Lộng triều

Quyển 12 - Chương 96


Mãi cho đến khi tiến vào gian phòng trong tòa nhà Thương Lãng thì hai anh em Triệu Quốc Đống đã thảo luận tới phương hướng phát triển công ty năng lượng Quốc Toàn. Đương nhiên tất cả những điều này cũng còn phải đợi Phòng Tử Toàn đến bàn thì mới có thể chính thức đi vào chính đề, bàn luận trước như này chẳng qua cũng chỉ là mang tính định hướng.

Điều khiến hai anh em Triệu Quốc Đống kinh ngạc đó chính là Phòng Tử Toàn hết sức hứng thú đối với chiến lược nguồn năng lượng mới mà Triệu Quốc Đống đề xuất, thậm chí còn đề xuất rằng nếu có thể thì nên đặt chân vào nguồn năng lượng mới, hơn nữa càng sớm càng tốt, điều này nằm ngoài dự đoán của anh em Triệu Quốc Đống.

Tới khi Triệu Quốc Đống hỏi vì sao Phòng Tử Toàn lại cảm thấy hứng thú với nguồn năng lượng mới như thế thì tên này trả lời hết sức thật thà, không thể khai thác than cả đời được.

Bất kể là mỏ than có dự trữ phong phú tới cỡ nào thì rồi cũng có ngày bị khai thác hoàn toàn, hơn nữa năng lực khai thác hiện giờ càng ngày càng mạnh, phương pháp khai thác càng ngày càng tiên tiến, thời gian khai thác mỗi một mỏ than càng lúc càng ngắn, khai thác xong rồi thì sao?

Hơn nữa áp lực khai thác an toàn và bảo vệ môi trường quá lớn, bất kể là từ lương tâm đ*o đức hay là trách nhiệm pháp luật thì Phòng Tử Toàn đều cảm thấy gánh nặng trên vai mình quá lớn. Lấy lời hắn từng nói thì là do bị Triệu Quốc Đống hun đúc thế cho nên bản thân hắn hiện tại có cảm giác thương xót nhân loại nên muốn làm điều tốt giúp mọi người.

Phòng Tử Toàn đương nhiên không cho rằng công ty năng lượng Quốc Toàn có thể vận hành mấy chục năm nhưng hắn cũng hiểu xét về mặt tổng thể thì ngành khai thác và luyện than cốc này là một ngành sản xuất công nghiệp kỹ thuật thấp. Nếu như nói là dùng để tích lũy ban đầu thì đúng, nhưng nếu có cơ hội để chuyển hình, thăng cấp, ví dụ như khai thác dầu mỏ và khí thiên nhiên, hoặc là khai thác nguồn năng lượng mới thì hắn đương nhiên nguyện ý.

Phòng Tử Toàn nhận thức được cao và xa như thế khiến Triệu Quốc Đống rất vui mừng, hắn chỉ lo Phòng Tử Toàn ôm quan niệm cũ không chịu buông, thích kiếm tiền, xem ra mình cũng coi như là nhìn Phòng Tử Toàn thao luyện mấy năm trời, mọi người đều trưởng thành mà xu thế thay đổi của Phòng Tử Toàn khiến Triệu Quốc Đống rất hài lòng.

Ba người nói chuyện nhanh chóng hết cả một buổi chiều, khi đến giờ ăn cơm thì Triệu Quốc Đống mới hỏi người bạn gái của Phòng Tử Toàn.

Phòng Tử Toàn cũng ngại ngùng nói rằng Tô Tình tạm chưa muốn xuất hiện trước mặt mọi người, vì chưa nghĩ kỹ xem có thể chấp nhận thân phận trước mắt của Phòng Tử Toàn hay không, một ông chủ mỏ than, hơn nữa còn là một ông chủ giàu có mà tố chất cũng không kém.

Điều này khiến hai anh em Triệu Quốc Đống và Triệu Trường Xuyên cảm thấy rất tò mò về người bạn gái của Phòng Tử Toàn. Phòng Tử Toàn thì thích buôn bán nên trở thành một ông chủ than đá, ngược lại cô bạn thì lại không thích, đây đúng là một cặp đặc biệt.

Triệu Quốc Đống ở lại Thượng Hải hai ngày, gặp Khuất Bình, Mễ Linh cùng với giới cao tầng trong tập đoàn Thương Lãng để hàn huyên về phương hướng phát triển của Thương Lãng, lắng nghe nhận định của bọn họ về tình trạng phát triển trước mắt của Thương Lãng.

Về vấn đề đưa công ty nước khoáng Thương Lãng lên thị trường chứng khoán thì ý kiến mọi người về cơ bản là nhất trí, cho rằng việc này có thể đưa nước khoáng Thương Lãng tiến thêm một bước trong tiến trình quốc tế hóa, tiêu chuẩn hóa. Đồng thời cũng có thể tiếp nhận thêm nhiều nghệ thuật quản lý tiên tiến hơn, nghiêm khắc hơn, thúc đẩy nước khoáng Thương Lãng có nhiều sinh lực hơn khi đối mặt với áp lực cạnh tranh lớn hơn, mạnh hơn.

Đối với hai công ty dược và dịch vụ Thương Lãng thì Khuất Bình cũng tỏ ý công ty dược trước mắt không cần phải đưa lên thị trường chứng khoán, vừa không thiếu tài chính mà lại có tính trưởng thành rất cao, có thể nói là một con gà mái đẻ trứng vàng cho tập đoàn Thương Lãng nên trong thời gian gần cũng không cần phải đưa lên thị trường chứng khoán. Về phần công ty dịch vụ Thương Lãng thì trước mắt còn đang trong thời kỳ mở rộng chưa chính thức định hình nên càng không nên nói tới việc đưa lên thị trường chứng khoán.

Triệu Quốc Đống cũng đã nói chuyện với Mễ Linh về vấn đề tài vụ của Thương Lãng. Mễ Linh cũng biết người này tuy rằng chưa bao giờ hỏi đến việc kinh doanh buôn bán cụ thể của Thương Lãng nhưng lại là nhân vật mấu chốt nên liền báo cáo chi tiết tình hình tài vụ của Thương Lãng một năm vừa rồi.

Cô tỏ ý rằng tập đoàn Thương Lãng vẫn luôn dựa theo đề xuất của Triệu Quốc Đống mà quản lý nghiêm khắc tài vụ. Tập đoàn dựa theo yêu cầu và quy phạm của một công ty trên thị trường chứng khoán, cẩn thận khống chế độ mạo hiểm về tài vụ một cách tối đa. Nhưng Thương Lãng trưởng thành và phát triển một cách vững vàng, nhanh chóng khiến cho tài vụ công ty về cơ bản không gặp áp lực thậm chí không hề có mạo hiểm, về phương diện này thì tập đoàn có thể nói là khuôn mẫu.

Sau khi thị sát tình hình tập đoàn Thương Lãng ở Thượng Hải, Triệu Quốc Đống liền đi xem cuộc đánh chiếm đất đai khu Phổ Đông và Phổ Tây của Thiên Phu ở Thượng Hải.

Phải nói Kiều Huy đứng ở Thượng Hải là một sự lựa chọn sáng suốt nhất. Thượng Hải là nơi quần hùng bất động sản hội tụ, Thiên Phu cũng không tính là người tiên phong hay là kẻ đến sau nhưng nhờ Kiều Huy không ngừng hoạt động, hơn nữa lại còn được tinh anh bất động sản bản địa Thượng Hải gia nhập liên minh giúp đỡ nên việc phát triển tương đối thuận lợi.

Nếu nói cụ thể thì các khu đất cơ bản đều có thể nắm được nhưng nếu cần bàn giao các khoản thì Thiên Phu quyết không chịu khất nợ, luôn giao nộp đúng hẹn hoặc trước hẹn. Cho nên chính quyền Thượng Hải đối với loại công ty vừa có bối cảnh, vừa biết quy củ lại ra tay hào phóng như Thiên Phu là hết sức hài lòng.

Hơn nữa giai đoạn trước Thiên Phu cũng đã phối hợp ủng hộ một vài chính sách mang tính đột phá ở Thượng Hải. Mặc dù không kiếm được tiền nhưng lại nhận được rất nhiều ấn tượng tốt của chính quyền địa phương. Đương nhiên đối với Thiên Phu có năng lực xây dựng hùng mạnh này mà nói thì việc này cũng chẳng tính là gì, nhiều lắm cũng chỉ là mua bán hòa vốn mà thôi.

Sau hai ngày ở Thượng Hải, Triệu Quốc Đống và Triệu Trường Xuyên cùng bay tới Hoàn Trung - Lư Châu thị sát việc mở rộng rồi bay về An Đô.

************

- Ơ, cái tên này, tôi còn tưởng cậu đã tới Bắc Kinh làm quan thì quên tôi rồi đấy.
Nhâm Vi Phong hớn hở nhìn Triệu Quốc Đống từ trên xuống dưới:
- Nhìn vẻ mặt cậu cũng khá tốt, cơm gạo phương bắc có phải là dễ chăm sóc người hay không?

- Ha ha, chủ tịch Nhâm, nếu không thì ngài tới đó thử đi? Không chừng gió bụi ở Bắc Kinh có thể khiến ngài cảm nhận được chút mùi vị trời đất mênh mông đó.
Triệu Quốc Đống cũng ngồi luôn xuống ghế salon, không còn quan hệ cấp trên dưới nên hắn cũng không câu thúc gì nhiều, huống chi quan hệ giữa hắn với Nhâm Vi Phong vốn cũng không tệ.

Triệu Quốc Đống vừa ra khỏi văn phòng của Cam Bình, Lục Nhị lưu luyến đưa tiễn hắn với đôi mắt đỏ hoe, trông thật sự có hương vị ngàn dặm tiễn đưa tình lang nên khiến cho Triệu Quốc Đống có phần không được tự nhiên.

Cô bé Lục Nhị này cũng khá trọng tình trọng nghĩa, Cam Bình rốt cuộc đã chọn cô làm thư ký làm cho Ninh Lăng xôn xao một hồi.

Cũng có người mơ hồ cảm giác được việc Lục Nhị đột nhiên được điều tới văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh làm thư ký cho phó chủ tịch tỉnh Cam là có quan hệ với Triệu Quốc Đống, nhưng việc này cũng chẳng có chứng cớ gì, huống chi cũng chỉ là một thư ký mà thôi chứ chẳng phải chức vị cao gì cả.

Triệu Quốc Đống đã liều mạng xin Thái Chính Dương về An Nguyên nghỉ phép vài ngày. Trên bộ ngoài mấy việc theo thông lệ cuối năm thì cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cả, Thái Chính Dương cũng biết Triệu Quốc Đống rời khỏi Hoài Khánh khá vội vàng, có không ít quan hệ cũ ở An Nguyên chắc chắn cần phải liên lạc lại một chút nên hào phóng phê chuẩn cho hắn nghỉ. Dù sao hiện giờ thông tin liên lạc phát triển, đi đến chỗ nào cũng đều có thể liên hệ được.

Có lời đồn rằng Cam Bình có khả năng lớn sang năm sẽ được lên hội nghị hiệp thương chính trị toàn quốc. Đối với Cam Bình mà nói thì đây cũng là một cơ hội khó có được. Là một nữ cán bộ lãnh đạo theo đảng phái dân chủ nên ở An Nguyên địa vị của Cam Bình đã không còn có không gian bay lên tiếp. Hi vọng duy nhất chính là nhảy ra khỏi An Nguyên và lên trung ương, chỉ có như vậy mới là cơ hội của chị.

Mà Cam Bình đã đảm nhiệm hai khóa phó chủ tịch tỉnh ở An Nguyên, cũng coi là một lãnh đạo có thâm niên. Hơn nữa biểu hiện qua hai khóa đều rất tốt nên khiến cho cả bí thư tỉnh ủy hay chủ tịch tỉnh lúc đó đều có ấn tượng tốt.

Chủ tịch tỉnh đầu tiên Tô Giác Hoa hiện tại đã là ủy viên Bộ chính trị kiêm bí thư thị ủy Thượng Hải, sang năm sẽ là một trong những người có tiếng nói trọng lượng ở trung ương, mà chủ tịch tỉnh khóa thứ hai, hiện đang là bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp thì nghe nói cũng đã vào danh sách ủy viên Bộ chính trị. Năm sau có khả năng hai người này đều sẽ trở thành thành viên trong tầng quyết sách trung ương, nếu đã như vậy thì liệu có trợ giúp gì với Cam Bình vốn có ấn tượng tốt hay không?

Vừa ra khỏi chỗ Cam Bình thì Triệu Quốc Đống liền gọi điện thoại cho Nhâm Vi Phong, may mà Nhâm Vi Phong có ở đây.

Nhâm Vi Phong này không tồi, mặc dù là phó chủ tịch thường trực tỉnh nhưng khi ở trước mặt Triệu Quốc Đống thì đều xuất hiện với góc độ vừa là thầy vừa là bạn, nhất là đối phương đều có cảm tình tốt với mình, có rất nhiều vấn đề mà hai người đều có quan điểm nhất trí.

Nhâm Vi Phong cũng đã vận dụng đủ mối quan hệ để trợ giúp của công ty thiết bị xăng dầu Hoài Khánh lên thị trường chứng khoán. Do đó bất kể là mình có thể quay về An Nguyên hay không thì tuyệt đối cũng phải giữ được mối qệ này. Cho nên sau khi gặp Cam Bình xong là Triệu Quốc Đống lập tức tới bên Nhâm Vi Phong này.

- Quốc Đống, có người sợ là cả đời cũng không hi vọng được cơ hội tốt như vậy đâu, có thể đề bạt lên hẳn cấp bộ thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển của cậu sau này. Cậu còn trẻ, đừng có cả ngày ôm ấp oán niệm về toan tính của mình.
Nhâm Vi Phong mỉm cười.

- Chủ tịch Nhâm, tôi cũng chẳng có toan tính gì cả, tôi rất hài lòng về tình trạng hiện giờ, toàn tâm toàn ý suy tính đại kế phát triển nguồn năng lượng cho đất nước ta.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu, đừng có tưởng cậu hiện tại đắc chí vừa lòng nhưng mỗi người có con đường đi khác nhau. Hiện giờ cậu cần phải kinh lịch nhiều hơn nữa, lý lịch và sự từng trải tuyệt đối quan trọng trong hồ sơ, hai điều này sẽ có trợ giúp rất lớn đối với cả đời của cậu.

Nhâm Vi Phong nghiêm mặt nói.

- Tôi hiểu, cho nên ngoại trừ vài ngày đầu tâm trạng tích tụ thì sau đó tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Cho dù ngài thật sự muốn tôi trở lại Hoài Khánh làm thị trưởng thì tôi cũng không vui.
Triệu Quốc Đống thở ra một hơi.

- Ừ, cậu có thể nghĩ thông suốt điểm này là tốt nhất, đợt này tôi cũng không có thời gian lên Bắc Kinh nên cũng không tới thăm cậu được. Nhưng tôi nghe lão Đặng và Hồng Chung nói công ty thiết bị xăng dầu đã dựa vào sự hỗ trợ của cậu nên đã qua được cửa thẩm tra, giờ đang nhanh chóng tăng tốc chuẩn bị phát hành ra thị trường chứng khoán, tôi đại biểu cho tỉnh xin cảm ơn cậu.

Nhâm Vi Phong nói xong khiến Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay:
- Đừng, đây cũng là việc trong phận sự của tôi mà thôi chứ có phiền gì đâu. Chủ tịch Nhâm, đây vốn là chuyện mà tôi làm khi đảm nhiệm thị trưởng Hoài Khánh, chẳng lẽ vì thay đổi vị trí mà tôi bỏ mặc sao, về tình về lý thì đều hợp lý. Chuyện này có gì đâu chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status