên Phu trên tay anh ta mặc dù phát triển không nhanh bằng Thương Lãng, nhưng lại vững chắc. Mặc dù đang tiến vào ngành bất động sản nhưng ngành chính vẫn là xây dựng. Thiên Phu liên tục nhận làm đường cao tốc ở Kiềm Nam, Tứ Xuyên, Thiểm Tây, Hồ Bắc, năm ngoái giá trị xây dựng đã trên 800 triệu, dự tính năm nay khi quyết định kích thích xây dựng cơ sở trụ cột thì Thiên Phu sẽ đột phá giá trị xây dựng lên 1,2 tỷ, thêm cả mảng bất động sản thì Thiên Phu năm nay sẽ vượt trên 1,8 tỷ.

- Vấn đề là Thiên Phu phát triển ở An Nguyên, mà chú cũng ở An Nguyên nên nó sẽ khiến có người ý kiến.
Thái Chánh Dương nhíu mày nói. Thương Lãng ảnh hưởng không nhiều nhưng Thiên Phu lại khác. Ngành bất động sản và xây dựng là điều mà dân chúng chú ý, nếu có người lấy nó ra mà nói chuyện thì Triệu Quốc Đống sẽ khó thoát khỏi quan hệ.

- Em dự định giảm bớt cổ phần của bố em ở Thiên Phu, để Dương Thiên Bồi mua thêm chút cổ phần mà thành cổ đông lớn nhất. Ngoài ra Thiên Phu đang tích cực vận động để năm sau niêm yết lên thị trường chứng khoán Hoài Khánh. Đến lúc ấy cổ phần chuyển thành tiền thì không vấn đề gì mấy.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói.

Thái Chánh Dương hài lòng nói:
- Quốc Đống, có được thì có mất. Chú nếu quyết định phấn đấu trong chính trị thì không nên quá để ý lợi ích thương mại. Mặc dù Thương Lãng cùng Thiên Phu rất làm cho người ta hâm mộ, về phương diện nào đó nó là giúp đỡ đối với chú. Nhưng theo địa vị của chú tăng lên, nó sẽ là chướng ngại đối với chú. Làm như thế nào thì mai Lão Liễu cùng lão Hùng về thì chúng ta bàn một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status