Lộng triều

Quyển 11 - Chương 20


Ngay khi Trần Anh Lộc, Triệu Quốc Đống đang đầy tức tối, Diêu Văn Trí lại đang vui vẻ.

Cuộc khảo sát của Quốc tế Hoa Tâm ở An Đô đã đạt được kết quả khả quan. Mặc dù Quốc tế Hoa Tâm không tỏ thái độ gì nhưng Diêu Văn Trí có thể cảm nhận bọn họ khá hài lòng nếu đầu tư vào An Đô.

Nhất là Khu công nghệ cao, những vị khách đến thăm nhiều công ty điện tử tuy khác với ngành sản xuất hệ thống mạch điện nhưng dù sao cũng là ngành điện tử, điều này chứng tỏ An Đô có nguồn nhân lực kỹ thuật cao.

Hơn nữa lực lượng nghiên cứu khoa học hùng hậu của Thành phố An Đô là điều mà các Thị xã khác không thể so sánh. Mặc dù so sánh với mấy thành phố lớn như Thượng Hải thì bên An Đô cũng không kém quá nhiều. Chẳng qua ở bên mảng thị trường thì bảo thủ hơn thôi. Nhưng một khi phát triển nó sẽ mang tới hiệu ứng không thể coi nhẹ.

Nhưng Quốc tế Hoa Tâm chưa tỏ thái độ rõ ràng làm Diêu Văn Trí có chút lo lắng. Y không coi Hoài Khánh là đối thủ cạnh tranh, y lo nhất chính là Thượng Hải. Thượng Hải là trung tâm tài chính của Trung Quốc, Diêu Văn Trí tự nhận điều kiện của An Đô còn kém so với Thượng Hải, vì thế cần chính sách của quốc gia và tỉnh ủng hộ bù đắp. Vì vậy y cũng lên báo cáo với Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp.

Nhưng Ninh Pháp chỉ yêu cầu An Đô chuẩn bị đầy đủ, thể hiện mặt tốt nhất của An Đô cho Quốc tế Hoa Tâm thấy, vấn đề khác lại không tỏ thái độ nên làm Diêu Văn Trí có chút buồn bực.

Miêu Chấn Trung bình thường không quá quan tâm công việc bên Ủy ban nhưng hạng mục này lại rất chú trọng. Vì thế mình đã cùng đối phương đến gặp Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu, mong được hai vị lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy ủng hộ.

Nhất là bên Ứng Đông Lưu, Miêu Chấn Trung còn mơ hồ dùng gì đó dụ dỗ để Ứng Đông Lưu phải ủng hộ hạng mục này đến An Đô. Ứng Đông Lưu nói hàm hồ làm Miêu Chấn Trung rất không hài lòng.

Khách sạn quốc tế Cẩm Giang rất đẹp, lúc này Tỉnh Ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh bày tiệc đón đoàn khảo sát của Quốc tế Hoa Tâm tại đây.

Khách sạn này là khách sạn năm sao nổi tiếng từ lâu tại Thành phố An Đô, nơi này nằm cạnh dòng sông, hoàn cảnh thiên nhiên đẹp, cây xanh nhiều.

- Cảm ơn sự nhiệt tình của Tỉnh Ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh An Nguyên. Tôi thay mặt mọi người của Quốc tế Hoa Tâm xin cảm ơn.

Vương Dương là giáo sư Đại học Bắc Đại, lại là một nhân viên trong hội đồng quản trị Quốc tế Hoa Tâm, y hiểu về cục diện chính trị và giao lưu xã hội hơn với các vị đồng nghiệp Đài Loan. Cho nên Trương Dật Kinh cùng Dư Hoa Niên đề cử Vương Dương thay mặt cảm ơn.

- An Nguyên là một nơi có lịch sử lâu dài trong Trung Quốc chúng ta, nhiều danh nhân xuất hiện ….

- Quốc tế Hoa Tâm chúng tôi mới thành lập và được mọi người ủng hộ. Thông qua mấy ngày khảo sát tại An Nguyên, tôi và các vị cùng đi đúng là cảm thấy khiếp sợ vì thay đổi của nội địa. An Nguyên là tỉnh lớn về kinh tế của nội địa, sự phát triển xã hội, kinh tế đúng là vượt xa tưởng tượng của chúng tôi, làm chúng tôi có ấn tượng sâu sắc.

Miêu Chấn Trung lạnh nhạt nghe Vương Dương nói chuyện. Từ những lời nói khen ngợi của vị giáo sư Vương Dương này, nhưng đối phương vẫn không đi vào chủ đề chính, xem ra sau bữa tiệc này hai bên cần trao đổi chính thức.

Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu đều nở nụ cười giống như rất tự tin về khả năng Quốc tế Hoa Tâm đầu tư vào An Nguyên. Phải nói Lãnh đạo trung ương đặt nhiều kỳ vọng vào việc An Nguyên có thể hấp dẫn hạng mục này. Làm tỉnh đi đầu của khu vực trung tây, nếu hạng mục này rơi vào An Nguyên, đó chính là tin tức quá tốt.

Miêu Chấn Trung bình thường không quan tâm công việc cụ thể của chính quyền, nhưng điều này không có nghĩa là y buông thả công việc bên chính quyền. Theo y thấy Bí thư Thị ủy chỉ phụ trách phương hướng, đại cuộc là đủ.

Phương hướng là gì? Phương hướng chính trị, đó là chủ đề vĩnh hằng không bao giờ thay đổi. Bí thư Thị ủy cần có khả năng quan sát và cái mũi nhạy bén. Nếu không làm được điều này thì Bí thư đó không làm tròn chức trách.

Đại cuộc là gì? Đó chính là tiết tấu và công việc trung tâm trong từng giai đoạn, phải biết nặng nhẹ, đây chính là thử thách sức phán đoán và khả năng phân tích của Bí thư.

Chuyện lớn là gì? Nói một cách đơn giản đó là trọng điểm và tâm điểm của công việc cụ thể. Nếu như Bí thư luôn phóng đại công việc hàng ngày thì sớm muộn sẽ có việc. Anh có thể không hỏi tình hình công việc hàng anh, nhưng anh tuyệt đối không thể bỏ qua công việc trọng điểm mà dân chúng chú ý cùng với công tác trọng tâm liên quan đến quốc kế dân sinh. Vấn đề này rất rộng, làm như thế nào nắm bắt chính xác, cũng cần biến hoá phù hợp hoàn cảnh.

Đương nhiên quản ba cái này chính là một đó chính là sử dụng cán bộ. Nếu anh không làm được chính là sự bất lực.

Ví dụ như hạng mục Quốc tế Hoa Tâm lần này chính là việc lớn. Y là Bí thư Thị ủy nhất định phải đích thân quan tâm, không thể để một tay Diêu Văn Trí thao tác. Nghĩ đến trong thời gian này Diêu Văn Trí cùng Thường vụ thị ủy kiêm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát công nghệ cao Lô Vệ Hồng đi lại khá gần, Miêu Chấn Trung có chút cảnh giác.

Bữa tối kết thúc trong không khí hài hòa, mặc dù Quốc tế Hoa Tâm không có tỏ rõ thái độ mình sẽ đầu tư vào An Nguyên, nhưng dù là Vương Dương hay Trương Dật Kinh cùng Dư Hoa Niên đều tỏ vẻ đánh giá cao tương lai phát triển của An Nguyên, cũng nói rất hứng thú về thành ý thu hút đầu tư của An Nguyên.

Sau bữa tiệc chính là thời gian quan trọng để hai bên nói chuyện. Tham gia hội đàm ngoài Ninh Pháp, Ứng Đông Lưu còn có Miêu Chấn Trung, Nhâm Vi Phong, Hồ Liêm và Chung Vạn Thái. Bên phía Quốc tế Hoa Tâm cũng có sáu người.

Cuộc nói chuyện kéo dài hai tiếng, bên Quốc tế Hoa Tâm nói thẳng suy nghĩ của mình, nói ra bất lợi của An Nguyên, nói về xu thế phát triển lĩnh vực hệ thống mạch điện của quốc tế, cũng nói về quy hoạch phát triển của Quốc tế Hoa Tâm trong giai đoạn này.

….

Triệu Quốc Đống một mực ở bên ngoài khảo sát quốc tế Cẩm Giang. Hắn biết bữa tiệc này toàn lãnh đạo cao cấp của Tỉnh ủy. Mai Quốc tế Hoa Tâm sẽ rời khỏi An Đô, sang Hongkong và về Đài Loan, sau đó xác định địa điểm đầu tư. Có lẽ rất nhanh bọn họ sẽ có quyết định.

Hắn bây giờ rất bất đắc dĩ nhưng vì không cam tâm nên muốn làm lần cuối cùng.

Khi lãnh đạo tỉnh ra khỏi khách sạn, Triệu Quốc Đống biết cuộc nói chuyện đã kết thúc. Hắn cũng biết lần này Quốc tế Hoa Tâm vẫn chưa có hứa hẹn nên vẫn còn một tia hy vọng.

Hắn gọi cho thư ký của Trương Dật Kinh, đối phương bảo hắn chờ, năm phút sau Trương Dật Kinh mời hắn lên.

Ngoài Trương Dật Kinh còn có Dư Hoa Niên và Vương Dương ở trong phòng khách. Trương Dật Kinh đã kể cuộc nói chuyện giữa y và Triệu Quốc Đống mấy hôm trước cho hai người kia nghe. Bọn họ đều tò mò về Triệu Quốc Đống.

Cuộc nói chuyện khá đơn giản, Triệu Quốc Đống cũng không muốn nói nhiều. Hắn chỉ hy vọng Quốc tế Hoa Tâm thận trọng chọn điểm đầu tư, nhấn mạnh ưu thế An Nguyên là tỉnh lớn nhất khu vực trung tây, ưu thế về hoàn cảnh tự nhiên và lĩnh vực nghiên cứu, đồng thời Triệu Quốc Đống cũng không hề khiêm tốn lộ rõ quyết tâm của Hoài Khánh trong lĩnh vực hệ thống mạch điện.

Thái độ gần như ngông cuồng của Triệu Quốc Đống làm ba người kia có chút ngạc nhiên. Chẳng qua Triệu Quốc Đống thấy bọn họ không hề phản cảm nên càng không việc gì phải khiêm tốn. Như vậy cũng khiến đối phương có ấn tượng sâu về mình.

- Thị trưởng Triệu, xin thứ cho tôi nói thẳng, tôi rất bội phục về sự hiểu biết và phán đoán về tình hình phát triển của lĩnh vực này, hơn nữa anh cũng có thể cảm nhận rõ lĩnh vực này về sau cần chú ý việc gì, điểm này rất khó đạt được. Thậm chí có vài vấn đề ngay cả chúng tôi cũng chưa nghĩ đến. Đây không phải là lời khen mà là cái nhìn chung của tôi và hai vị đồng nghiệp.

Trương Dật Kinh nghe xong Triệu Quốc Đống nói, y suy nghĩ một chút.

- Nhưng anh cũng biết lĩnh vực hệ thống mạch điện là ngành sản xuất đầu tư lớn và rất mạo hiểm. Chúng tôi cần có trách nhiệm với các nhà đầu tư. Điều kiện của An Nguyên rất tốt, lãnh đạo tỉnh cũng tỏ thái độ rõ ràng, điều này tôi cảm nhận được. Phải nói Thượng Hải và An Nguyên đều có ưu thế riêng, chúng tôi cũng không muốn gây khó dễ gì cho hai bên. Sau khi về chúng tôi sẽ cùng các nhà đầu tư và hội đồng quản trị nghiên cứu cẩn thận nhưng có chút chuyện không thể không nói một điều với anh.

Trương Dật Kinh do dự một chút và không nói tiếp.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng:
- Trương tiên sinh, không quan hệ, xin mời tiếp tục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status