Lộng triều

Quyển 11 - Chương 26


Bữa liên hoan tổ chức ở khách sạn Hoài Khánh. Đây là bữa ăn tổng kết hàng năm, mọi người không được vắng mặt.

Triệu Quốc Đống và Hứa Kiều đến nơi thì hơi muộn một chút. Người của Thị ủy, Ủy ban, Đại hội đại biểu nhân dân, Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đã theo quy định ngồi vào bàn, sau đó theo thứ tự đến cơ quan thuộc Thị xã và quận, huyện, mỗi bàn đều được quy định rõ ràng để anh biết mình ngồi đâu. Chẳng qua Bí thư Thị ủy, Thị trưởng, Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân và Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân sẽ ngồi cùng bàn tỏ vẻ đoàn kết.

Triệu Quốc Đống và Hứa Kiều thảo luận quên thời gian. Hai người nói khá nhiều chuyện. Việc xây dựng Thành phố công nghiệp hiện đại hóa đầy sức sống hay là xây dựng thành phố non nước hữu tình thì hai người có quan điểm khác nhau đôi chút.

Theo Hứa Kiều thấy thì xác định quy hoạch của Thị xã chỉ có một, nếu muốn cân bằng là rất khó khăn.

Hoài Khánh có phương tiện trụ cột công nghiệp hùng hậu, dân cư chủ yếu của thành thị cũng là công nhân, tạo ra một Thành phố công nghiệp hiện đại hóa đầy sức sống có ưu thế rõ ràng. Bây giờ mấy đóa kim hoa mặc dù khó khăn nhưng đó chỉ là tạm thời. Một khi kinh tế quốc gia ấm lên, công tác cải cách công ty nhà nước đẩy mạnh, sản xuất công nghiệp của Hoài Khánh sẽ khôi phục. Quy hoạch đô thị của Hoài Khánh phải tín tới ưu thế này.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại không quá đồng ý quan điểm của Hứa Kiều.

Theo hắn thấy Hoài Khánh có nhiều hồ nước, hệ thống cây xanh cũng rất nhiều, đạt tỷ lệ trên 75%, có thể nói xếp top 10 toàn Trung Quốc về độ phủ xanh. Hơn nữa nội thành bởi vì do đồi núi thấp và đồng bằng đan xen nên khá chia cắt, không tốt tạo quy hoạch tổng thể.

Trước đó Đặng Nhược Hiền phụ trách mảng này đã đưa ra một vài quy hoạch. Nhưng bởi vì tài chính Hoài Khánh khó khăn, hơn nữa quy hoạch trước đó cũng không được áp dụng khiến cho việc xây dựng thành thị vốn phân tán giờ càng thêm mất khống chế.

Các khu đồi núi trong nội thành đều được rừng bao phủ. Mặc dù đều là rừng thứ sinh nhưng mật độ cao, chủng loại cây phức tạp, lấy tùng, xà cừ, bách là chính. Hơn nữa rừng và hồ nước, ao đầm đan xen nhau, tài nguyên nước phong phú nên đã tạo thành hoàn cảnh tự nhiên đẹp.

Theo Triệu Quốc Đống thấy đây là điều kiện trời ban cho Hoài Khánh. Hơn nữa Hoài Khánh chỉ cách An Đô có 75km, đường cao tốc Trung An đã vào giai đoạn cuối, có lẽ trong năm nay sẽ thi công. Như vậy hoàn toàn có thể nối liền Hoài Khánh và An Đô làm một thể. Hoài Khánh có hoàn cảnh tự nhiên như vậy thì sẽ là nơi thích hợp nhất để người dân An Đô sang ở.

Theo ý của Triệu Quốc Đống, Hoài Khánh cần phải hướng theo thành phố tự nhiên. Nội thành phân tán chính là ưu thế, bởi vì phân tán nên đã hình thành mấy khu vực có rất nhiều tài nguyên đất có thể khai thác, không cần mở rộng ra bên ngoài quá nhiều, đây là ưu thế lớn nhất của Hoài Khánh.

Mà phát triển công nghiệp của Hoài Khánh nếu hoàn toàn dựa vào ngành công nghệ cao là không thực tế. Ngành công nghệ cao không phải anh muốn phát triển là nó sẽ phát triển. Theo ý của Triệu Quốc Đống thì bây giờ Hoài Khánh tạm thời chỉ có thể lấy ngành cơ khí chế tạo làm cơ sở, lựa chọn mấy ngành ô nhiễm môi trường thấp, cố gắng dẫn vào ngành công nghệ cao và bảo vệ môi trường, tránh ngành sản xuất gây ô nhiễm môi trường cao. Nhất là khu vực nội thành càng phải nghiêm khắc không cho mấy ngành ô nhiễm tiến vào.

Quan điểm của hai người không đồng nhất nhưng Hứa Kiều cũng phải thừa nhận quan điểm của Triệu Quốc Đống có thể thực hiện. Nhưng đó là quy hoạch xa hơn, dù sao với tình hình hiện nay thì để thực hiện một tỉnh hai trung tâm kinh tế, hành chính, hai nơi hỗ trợ về kinh tế, thực hiện chế độ làm việc ở An Đô, sống ở Hoài Khánh là quá xa xôi. Chẳng qua Hoài Khánh cũng nói rõ với Hứa Kiều đừng tưởng rằng quá trình này phải vài chục năm mới tới, có lẽ ba bốn năm tới là mọi người sẽ thấy nó rõ ràng.

Hai người nói chuyện đến khi Quế Toàn Hữu nhắc thì mới đứng lên.

Hà Chiếu Thành lạnh lùng nhìn hai người nói chuyện vui vẻ. Y rất khó chịu vì hai người tới muonj, có lẽ Triệu Quốc Đống dùng cách này phát tiết sự khó chịu trong lòng sao? Hay là cảm thấy được Hứa Kiều ủng hộ nhiều hơn?

Nghĩ vậy Hà Chiếu Thành cười lạnh trong lòng, con khỉ đòi thoát khỏi bàn tay Phật tổ sao? Triệu Quốc Đống mày dù làm gì cũng là Phó thị trưởng, đừng nghĩ hai chữ Thường tực có thể làm chủ tất cả. Ở đất Hoài Khánh này còn chưa đến lượt mày chỉ trỏ.

Hà Chiếu Thành khó chịu với Triệu Quốc Đống từ lâu. Chẳng qua trước đó Trần Anh Lộc toàn lực ủng hộ Triệu Quốc Đống nên mới khiến y cố nhịn.

Nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống càng lúc càng quá đáng, tay thò càng lúc càng dài. Thu hút đầu tư thì thôi vì đó là thế mạnh của hắn, nhưng không ngờ hạng mục Quốc tế Hoa Tâm lại không thành công.

Khu Khai Phát vì hạng mục này mà đầu tư không ít, thậm chí còn quy hoạch cả khu đất dành cho Quốc tế Hoa Tâm, còn thu hồi trước 1500 mẫu đất, tiền bồi thường và giải tỏa không nhỏ. Bây giờ Quốc tế Hoa Tâm không tới, đất đã lấy, lại còn dính tới tiền bồi thường cho dân. Điều này làm nhiều người của Ủy ban rất khó chịu, bên Khu Khai Phát cũng than oán.

Mà bên Thị ủy cũng có cái nhìn. Thị ủy bắt đầu châm chọc Ủy ban tổn thất nhiều tiền để thu hút đầu tư nhưng lại để người khác hưởng. Như Đàm Lập Phong cùng Lữ Thu Thần cùng với Lưu Liên Xương trong vài trường hợp đều bình luận hạng mục Quốc tế Hoa Tâm là trò cười. Ngay cả Trần Anh Lộc cũng không tiện bao che cho Triệu Quốc Đống ở vấn đề này. Dù sao trước đó Triệu Quốc Đống đã chủ trương cố gắng hoàn thiện điều kiện mềm từ trước, xúc tiến đầu tư. Vì thế Thị xã mới hành động trước nhưng kết quả thì sao?

Trần Anh Lộc mặc dù ở vài trường hợp đã nói hạng mục Quốc tế Hoa Tâm thất bại không ảnh hưởng tới quy hoạch phát triển sản xuất công nghiệp Hoài Khánh, nhưng Hà Chiếu Thành tin Trần Anh Lộc cũng nghĩ tới việc liệt ngành sản xuất điện tử thông tin làm sản nghiệp trụ cột của Hoài Khánh là xa vời. Không có Trần Anh Lộc ủng hộ thì đừng nhìn Triệu Quốc Đống là Phó thị trưởng thường trực, Hà Chiếu Thành tự tin có thể đẩy hắn sang bên bờ.

Triệu Quốc Đống có vẻ không ý thức được điều này. Hắn và Hứa Kiều đi tới bàn của chính quyền mà rất vui vẻ, không hề thấy có gì ảnh hưởng từ hội nghị cả. Điều này làm Đặng Nhược Hiền cũng thầm phục sức nhẫn nại của Triệu Quốc Đống.

Ăn uống no say mọi người về chỗ cũ. Đặng Nhược Hiền cố ý lưu lại đợi Triệu Quốc Đống đi ra rồi kéo hắn lên xe mình.

- Sao thế lão Đặng?

Triệu Quốc Đống vừa nãy uống hơi nhiều. Ngoài việc uống cùng thành viên trong bộ máy, hắn còn đi mời ngành mình phụ trách một vòng, cuối cùng cũng sang bàn của Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thị xã mời.

Triệu Quốc Đống mặc dù khá phóng túng nhưng chưa bao giờ mất lễ phép với hai cơ quan này. Những khoản chi tiêu của hai đơn vị này đều được Triệu Quốc Đống duyệt sớm, cho nên các lão đồng chí mặc dù mới đầu có ý kiến vì hắn còn trẻ, nhưng theo thời gian Triệu Quốc Đống lại được các lão đồng chí đánh giá cao nhất.

- Quốc Đống, tôi thấy Thị trưởng Hà có cái nhìn với cậu.
Đặng Nhược Hiền dựa lưng vào xe rồi nói.

- Lão Đặng, Thị trưởng Hà có ý kiến với tôi không phải chuyện mới có. Ngoài công tác thu hồi nợ tôi khiến y hài lòng ra, mấy việc khác có việc nào làm y thoải mái?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

- Hạng mục công viên nghĩa trang, y thấy bàn tay tôi quá dài, nhúng tay vào mảng công việc không phải của mình. Nhưng Thương Long Dục nằm trong Khu Khai Phát. Mặc dù công viên nghĩa trang thuộc bên Dân chính nhưng cũng là do tôi và Hứa Kiều phối hợp, đây là việc tốt đối với Thị xã. Nhưng y luôn thấy nó sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến công tác văn hóa của Thị xã. Đến bây giờ tôi thấy nó có gì ảnh hưởng không tốt đâu. Chẳng lẽ nói người Hongkong mê tín là lỗi của tôi? Đến bây giờ tôi cũng không đồng ý công viên nghĩa trang này quảng cáo ở Hoài Khánh, nhưng người ta còn quảng cáo ở Thượng Hải, Hongkong, Macao, Bắc Kinh, thậm chí quảng cáo ở cả An Đô. Tôi thấy có ai nói gì đâu. Chẳng lẽ Thị ủy, Ủy ban Thành phố An Đô thiếu sự nhạy bén chính trị hơn chúng ta?

Đặng Nhược Hiền im lặng không nói.

- Về cải cách Nhà máy cơ giới tôi không nhằm vào ai. Nhưng tôi ngồi ở vị trí Phó thị trưởng Hoài Khánh, cầm tiền nộp thuế của người dân thì phải có trách nhiệm. Tôi không thể trơ mắt nhìn tài sản quốc gia biến mất.

- Về hạng mục Quốc tế Hoa Tâm thì mơ tưởng xa vời, không thực tế cũng tốt, dù là lấy thành bại luận anh hùng thì tôi nghĩ chưa đến lúc phán xét mà. Chẳng lẽ không có Quốc tế Hoa Tâm thì chúng ta không thể làm gì được sao? Nực cười.

Câu cuối cùng của Triệu Quốc Đống làm hắn khôi phục khí thế đứng trên tất cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status