Lộng triều

Quyển 13 - Chương 102


- Ồ, người Mỹ có đến câu lạc bộ không?
Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Câu lạc bộ giao lưu này có thể nhanh chóng vận hành như vậy cũng là nơi tốt để nhân viên các công ty tiến hành trao đổi với nhanh.

Trung tâm văn hóa, giải trí của Ninh Lăng không thể so sánh với các An Đô, thậm chí là Miên Châu cùng Lam Sơn. Mà Khu khai phát và khu Lâm Cảng đã có rất nhiều công ty tiến vào, nó sẽ mang tới một ít vấn đề xã hội. Ví dụ như nhà ở cho công nhân, nơi giải trí. Còn nhân viên kỹ thuật và nhân viên quản lý lại càng có nhiều nhu cầu hơn nữa, đó đều là những vấn đề cần giải quyết.

Lý thuyết thì chính quyền không cần quản mấy việc này vì nó là của chính bản thân của công ty. Nhưng Triệu Quốc Đống biết nếu muốn biến Ninh Lăng thành đô thị hấp dẫn thì phải không ngừng hấp dẫn các công ty đến Ninh Lăng, không chỉ tín tới việc giám đốc các công ty đạt lợi nhuận mà thôi, phải suy nghĩ cho sự phát triển của các công ty. Nếu anh có thể cung cấp một nơi để nhân viên, công nhân các công ty giao lưu trao đổi, làm bọn họ coi Ninh Lăng là nhà thì anh mới có thể thực sự thành công.

Cho nên khi Triệu Quốc Đống đề xuất đưa ra các chế độ thưởng cho nhân tài, nhà ở dành cho chuyên gia cùng với câu lạc bộ giao lưu này đều vì tính tới khả năng tốt lên cho Ninh Lăng. Ninh Lăng có nhiều điều kiện khác những nơi khác, anh muốn Ninh Lăng tăng tính cạnh tranh thì phải suy nghĩ càng chu đáo hơn.

- Đi, có thể không đi sao? Người Mỹ đề xuất, chúng tôi có thể không đi cùng sao? Kết quả ngài biết bọn họ nghĩ như thế nào không? Bọn họ gặp mấy sinh viên khoa tiếng Anh trường sư phạm Ninh Lăng, mấy sinh viên này nói chuyện khá vui vẻ với người Mỹ. Người Mỹ cũng vui và cảm thấy Ninh Lăng không ngờ có thể cung cấp câu lạc bộ giao lưu cho nhân viên các công ty, đây là điều khó có thể tin tưởng. Người Mỹ nói bọn họ đi khảo sát các nơi khác cũng chưa từng thấy nơi nào suy nghĩ chu đáo cho các công ty như vậy.

Lý Đại Phú có chút hưng phấn nói:
- Tôi nói đây là do Ninh Lăng chúng ta thật lòng chào đón các công ty đến Ninh Lăng lâu dài, cũng không phải chỉ nhìn đến lợi ích trước mắt. Cho nên ngành phục vụ của Ninh Lăng càng lúc càng chu đáo hơn, làm cho các công ty có thể yên tâm phát triển lớn mạnh.

Lý Đại Phú nói làm cho Lam Quang và Phù Quyên đều vui vẻ. Bọn họ đều biết khách người Mỹ đến quan trọng như thế nào. Đây đều là đến khảo sát hoàn cảnh đầu tư của Ninh Lăng, kết quả không ngờ lại trùng hợp gặp được chuyện này.

- Người Mỹ nói như thế nào?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

- Người Mỹ không nói gì nhưng tôi có thể cảm nhận bọn họ rất hài lòng. Mà phiên dịch cũng nói là người Mỹ rất hứng thú với cách làm của Ninh Lăng chúng ta. Cảm thấy cách làm của chính quyền Ninh Lăng khác với các nơi khác. Tôi cũng đã bảo phiên dịch giới thiệu việc Ninh Lăng chúng ta có chế độ thưởng nhiệm vụ, nhà chuyên gia cho nhân viên các công ty. Bọn họ hy vọng Ninh Lăng chúng ta có thể hình thành một hệ thống mấy chuyện này, sau đó gửi văn bản cho bọn họ, đương nhiên đây là do phiên dịch nói cho chúng ta.
Lý Đại Phú có chút đắc ý nói:
- Tôi đã lập tức yêu cầu Văn phòng ủy ban chuẩn bị việc này, phải làm xong trong ngày mai để giao cho người Mỹ trước khi bọn họ đi.

- Làm hai bản, không phải Thị trưởng Chung vẫn đang tiếp khách của tập đoàn Fukuda sao? Cũng gửi cho khách của Fukuda một bản. Xem ra tác phong làm việc và lực độ làm việc của cục Chiêu thương làm không tốt, chỉ giới thiệu phương diện cứng, ưu đãi thuế, đảm bảo ung ứng điện mà thôi, nhưng quên phần quan trọng nhất đó là phần mềm.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.

- Đúng rồi Đại Phú, bảo Văn phòng ủy ban thêm cả mảng bồi dưỡng người lao động vào nữa. Phải để cho khách thấy chúng ta có thể cung cấp công nhân được tập huấn đầy đủ cho bọn họ, mai cũng yêu cầu công ty quảng cáo kết hợp mấy thứ này lại, có lẽ ngày kia cũng sẽ dùng tới đó.

- Bí thư Triệu, ngày kia có chuyện gì?
Lam Quang quan tâm nói. Đã muộn như vậy còn thông báo họp khẩn cấp nhất định có việc lớn. Chung Dược Quân và Lý Đại Phú đều đang tiếp khách mà đều được thông báo về cơ mà.

- Ừ, mọi người chắc đều biết tối này Ủy viên trưởng đến An Đô, mai khảo sát An Đô, ngày kia đến Ninh Lăng chúng ta.
Triệu Quốc Đống gno.

- Hả?
Mọi người cùng kêu lên.
- Ủy viên trưởng đến Ninh Lăng chúng ta?

- Ừ, có lẽ 11h sáng ngày kia đến Ninh Lăng, ăn trưa hoặ là không. Bây giờ tỉnh chưa xác định điều này, nói tóm lại là đến Ninh Lăng chúng ta thị sát công việc.
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Mọi người cũng không nên khẩn trương. Chúng ta đây là đánh ngã Miên Châu mới được Ủy viên trưởng tới đó, chủ yếu là thị sát công việc chống bệnh Sars, chú trọng là xem Bệnh viện truyền nhiễm. Thị trưởng Phù, ngày mai anh đến bệnh viện truyền nhiễm kiểm tra một lần.

- Ủy viên trưởng đến Ninh Lăng chúng ta chỉ để xem bệnh viện truyền nhiễm sao?
Lý Đại Phú có chút khó hiểu nói.

- Vốn không đến lượt chúng ta nhưng do bây giờ bệnh Sars lan tràn cả nước nên Ủy viên trưởng xuống đương nhiên sẽ muốn xem công việc này. Nhưng tỉnh suy nghĩ thì thấy ngoài An Đô thì chỉ có Ninh Lăng chúng ta có thành tích trong chống bệnh Sars, cho nên cũng chỉ có thể chọn Ninh Lăng ta. Nếu không anh cho rằng lãnh đạo ngồi xe hơn bốn tiếng từ tỉnh xuống Ninh Lăng làm gì?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Mặc dù như vậy Miên Châu chắc cũng đang rất tức chúng ta, cảm thấy chúng ta đã đoạt phần của bọn họ.

- Ồ, chúng ta đâu có chủ động tranh với họ, đó là Tỉnh ủy bố trí mà.
Phù Quyên nói:
- Miên Châu có giỏi thì làm tốt công việc đi, như vậy tỉnh nhất định sẽ chọn bọn họ.

- Nhưng thủ trưởng tới chẳng lẽ chỉ xem một điểm thôi sao?
Lý Đại Phú có chút bực mình nói:
- Cho dù Ninh Lăng chúng ta không thể so sánh với An Đô, Hoài Khánh thì cũng không phải không có một chỗ nào để xem chứ?

- Cũng không thể nói như vậy, nếu không tôi gọi mọi người lên đây làm gì. Trước khi đi Phó chủ tịch Vi Phong nói với tôi là chúng ta nên chuẩn bị tốt một chút, nếu như thủ trưởng muốn ăn tối rồi mới đi vậy là còn hai ba tiếng buổi chiều. Chúng ta có thể bố trí một hai điểm thăm quan. Ý của tôi là cố gắng bố trí thêm một hai điểm, làm thủ trưởng và lãnh đạo tỉnh có thể cảm nhận rõ sự phát triển và thay đổi của Ninh Lăng chúng ta. Hôm nay cần là xác định chọn mấy điểm, hơn nữa đều là nơi để thủ trưởng và lãnh đạo tỉnh xem đều có ấn tượng rất sâu.

Lúc này ngoài Chúc Đông Phong chưa đến, các vị được thông báo khác đều tới.

- Vậy Bí thư Triệu, lãnh đạo tỉnh có yêu cầu đặc biệt gì không?
Lý Đại Phú vội vàng nói.

- Cái này thì không, ngoài Bệnh viện truyền nhiễm ra thì chủ tịch Vi Phong nói muốn thể hiệm điểm sáng nhất của Ninh Lăng, không nên cực hạn một mặt, điểm này cần phải nắm chắc.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi thấy Ninh Lăng chúng ta có nhiều điểm sáng, dù là sản xuất nông nghiệp hay du lịch, hoặc là công nghiệp, dịch vụ thì Ninh Lăng đều có những mảng sáng. Điều này cũng khiến tôi khó lựa chọn.

- Bí thư Triệu, vấn đề tam nông được Trung ương rất chú trọng. Mà Ninh Lăng chúng ta mấy năm nay việc khiến nông dân thoát nghèo, giàu lên đi đầu cả tỉnh. Tất cả các huyện nghèo cấp quốc gia, cấp tỉnh đều đã thoát mũ này. Ví dụ như Hoa Lâm càng nhảy lên thành huyện xếp thứ hai toàn thị xã, cuộc sống nông dân được tăng cao. Còn có cả cơ sở trồng cỏ ở Hoa Lâm, Thương Hóa, cơ sở trồng khoai tây xanh ở Thổ Thành, đây đều là trọng điểm phát triển nông nghiệp. Bí thư Triệu không phải thường nói tăng thu nhập của nông dân thậm chí càng thể hiện thành tích ở một nơi hơn là tăng GDP sao? Tôi thấy nên suy nghĩ đến mảng sản xuất nông nghiệp.

Mạnh Uyên quyết đoán lên tiếng. Y phụ trách mảng nông nghiệp, mấy năm qua sản xuất nông nghiệp khởi sắc. Thu nhập bình quân của nông dân Hoa Lâm thậm chí còn vượt qua Tây Giang, dù là trong toàn tỉnh cũng xếp ahngj đầu. Đây chính là thành tích đáng tự hào đối với một huyện trước rất lạc hậu.

- Bí thư Triệu, khu dân cư Tây Giang cùng thành cổ Thổ Thành đã được công nhận là di tích lịch sử cấp quốc gia, bây giờ thị xã đang toàn diện khởi động xin công nhận di tích lịch sử thế giới. Thành cổ Thổ Thành đang được trùng tu, khu dân cư Tây Giang lại đang được công ty điện ảnh Ấn tượng sáng tạo Bắc Kinh đến khảo sát, sáng mai bọn họ lại tới lần nữa. Nếu thủ trưởng có thể đến hai nơi này xem một chút thì tôi thấy nó có sức thuyết phục lớn cho sự quảng cáo.

Lỗ Năng bị Mạnh Uyên nói trước nên có chút buồn bực. Chẳng qua điều này cũng khó trách, ai chẳng muốn thể hiện công việc do mình phụ trách với Lãnh đạo trung ương cơ chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status