Lộng triều

Quyển 14 - Chương 119


Bắt đầu từ mồng ba chính là truyền thống ra tết. Mấy người Triệu Quốc Đống đến vừa lúc Đồng gia tổ chức tiệc ra tết.

Khách đến Đồng gia đều có chút tò mò vì chiếc xe Cherokee đầy bùn đất đõ bên ngoài. Theo bọn họ biết thì chỉ có các ông chủ quặng mỏ gần thị trấn mới có loại này, còn đâu bình thường đều là mấy xe như Santana.

Chiếc xe Cherokee 4700 này nghe nói là của cục Giao thông thành phố Kiềm Dương, cục trưởng trước đã đi nhưng số không quá tốt và bị bắt. Không biết có phải do chiếc xe này trông quá hào hoa hay không mà cục trưởng bây giờ không thích đi, hầu hết để cho văn phòng dùng. Ai muốn đi thì đi nhưng đương nhiên là phải có đủ tư cách.

Phùng Minh Khải gọi điện hỏi, cục Giao thông liền đưa xe tới. Qua đó Triệu Quốc Đống cũng thấy được uy thế của thư ký Thị trưởng. Đương nhiên Triệu Quốc Đống cảm thấy Phùng Minh Khải nói chuyện khá khách khí giống như lần đầu làm việc cá nhân vậy.

Bố Đồng Úc rất nhiệt tình, đương nhiên cũng có sự hào sảng của một cán bộ xã, thị trấn.

Đồng Úc từng nói nếu không có bố thì cô không có cơ hội đi học đại học. Không phải ai thi đỗ đại học cũng có thể đi học đại học. Chi phí bốn năm học có thể khiến một gia đình đã nghèo nay nghèo gấp mười lần.

Nhà Đồng gia cách đường chính thị trấn vài trăm mét. Lần này ngoài họ hàng ra còn có không ít người có tai có mặt ở thị trấn.

Bữa ra tết này là nhân vật, anh càng làm to chứng tỏ địa vị và quan hệ của nhà anh trong họ hàng, bạn bè. Người đến nhiều, thân phận cao sẽ khiến cho tiếng của gia đình này tăng lên.

Triệu Quốc Đống cũng không biết xe mình mượn để đến đây cũng khiến Đồng gia tăng thêm không ít tiếng. Mặc dù hắn cũng biết ở quê khá chú trọng bữa ra tết nhưng nếu nói đó là cách để so sánh nhau đúng là có chút cực đoan.

Ngồi cùng bàn với Triệu Quốc Đống ngoài bốn cô gái còn anh trai của Đồng Úc. Đó là một người trên 30 tuổi, bây giờ nghe nói được em gái mua giúp một chiếc xe công nông chạy hàng lên huyện, chủ yếu là chở mỏ quặng từ núi ra.

Người này rất nhiệt tình, y có thể cảm nhận ra Triệu Quốc Đống trông khá đặc biệt, không biết có quan hệ kia với em gái mình không? Cả bốn cô gái đều đẹp, tuy nói y tự tin vào em gái mình nhưng thật lòng mà nói không ai thua gì Đồng Úc mấy.

Từ lời nói của các cô này, y đều không nhận ra bốn cô gái có quan hệ kia với Triệu Quốc Đống, cũng chỉ nói là bạn của mọi người mà thôi. Nhưng quan hệ bạn bè đến mức nào mà phải đi xa như vậy đến đây, hơn nữa em gái mình đã lớn mà không có bạn trai, các cô gái ở quê bằng tuổi đều có con hết rồi, dù bây giờ Đồng Úc có sống ở thành phố cũng không đến mức cả đời không lấy chồng chứ?

Qua 12h là bắt đầu bữa ăn. Mấy người Cổ Tiểu Âu cùng Lam Đại lần đầu ăn tiệc ra tết to như vậy nên đều thấy là lạ. Ngăn cách mâu thuẫn giữa các cô như biến mất, dù sao đây cũng là nhà Đồng Úc, dù có không thoải mái thế nào cũng phải chôn vào bụng.

Mấy người Triệu Quốc Đống ngồi cách không xa bàn cấp cao nhất, qua đó có thể thấy bố Đồng Úc coi trọng Triệu Quốc Đống như thế nào. Mặc dù Đồng Úc tìm mọi cách giải thích cô chỉ có quan hệ bạn bè bình thường với Triệu Quốc Đống, nhưng Đồng phụ lại nhìn Triệu Quốc Đống như con rể, trong lòng lời nói đều có ý giao con gái mình cho Triệu Quốc Đống.

Bàn ăn bày đủ cả con gà, vịt thể hiện Đồng gia có chút thực lực ở địa phương, nó khác một số hộ chặt đôi con gà ra, vịt cũng chỉ có vài miếng sau đó thêm rau vào.

Triệu Quốc Đống khá hứng thú ăn đồ ăn Kiềm Nam. Thức ăn Kiềm Nam bị ảnh hưởng của hai tỉnh Xuyên, Tương nên có vị cay. Dù là cá, vịt, gà đều cay cả. Cũng may Triệu Quốc Đống không sợ cay nhưng mấy cô gái kia lại khác, mặt đỏ bừng, nước mắt thiếu chút nữa trào ra.

Ngoài cửa đột nhiên trở nên náo động. Đồng phụ cùng với anh Đồng Úc ngồi cùng bàn Triệu Quốc Đống đứng lên ra ngoài đón, tất nhiên là có nhân vật lớn nào đấy. Triệu Quốc Đống không quá để ý cứ tiếp tục ăn.

- Lý tài thần đã về.
Không biết ai kêu lên như vậy.

Khách xung quanh Triệu Quốc Đống đều đứng lên, không ít người thò cổ nhìn ra ngoài.

- Có chuyện gì thế? Lý tài thần nào vậy Tiểu Úc?
Cổ Tiểu Âu là người thích náo nhiệt nên thấy mọi người xôn xao cũng đứng lên nhìn quanh.

Mặt Đồng Úc có chút kỳ quái giống như không muốn nói. Cô có chút do dự rồi nói:
- Là một người bố tôi quen từ mấy năm trước, cũng có chút họ hàng xa với nhà tôi. Mẹ tôi họ Lý, nếu nói về họ hàng tôi phải gọi là chú.

Kiều San cùng Lam Đại đều thấy vẻ mặt Đồng Úc là lạ giống như có chuyện bí ẩn gì đó.

Một xe Lincoln màu đen từ từ đỗ bên cạnh xe Triệu Quốc Đống.

Có vẻ như muốn so sánh với xe của Triệu Quốc Đống, hai xe cách nhau không đầy hai mét. Một xe đến từ gia tộc Ford, một xe đến từ gia tộc Chrysler bên kia bờ Đại Tây Dương, không ai nhường ai. Nhưng xe Lincoln được lau rửa cẩn thận nên trông bề ngoài hơn xe của Triệu Quốc Đống.

Ở khu vực nông thôn mà có thể thấy một xe Bắc Mĩ đúng là hiếm, ngay cả Triệu Quốc Đống cũng phải thừa nhận bất cứ khu xa xôi nào cũng là đầm rồng hang hổ. Mặc dù ở nơi đây mà chơi Lincoln có vẻ hơi không phù hợp nhưng dù sao có thể mua được xe này cũng không uổng hai chữ Tài Thần.

Từ trên xe đi xuống là một người khoảng 30 tuổi trông đầy kiêu ngạo. Mọi người thấy là tên này đều có chút giật mình nhưng lập tức cười cười chào hỏi đầy khách khí. Tên thanh niên lấy một bao Trung Hoa trong xe ra mời mấy vị chú bác đứng đầu, nhờ bọn họ mời giúp mọi người. Sau đó y nhìn quanh như tìm ai đó.

Đồng phụ cười ha hả chào tên thanh niên, anh Đồng Úc cũng đứng bên cười nói. Xem ra bọn họ đều cảm thấy vinh dự khi tên thanh niên này tới.

- Tiểu Úc, đây là chú bà?
Kiều San có chút tò mò nói:
- Xem ra không hơn bà mấy tuổi mà.

- đây cũng là bình thường, họ hàng ở quê rộng nên có nhiều người ít hơn mình mà còn là bậc bề trên.
Triệu Quốc Đống thực ra không ngạc nhiên vì việc này. Quê chú trọng thứ bậc nhưng khi cuộc sống xã hội hiện đại ăn mòn khiến cho hệ thống gia tộc ở quê dần sụp đổ. Ai có bản lĩnh hơn, ai có nhiều tiền hơn người đó có sức ảnh hưởng lớn hơn.

Mọi người rất nhanh nhìn về phía bàn Triệu Quốc Đống.

Lúc trước Triệu Quốc Đống xuất hiện khiến không ít người bàn tán, không ít người cũng tưởng là con rể Đồng phụ tới nhà nên đều chúc mừng. Đồng phụ mặc dù có ý phản đối nhưng trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý khiến không ít người thầm đoán là đúng.

Nhưng lúc này mọi người khi nhìn về phía bàn Triệu Quốc Đống lại với ý khác hẳn. Tên thanh niên kia cũng đã tách đám người để đi tới.

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc bỏ đũa xuống. Hắn nhìn Đồng Úc đang đầy lo lắng rồi nhìn Đồng phụ có vẻ xấu hổ mà đoán ra được gì đó.

- Tiểu Úc, sao em lại về thế. Anh nghe chú nói em không phải không muốn về sao?
Tên thanh niên có chút tham lam nhìn bốn cô gái nhưng rất nhanh đã ẩn đi.

- Muốn về thì về thôi.
Đồng Úc lạnh nhạt nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status