Lộng triều

Quyển 12 - Chương 97


Nhâm Vi Phong khá hài lòng vì Triệu Quốc Đống vẫn giữ được tâm cảnh và tác phong. Hắn cũng biết Triệu Quốc Đống rời khỏi ghế thị trưởng Hoài Khánh không phải đơn giản như vậy, vừa không phải bị chèn ép như bên ngoài đồn mà cũng không được Thái Chính Dương kéo lên bộ để đánh bóng. Nếu nói đúng ra thì hai nhân tố này cũng đều có chút ít nhưng chắc chắn Yến Nhiên Thiên có tác dụng chính.

Quan hệ giữa Đàm Lập Phong và Yến Nhiên Thiên rất thân thiết, mà theo hắn biết thì Yến Nhiên Thiên qua lại rất gần với phó giám đốc sở công an tỉnh Nghiêm Lập Dân - Kẻ đã trực tiếp đưa sở công an tỉnh nhúng tay vào vụ điều tra Khánh Châu dính dáng tới xã hội đen.

Một loạt những hành động xuyên suốt nổi lên lại rất trùng hợp nên Nhâm Vi Phong không thể xen vào, với góc độ một người đi trước thì Nhâm Vi Phong cảm thấy Yến Nhiên Thiên quá ti tiện. Làm việc với một cán bộ trẻ tuổi mà không hề giúp đỡ hay bảo hộ gì mà ngược lại lại luôn soi mói tìm cách để đối phương phạm sai lầm rồi từ đó để thân tin của mình nhảy vào vị trí. Đối với một cán bộ cao cấp mà nói thì đây là điều không thích hợp.

Hắn cũng tin chắc Triệu Quốc Đống không thể nào vì một chủ nhiệm ủy ban xây dựng mà giở cái thủ đoạn vụng về như vậy, như vậy thì quá coi thường năng lực trí tuệ của Triệu Quốc Đống rồi. Có lẽ là có người đứng bên trong động tay động chân, nhưng Nhâm Vi Phong cho rằng nếu đứng từ góc độ trên tỉnh mà nói thì phải thấy rõ ràng mới phải, nhưng cuối cùng Ninh Pháp vẫn lựa chọn để Triệu Quốc Đống rời đi, điều này làm Nhâm Vi Phong có phần hoang mang.

Chẳng qua Nhâm Vi Phong vẫn cho rằng Triệu Quốc Đống tới bộ rèn luyện một chút thì cũng rất cần thiết và có lợi, có đôi lúc anh lên vị trí cao thì tầm nhìn sẽ rộng mở hơn, tâm trạng vốn rối rắm ở cấp độ nào đó sẽ lập tức trở thành hư không. Đó cũng là một loại nâng cao.

Triệu Quốc Đống ngồi nói chuyện với Nhâm Vi Phong hơn nửa tiếng rồi mới rời đi, sắp qua năm mới đều là những thời điểm mà lãnh đạo bận rộn nhất, có thể dành cho mình nửa giờ thì cũng là khó có được rồi. Triệu Quốc Đống cũng rất biết điều nên ngay cả cơm cũng xin khiếu và trực tiếp trở về trụ sở Nhạn Nam Phi, tìm một gian phong riêng để nghỉ trưa.

Câu lạc bộ Nhạn Nam Phi vẫn giữ phong cách phát triển vững vàng, thu hút các khách cao cấp chính là tiêu chí của Nhạn Nam Phi. Chính vì tiêu chí này nên Nhạn Nam Phi thà rằng khách đến ít đi một chút nhưng tuyệt đối không hạ thấp ngưỡng bậc, điều này cũng khiến các hộ khách tới đây cũng hết sức chân thành, đương nhiên đây cũng là điểm lo lắng không ngừng của hai chị em Từ Xuân Nhạn.

Chính bởi vì như thế nên Nhạn Nam Phi đã tạo được một thương hiệu sang trọng ở An Đô, cộng thêm hai chị em Từ Xuân Nhạn kết hợp quá tốt nên khiến ngay cả giới hắc đạo An Đô xưa nay không giao thiệp với ngành sản xuất bảo vệ sức khỏe cũng phải cân nhắc xem đứng sau lưng hai chị em nhà này là ai.

Chẳng qua những nhân sĩ tin tức nhanh nhạy thì đều hiểu rõ, nguyên thường vụ quận ủy quận Thiên Hà, bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng phân cục Thiên Hà là Khâu Nguyên Phong – bây giờ đã lên làm Phó cục trưởng Cục Công an Thành phố An Đô hẳn là có liên quan với người đứng sau câu lạc bộ này.

Khi Khâu Nguyên Phong nhận được điện thoại của Triệu Quốc Đống thì cục công an thành phố An Đô đang họp hội nghị đảng ủy.

Hội nghị đảng ủy do thường vụ thị ủy, bí thư Đảng ủy chính pháp, bí thư đảng ủy cục công an, cục trưởng Lưu Triệu Quốc chủ trì, phó bí thư đảng ủy cục công an thành phố, phó cục trưởng thường trực Quản Trường Phong bố trí công tác bảo vệ an toàn trong đợt tết âm lịch.

Là phó cục trưởng có thâm niên ít nhất nên Khâu Nguyên Phong được phân quản lý khối trị an, gắn liền với phân cục Thiên Hà, đồng thời là lãnh đạo cục trực chỉ huy tết này, do đó tết năm nay sẽ không còn có thời gian an nhàn.

Khi Khâu Nguyên Phong bước vào một gian phòng ở gần Nhạn Nam Phi thì Triệu Quốc Đống đã chờ được một lúc. Xưa nay đến những nơi này thì Khâu Nguyên Phong đều rất cẩn thận. Nhậm chức ở quận Thiên Hà cũng được một thời gian nên rất nhiều người trong giới giải trí đều biết hắn, tuy rằng chỉ là đến ngồi gặp Triệu Quốc Đống một lúc nhưng hắn vẫn rất chú ý.

Khâu Nguyên Phong biết quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Từ Xuân Nhạn vẫn nhập nhằng. Chẳng qua hắn cũng phải thừa nhận người đàn bà này đúng là có ma lực câu hồn đoạt phách, dù là khuôn mặt hay dáng người cộng thêm tính tình dịu dàng, khéo léo như nước nên khiến người ta khó có thể kiềm chế.

Sự thành thục của phụ nữ tuổi ba mươi cũng là thời điểm mang lực sát thương lớn nhất, cũng khó trách Triệu Quốc Đống mãi không dứt được.

Khâu Nguyên Phong chỉ có thể oán trách hồi đó mình tới nhà máy dệt Giang Miếu dự tiệc rồi lại kéo theo Triệu Quốc Đống về, rước lấy đoạn nghiệt duyên này. Cũng may tên Triệu Quốc Đống này cũng rất cẩn thận nên cũng chưa xảy ra chuyện gì loạn cả.

Triệu Quốc Đống chú ý thấy hai đầu lông mày của Khâu Nguyên Phong nhíu lại lo lắng, nếu không quan sát cẩn thận thì tuyệt đối không nhìn ra, hơn nữa Triệu Quốc Đống có cảm giác như Khâu Nguyên Phong cũng không cố ý che dấu thần sắc lo lắng này.

- Sếp Khâu, làm sao vậy? Tôi thấy hình như tâm trạng anh không tốt lắm.
Triệu Quốc Đống hỏi.

- Tết này tôi phải trực ban chỉ huy, bận rộn quá, một mạch từ tết âm lịch cho đến nguyên tiêu, hoạt động trong thời gian này đều do tôi phụ trách, xem chừng nếu muốn thoải mái thì cũng phải qua 15 này.

Khâu Nguyên Phong không trả lời thẳng vấn đề của Triệu Quốc Đống.

- Ha ha, xem ra cục công an thành phố chỗ sếp đúng là bắt nạt người mới đó, sếp vừa mới tới mà đã bắt trực ban chỉ huy sao?
Triệu Quốc Đống cũng nói theo đề tài của đối phương.

- Đây là quy củ trong cục, ai đến cuối cùng thì tết sẽ do người đó lo.
Khâu Nguyên Phong cười cười:
- Việc này cũng không tính là bắt nạt mà đã trở thành thông lệ rồi, ai cũng phải có việc mở đầu này.

- Cũng phải, do sếp mới tới mà. Có điều qua tết này thì mọi người không thể đổi phiên sao? Mùng một sang năm là sếp có thể nghỉ ngơi khỏe rồi.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Hừ, nghỉ ngơi? Ngồi ở vị trí này thì chẳng có ngày nào có thể thoải mái cả, tôi được phân công quản lý trị an, ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, lo ở đâu có vụ án, chỗ nào có nhân tố bất ổn, thị ủy, ủy ban nhân dân thành phố có thể bị bao vây hay không, hoặc là sao nơi này có tỷ lệ thắc mắc của quần chúng cao... Tóm lại, một chữ, khổ!
Khâu Nguyên Phong thở dài một hơi:
- Đây giống như cậu, một bước lên trời, ngồi ngay trong bộ, nhàn nhã, hả hê.

- Ha ha, sếp Khâu, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chẳng lẽ các bộ và ủy ban trung ương lại không có khó khăn sao? Lãnh đạo bên trên nói một câu thì anh ở bên dưới phải nghiền ngẫm ý đồ của lãnh đạo, rồi dựa theo đó mà triển khai công tác. Chẳng quản anh điều tra nghiên cứu cũng được, khảo sát hay là thu thập tình hình cũng tốt, nói tóm lại thì cuối cùng anh phải có câu trả lời hài lòng cho lãnh đạo, phù hợp với ý đồ của lãnh đạo, nếu không thì anh cứ đợi ăn quả đắng đi. Chỉ cần hai lần không hài lòng thì anh chỉ có thể bị vứt sang một bên.
Triệu Quốc Đống lắc đầu:
- Nếu mà đơn giản như sếp tưởng tượng thì các bộ và ủy ban trung ương có thể bỏ đi từ lâu rồi.

- Năm nay công tác cũng không dễ làm gì cả.
Khâu Nguyên Phong thở dài nhạt nhẽo.

Triệu Quốc Đống cảm giác đối phương hình như có tâm sự nhưng mà lại không muốn đề cập tới, điều này làm cho trong lòng hắn óc dự cảm không tốt, hắn lo Khâu Nguyên Phong có chung nỗi lo như mình. Khâu Nguyên Phong được thăng cấp lớn chủ yếu là nhờ sự giúp đỡ của Lưu Triệu Quốc, trong tình cảnh này thì rất nhiều chuyện chỉ có thể giấu ở trong lòng mà thôi.

- Sếp Khâu, làm việc thì chỉ cầu mình an lòng là được, không khiến lương tâm thất vọng, không hổ thẹn khi nhận tiền lương của quốc gia, còn những cái khác thì chỉ cần cố hết khả năng là được, thế thôi.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Có một số việc không phải tôi và sếp có thể thay đổi được, đều là người trưởng thành nên trước khi làm chuyện này cũng phải suy nghĩ thấu đáo mới được.

Khâu Nguyên Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc nhìn thẳng Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, cậu cũng biết à?

- Sao tôi lại không thể biết?
Triệu Quốc Đống hỏi lại.

- Nếu như ngay cả cậu cũng biết thì y nguy hiểm rồi, chúng ta phải ngăn cản y.
Khâu Nguyên Phong nói với thần sắc phức tạp.

- Làm sao sếp biết tôi không ngăn cản anh ta?
Triệu Quốc Đống thở dài một hơi:
- Tôi chỉ hi vọng anh ta không tiếp tục lún sâu xuống nữa, anh ta nói anh ta chưa bao giờ dính dáng đến mấy điều tôi nói kia.

Khâu Nguyên Phong khá khiếp sợ vì không biết sao Triệu Quốc Đống lại biết được chuyện này. Hắn thấy được là khi còn làm cục trưởng phân cục Thiên Hà, hiện giờ lại là phó cục trưởng quản lý trị an thành phố, nên cũng thông qua nhiều con đường để đoán ra được, mặc dù như vậy thì không có căn cứ gì cả mà chỉ hoài nghi mà thôi.

- Vậy làm sao bây giờ?
Khâu Nguyên Phong lần đầu tiên hỏi một câu như vậy.

- Sếp Khâu, tôi chỉ là ngẫu nhiên mới biết được. Tôi đoán bây giờ cũng chưa có người nào biết được đâu. Nhưng loại chuyện này thì sao có thể che giấu mãi được, trừ phi hiện giờ anh ta chịu thu tay lại, cái nghề này có nhiều đối thủ lắm, dính dáng tới quá nhiều lợi ích, anh không có khả năng cả đời không xảy ra chuyện.
Triệu Quốc Đống cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đương nhiên hắn cũng không chẳng có chứng cớ, hiện tại ngay cả Khâu Nguyên Phong cũng hoài nghi nên càng khiến Triệu Quốc Đống nghi ngờ hơn.

- Tôi biết là bởi vì vị trí đặc thù của tôi. Cậu có biết như vậy thật sự rất nguy hiểm.
Khâu Nguyên Phong thở dài nói.

- Vậy thì sao chứ? Giờ cũng không có chứng cớ gì cả, chúng ta nói anh ta nghe không lọt, mà ngược lại sẽ dẫn tới hiểu lầm không cần thiết, vị trí của sếp hiện tại lại càng nhạy cảm, ôi, chuyện này thật khó xử.
Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy khá đau đầu.

Khâu Nguyên Phong lắc đầu không nói.

Triệu Quốc Đống dường như cũng cảm thấy không khí có phần nặng nề, nói đến chuyện mà đến hiện giờ còn không thể xác định thì đúng là khiến tâm trạng người ta không tốt được, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nào đối diện thẳng được mà chỉ chờ thời cơ thích hợp.

- Vậy nói về cậu đi, Quốc Đống, cậu cũng trưởng thành rồi, cũng nên có con cái đi chứ?
Khâu Nguyên Phong đột nhiên đổi chủ đề.

Triệu Quốc Đống lại thấy trong lòng hồi hộp, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, xem ra Khâu Nguyên Phong có ý trêu mình đây.

- Sếp Khâu, không vội, tôi mới 31 tuổi thôi mà.
Triệu Quốc Đống cười khổ.

- Cậu 31 tuổi nhưng em dâu thì chỉ ít hơn cậu 2 tuổi thôi, cậu thì không sao cả, cứ nhìn cậu thì dù có 60 tuổi cũng khỏe như voi nhưng phụ nữ thì không được như vậy, bản thân cậu phải nghĩ cho kỹ chuyện này.

Lời của Khâu Nguyên Phong dường như có ẩn ý khiến Triệu Quốc Đống cảm nhận được hương vị lão lãnh đạo ngày xưa.

Lời này hình như không phải chỉ nói mỗi Lưu Nhược Đồng mà như nhắc nhở hắn cũng phải suy xét tới quan hệ với Từ Xuân Nhạn, Triệu Quốc Đống chỉ biết cười khổ trong lòng.

Mình không phải là không muốn có con, Vận Bạch cũng đã mang thai hơn hai tháng rồi, chắc không bao lâu nữa thì bụng sẽ phồng to lên rồi sẽ phải tránh sang bên Hồng Kông chờ sinh. Cù Vận Bạch cảm thấy ở Hồng Kông có hơi mạo hiểm, dù sao có quá nhiều người từ đại lục tới Hồng Kông, đây cũng không phải biện pháp ổn thỏa, nên cô muốn sang Thụy Sĩ để sinh, Triệu Quốc Đống cũng nghe theo cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status