Lộng triều

Quyển 14 - Chương 45


- Tụ tập tài chính chỉ là một phương diện, rất nhiều người làm bất động sản chỉ nhìn điểm này. Mặc dù dự trữ quỹ đất là quan trọng, nhưng cũng phải chú ý tính hợp lý giữa quỹ đất và tiền mặt.
Triệu Quốc Đống nói.

Kiều Huy là chuyên gia trong lĩnh vực này, bây giờ Dương Thiên Bồi về cơ bản đã giao hết mảng bất động sản cho Kiều Huy. Sự thật chứng minh Kiều Huy đã khá thành công. Mà Dương Thiên Bồi càng phụ trách chính vào cơ cấu của cả tập đoàn và mảng xây dựng. Xây dựng Thiên Phu đã bắt đầu hướng ra thị trường nước ngoài, bắt đầu cạnh tranh nhận hợp đồng với các công ty xây dựng khác.

Ví dụ như một vài hạng mục xây dựng ở Kazakhstan, Turkmenistan, Pakistan, Myanmar cùng với Sudan, mặc dù Thiên Phu còn chưa thể so sánh với các công ty nhà nước khổng lồ nhưng xây dựng Thiên Phu đã thành công đi bước đầu. Mà công ty xây dựng Thiên Phu cũng đang chuẩn bị niêm yết lên thị trường chứng khoán.

Triệu Quốc Đống không quá quan tâm tới chuyện của Thương Lãng, Thiên Phu. Theo hắn thấy trách nhiệm của hắn đối với hai tập đoàn này đã hết. Hai tập đoàn này như con thuyền vào biển lớn bắt đầu hành trình của nó. Đương nhiên ở vài vấn đề quan trọng thì Triệu Quốc Đống vẫn có thể phát huy tác dụng chỉ đường của mình.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống bây giờ quan tâm hơn cả là sự phát triển của công ty năng lượng Quốc Toàn. Hắn công tác ở Bộ năng lượng hơn nửa năm cùng ký ức về sau khiến hắn hy vọng năng lượng Quốc Toàn có thể tạo tác dụng phá vỡ thị trường nguồn năng lượng của Trung Quốc, thậm chí có thể tiến ra nước ngoài.

…..

- Trường Xuyên mua cho anh một căn ở Ngự phủ Giang Nam, anh định xử lý như thế nào?
Lưu Nhược Đồng một bên thay đồ một bên nói. Lưu Nhược Đồng mặc dù có chút ấn tượng đối với sự giàu có của Triệu gia nhưng một căn biệt thự mấy triệu tiện tay là mua tặng vẫn làm Lưu Nhược Đồng có chút giật mình. Mặc dù là ở Thượng Hải thì biệt thự khu đó cũng thuộc dạng xa xỉ bậc nhất. Lưu Kiều cũng có bạn mua nhà bên đó và thấy rất tự hào.

- Xử lý như thế nào ư? Có lẽ không cần anh phải suy nghĩ, cứ để đó thôi, lúc rảnh rỗi đến Thượng Hải coi như có điểm dừng chân.
Triệu Quốc Đống cũng thay áo ngủ nói:
- Miễn cho hai chúng ta đến Thượng Hải lại phải vào khách sạn ở.

- Quốc Đống, nơi như vậy theo em thấy anh tốt nhất không nên vào ở. Thân phận của anh bây giờ đã khác, Thượng Hải là nơi nhiều người qua lại dễ dàng có người nhận ra anh, sẽ tạo ra phiền phức không cần thiết.
Lưu Nhược Đồng khẽ thở dài một tiếng nói:
- Cũng không biết mấy người em của anh tạo được tập đoàn lớn như vậy là phúc hay họa đối với anh nữa? Nếu anh tiếp tục đi theo con đường chính trị thì phải tính tới điểm này.

- Ừ, anh biết chừng mực cho nên về cơ bản yw không xuất hiện trong phạm vi nơi làm việc của anh. Anh cũng giục bọn họ tốt nhất có thể đưa công ty lên thị trường chứng khoán, biến thành công ty của công chúng.
Triệu Quốc Đống cũng biết đây là việc khó. Hắn vốn nghĩ đó là chỗ dựa lớn của mình, nhưng bây giờ ngoài việc nó làm hắn không phạm sai lầm về kinh tế ra thì hình như đó lại là gánh nặng.

Lưu Nhược Đồng cũng không nói nhiều ở việc này. Không thể vì Triệu Quốc Đống là chính trị mà khiến Triệu gia không kinh doanh, nhưng nếu như không sớm đề cập tới, không sớm chú ý thì về sau sẽ có rất nhiều phiền phức.

- Quốc Đống, ai cũng có mối lo lắng, tính toán trước là điều rất cần thiết. Em không biết anh tính như thế nào, nhưng nếu anh tiếp tục đi con đường này thì sau lưng anh có tập đoàn gia tộc khổng lồ như vậy thì dù anh có trong sạch bao nhiêu cũng sẽ tạo thành ấn tượng không tốt đối với dân chúng. Anh cần phải tính toán thật kỹ.

Hai người nằm trên giường đều có chút tâm sự. Ngoài việc về công việc ra, cả hai đều phải suy nghĩ về cuộc hôn nhân này, nhất là Lưu Nhược Đồng.

Lưu Nhược Đồng không biết mình nên đối mặt như thế nào. Cô vốn nghĩ kéo dài vài năm rồi tìm lý do chia tay. Cô cũng không cần phải trả giá quá nhiều vì cuộc hôn nhân này, vừa có thể ngăn chặn miệng lưỡi gia đình, vừa có thể an nhàn hưởng thụ cuộc sống riêng nhưng bây giờ hình như đã đổi khác.

Là mình có tình cảm hay mình thích tình thân? Lưu Nhược Đồng không rõ, nhưng cô phải thừa nhận cô bây giờ càng lúc càng thích ở bên Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống cũng không ngủ được, làm hắn phải suy nghĩ không chỉ có Lưu Nhược Đồng.

Lưu Nhược Đồng là một người phụ nữ đáng giá làm bạn. Đối với hắn mà nói làm bạn không có nghĩa là tình yêu mà là tình thân lâu dài. Hắn cũng có thể cảm nhận được tình thân giữa hai người, mặc dù nó hơi mờ nhạt nhưng bây giờ đã đang dần ổn định.

Nhưng tình cảm là điều mà Triệu Quốc Đống tự nhận khó có thể khống chế được. Có đôi lúc hắn rất tỉnh táo đối mặt tất cả, nhưng có lúc hắn bị bên dưới chỉ huy, một chút kích thích mơ hồ là làm không khống chế được. Ai cũng nói như vậy mới là đàn ông thực sự nhưng đó là điều Triệu Quốc Đống không muốn thấy.

Bây giờ có lẽ chỉ có thể đi một bước xem một bước. Hắn sở dĩ không chọn Hàn Đông mà chọn Lưu Nhược Đồng là hắn cảm thấy mình và Lưu Nhược Đồng đều thoáng trong chuyện tình cảm, cảm thấy hôn nhân chỉ là bịt miệng thế gian mà thôi, sau đó sẽ tách ra. Nhưng bây giờ hắn mới biết hai ngườii vốn như hai đường thẳng song song đã bắt đầu tìm được điểm giao nhau.



Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng ở Thượng Hải năm hôm, sau chuyện xung đột với Trần Hàn Phong lần đó thì mọi chuyện đã trở lại yên tĩnh.

Lưu Kiều sau khi biết Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng bị tập kích thì rất tức giận. Cô rất nhanh thông qua quan hệ phát thông điệp cuối cùng với Trần Hàn Phong. Nhưng Trần Hàn Phong giống như biến mất khỏi Thượng Hải vậy, không liên lạc được nữa. Lưu Kiều biết đây là cách quen thuộc của Trần Hàn Phong. Trần Hàn Phong sẽ thông qua con đường khác giảm ảnh hưởng, nhưng không ai có thể đảm bảo y có thể gây chuyện lại nữa hay không?

Triệu Quốc Đống thật ra không quá để ý đến việc này. Lưu Kiều với tâm trạng áy náy nên đã liên lạc không ít người cho hắn. Hai bên đã gặp nhau và nói chuyện ở khách sạn Hoa Viên.

Đây cũng không phải cuộc đàm phán mang tính chính thức. Nhưng thái độ thành khẩn, thân phận của Triệu Quốc Đống và danh tiếng tốt đẹp của Lưu Kiều đã tạo được hiệu quả khá tốt. Mà hiện nay Ninh Lăng cũng đang được truyền thông đưa tin khá nhiều nên cũng làm bọn họ chú ý một chút. Nếu không với thị trường nhỏ như Ninh Lăng thì sao được bọn họ chú ý tới.

Mặc dù là như vậy nhưng bọn họ vẫn chỉ là thử muốn tới Ninh Lăng khảo sát thực địa, cũng không hy vọng thị trường Ninh Lăng mang tới hiệu quả lớn đến như thế nào. Triệu Quốc Đống cũng tỏ thái độ chào mừng bọn họ tới Ninh Lăng.

Hai ben cũng hẹn thời gian gặp mặt tiếp theo. Sau đợt nghỉ này đối phương sẽ tổ chức một đám người đến Ninh Lăng khảo sát thị trường, đồng thời cũng muốn gặp mặt các cơ quan tài chính lớn của Ninh Lăng, hiểu rõ mức độ cho vay của hệ thống ngân hàng với các công ty đầu tư vào Ninh Lăng.

Ngoài việc Triệu Quốc Đống thông qua một ít quan hệ của mình liên lạc với người Chiết Giang, Lưu Kiều cũng chủ động liên lạc một vài người bạn đến cổ vũ. Điều này làm Hoắc Vân Đạt và Vương Lệ Mai đều rất hưng phấn. Mà Vương Lệ Mai trong đợt này cũng thể hiện đầy đủ năng lực giao tiếp của mình, ít nhất Triệu Quốc Đống cảm thấy không khí cuộc hội đàm khá tốt. Vương Lệ Mai gần như có thể nói chuyện tốt với từng vị khác.

Vương Lệ Mai đã được điều đến làm Phó chủ tịch quận Đông Giang, đây là đề nghị của Vưu Liên Hương với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống cũng được nhắc là có thể dùng Vương Lệ Mai nhưng phải cẩn thận. Hơn nữa Vưu Liên Hương còn nói Vương Lệ Mai là người có nhiều tham vọng, ý tứ của cô là rất rõ ràng. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ.

Khu công nghiệp Đông Giang mới được thành lập, quy hoạch ngành nghề mới xuất hiện một chút mặt mày. Hoắc Vân Đạt cũng cần có một vài hạng mục đến để khởi động nên đã kéo theo Vương Lệ Mai là người giỏi giao tiếp.

Các nhà đầu tư khá tích cực và hài lòng với thái độ của Đông Giang. Dù sao hạng mục Fukuda đầu tư vào Ninh Lăng đã mang tới hiệu quả khá rõ ràng. Còn về phần kết quả như thế nào thì phải phụ thuộc vào cuộc gặp sau này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status