Lộng triều

Quyển 11 - Chương 10


Hội nghị thường ủy kết thúc trong không khí trầm muộn, Triệu Quốc Đống không dừng lại một giây nào ở trong phòng hội nghị.

Đặng Nhược Hiền nhìn Triệu Quốc Đống rồi khẽ lắc đầu. Triệu Quốc Đống này đúng là dám ra mặt, người ngồi đây ai mà không ra vẻ kiêng kị, dù là chỉ vào thẳng mặt hắn để mắng, nước bọt bay vào mặt cũng có thể mỉm cười tiếp tục nghe mắng. Nhưng tên Triệu Quốc Đống này lại không như vậy.

Triệu Quốc Đống không phải người không biết suy nghĩ, hắn phát tác nhất định là có lý của mình. Đặng Nhược Hiền đương nhiên biết trong lòng Triệu Quốc Đống rất khó chịu, chẳng qua Đặng Nhược Hiền lại thấy đó là bình thường. Quế Toàn Hữu mới đến Hoài Khánh nửa năm mà muốn xuống làm Chủ tịch huyện thì hơi nhanh. Lữ Thu Thần nói không phải không có lý.

Đặng Nhược Hiền đến văn phòng Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống đang nói chuyện với Quế Toàn Hữu.

- Toàn Hữu, lần này tôi ảnh hưởng tớ anh.
Triệu Quốc Đống cầm điếu thuốc đưa lên mũi ngửi.

- Thị trưởng Triệu, chuyện này khi ngài nói chuyện với tôi thì tôi đã biết kết quả. Lữ Thu Thần nổi tiếng cố chấp, không thỏa hiệp. Y có thể tới tìm ngài đã là đặc biệt. Ngài không cho y mặt mũi, vậy y nhất định sẽ trả thù, bất cứ đề nghị nào của ngài cũng sẽ bị y ảnh hưởng.

Quế Toàn Hữu có vẻ rất nhẹ nhàng vì sớm biết không thể vượt qua Hội nghị thường ủy lần này. Triệu Quốc Đống cũng chỉ là có một ý tưởng rồi thử xem sao. Triệu Quốc Đống sớm nghĩ nếu lần này không được thì để lần sau.

- Ha ha, tôi biết việc này không có mấy hy vọng nhưng vẫn phải nhảy ra quát hai tiếng. Anh không thấy vẻ mặt âm trầm, khó chịu còn cả khẩn trương của Lữ Thu Thần giống như mẹ chết vậy. Y cho tôi nếu không được Bí thư Trần ủng hộ thì sẽ không dám lên tiếng trong Hội nghị thường ủy. Nực cười, coi người tôi là như vậy, chuyện tôi đã nhận định thì sẽ không vì ai phản đối hoặc không ủng hộ mà không dám phát biểu ý kiến. Ít nhất tôi phải để đám người đó hiểu ý đồ và suy nghĩ của tôi.

- Bọn họ không đồng ý với ý kiến của tôi là quyền lực của bọn họ, nhưng tôi muốn tỏ rõ tại sao tôi lại đề cử anh làm Chủ tịch huyện. Dùng người không tránh người thân, anh không phải là Phó trưởng ban thư ký theo tôi sao, không phải là tôi đưa anh từ Ninh Lăng sang Hoài Khánh sao? Anh đi theo ai không quan trọng, quan trọng là anh có bản lĩnh ngồi xuống Cổ Lâu không, anh đi sẽ có ưu thế gì, có thể mang gì tới cho Cổ Lâu. Tôi trọng điểm nói rõ mấy vấn đề này, phải để bọn họ hiểu rõ quan điểm này.

Mắt Quế Toàn Hữu sáng lên, Triệu Quốc Đống làm việc đúng là ngoài dự đoán của mọi người. Có đôi khi hắn không động thì thôi, nhưng đã động một kích là trúng, nhưng có khi chỉ làm để tạo thế.

- Anh không thiếu năng lực, cũng không phải không có quan hệ mạnh mà là thiếu thế.
Triệu Quốc Đống thấy Quế Toàn Hữu đang suy nghĩ liền chỉ điểm đối phương một chút.
- Anh đến Hoài Khánh quá ngắn, muốn cho mọi người có ấn tượng sâu về anh thì chỉ vùi đầu làm việc là không đủ. Nửa năm anh tìm hiểu là đủ rồi, sau đây phải biến xu thế thành sức mạnh, không cần giấu mình nữa. Bây giờ anh cần phải từ từ thể hiện khí phách và năng lực của mình, phải để bọn họ thấy anh có thể làm việc, có thể làm được việc.

Quế Toàn Hữu gật đầu, ở điểm này y không nắm chắc. Lúc trước mới đến Triệu Quốc Đống cũng nói với y ba tháng để quen thuộc, sau đó cần mạnh dạn triển khai công việc. Nếu làm Phó trưởng ban thư ký đi theo Triệu Quốc Đống thì mình cần phải thể hiện tác phong làm việc, không nên chỉ giới hạn trong quyền lực của Phó trưởng ban thư ký, có đôi khi cần đưa ra ý kiến, cần quyết định.

Đặng Nhược Hiền gõ cửa đi vào thì Triệu Quốc Đống cùng Quế Toàn Hữu coi như đã trao đổi xong.

Ngoài mấy đề tài trong Hội nghị thường ủy ra, Đặng Nhược Hiền tìm tới Triệu Quốc Đống chính là muốn bàn về ý tưởng phát triển ngành sản xuất điện tử thông tin của Hoài Khánh.

Theo Triệu Quốc Đống nhớ trong năm mới quốc gia đã đưa ra chính sách cổ vũ phát triển ngành sản xuất phần mềm và hệ thống mạch điện. Bắt đầu từ đó nhà đầu tư bên ngoài đã dần tiến vào thị trường trong nước. Hoài Khánh làm như thế nào lợi dụng cơ hội trước khi chính sách đưa ra là rất quan trọng.

- Ngành sản xuất điện tử thông tin có trung tâm là phần mềm và hệ thống mạch điện. Hoài Khánh chúng ta có ưu thế Học viện Công nghiệp, ngành công trình điện tử nổi tiếng ở cả khu vực trung tây, phải nói đây là ưu thế để phát triển ngành sản xuất này. Nhưng giữa hai mảng phần mềm và hệ thống mạch điện thì tôi cảm thấy Hoài Khánh nên chọn mảng hệ thống mạch điện.

Đặng Nhược Hiền đã bàn nhiều với Triệu Quốc Đống về chuyện này nhưng bàn là bàn, hội nghị thường trực Ủy ban cũng đã có ý kiến thống nhất nhưng làm như thế nào để mở cục diện là rất khó khăn.

- Lão Đặng, chọn mảng hệ thống mạch điện là chính xác, tôi biết mảng sản xuất phần mềm và hệ thống mạch điện là hỗ trợ lẫn nhau, nhưng trước mắt do tài nguyên và sức của Hoài Khánh có hạn nên chỉ có thể chọn một, mà mảng đó còn cần có sự đột phá. Ở điểm này tôi cảm thấy chúng ta phải có động tác.
Triệu Quốc Đống cũng rất hứng thú với ngành này.

- Ngồi chờ không phải biện pháp, tôi đã nói chuyện với Thị trưởng Hà là chúng ta cần phải mạnh mẽ tiến vào ngành sản xuất này, bước đi đầu tiên là rất quan trọng. Chỉ cần chúng ta có thể bước đi bước đầu tiên thì sẽ đón chào tương lai tươi sáng.
Đặng Nhược Hiền cắn răng nói.

- Đúng thế, tôi có ý tưởng nhưng không rõ khả năng thành công là bao.
Triệu Quốc Đống đảo đảo mắt nói.

- Ồ, anh có con đường nào sao?
Đặng Nhược Hiền cười cười một tiếng. Mỗi khi Triệu Quốc Đống lộ ra chút tin tức cũng có nghĩa là trong lòng hắn đã có ý tưởng nhất định.

- Ừ, có một chút nhưng còn phải xem đã. Chẳng qua tôi tin chỉ cần mình đi trước, ánh mắt nhìn xa và rộng thì Hoài Khánh có điều kiện tốt như vậy kiểu gì chẳng có người chú trọng. Tôi liều chết cũng phải làm xong chuyện này.

Nghe Triệu Quốc Đống nói thế, Đặng Nhược Hiền cũng cười nói:
- Nghiêm trọng như vậy sao? Chuyện gì đáng để anh nghiến răng nghiến lợi thế?

- Lão Đặng, bây giờ ngành sản xuất hệ thống mạch điện do Âu Mĩ, Nhật, Hàn, Đài Loan lũng đoạn, phát triển mặc dù nhanh nhưng không vững vàng. Theo tôi biết công ty lớn thứ ba Đài Loan trong mảng này là tập đoàn điện tử Thế Đại muốn bán công ty lớn nhất của Đài Loan ở mảng này – tập đoàn điện tử Đài Loan. Tổng giám đốc của công ty kia đang chuẩn bị gây dựng sự nghiệp và tích cực tụ tập tài chính và tìm kiếm nhà đầu tư. Tôi chuẩn bị thông qua một vài con đường tiếp xúc với người này, xem có thể ưu tiên cân nhắc Hoài Khánh chúng ta hay không?

Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.

Trên thực tế chuyện này hắn chú ý từ lâu. Chuyện này sẽ khiến cho công ty lớn thứ hai trong ngành sản xuất hệ thống mạch điện Đài Loan là Điện tử Hoa Liên gặp áp lực rất lớn.

Mặc dù Đài Loan vẫn ngăn cản không cho ngành sản xuất hệ thống mạch điện tiến vào Đại lục nhưng Max đã nói lợi ích kinh tế áp đảo tất cả. 10% lợi nhuận đủ làm nhà tư bản dao động, 50% lợi nhuận có thể liều lĩnh, 100% thì bỏ mạng cũng làm.

Hơn nữa lấy một ít sách lược để né tránh mạo hiểm về chính sách cũng có thể mà. Có thể nói ngành sản xuất hệ thống mạch điện Đài Loan nếu muốn đạt được cơ hội phát triển lớn hơn nữa thì nhất định phải nhìn vào thực tế, phải có động tác. Mà vụ sát nhập kia chỉ là bước đi đầu tiên.

Mắt Đặng Nhược Hiền sáng lên. Triệu Quốc Đống này đúng là sớm có ý tưởng. Phương án mua bán ở Đài Loan mà cũng có thể nắm bắt được, lại còn có thể biết tổng giám đốc của đối phương muốn một lần nữa gây dựng sự nghiệp, đây là điều mà quan chức chính phủ không thể nắm bắt. Nếu thật như lời Triệu Quốc Đống nói thì cơ hội đúng là có thể lọt vào tay Hoài Khánh, đây là cơ hội ngàn năm có một đối với Hoài Khánh.

Tập đoàn điện tử Đài Loan thì Đặng Nhược Hiền có nghe tới, mà ngành sản xuất hệ thống mạch điện đầu tư vào đâu cũng sẽ là con số khổng lồ, nó khiến cho các ngành sản xuất liên quan phát triển mạnh, có thể nói là kinh thiên động địa.

- Nhưng tập đoàn nổi tiếng như vậy muốn lựa chọn đầu tư thì chỉ sợ chọn Thượng Hải, Bắc Kinh trước. Hoài Khánh chúng ta có thể cạnh tranh sao?
Đặng Nhược Hiền cố lấy bình tĩnh nói.

- Đây là điều anh tôi, Thị ủy, Ủy ban Hoài Khánh, thậm chí của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh cần làm.
Triệu Quốc Đống đầy kích động nói:
- Muốn dẫn một ngành sản xuất như vậy vào thì về trước mắt lực lượng của Hoài Khánh là không đủ. Ý của tôi là tiến hành báo cáo đề tài này với Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà, sau đó lấy danh nghĩa Thị ủy, Ủy ban Thị xã báo cáo lên Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, nhờ tỉnh ủng hộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status