Lộng triều

Quyển 15 - Chương 105


Câu nói của Lang Thế Quần làm mọi người phải suy nghĩ.

Làm người đứng đầu không dễ dàng nhất là trong thời đại cạnh tranh khốc liệt như thế này.

Mọi người ngồi đây đều hiểu rõ áp lực kinh tế đối với Bí thư, chủ tịch quận, huyện lớn đến mức nào. Anh không thể không dùng hết tâm trí vào việc phát triển kinh tế, nếu không sẽ bị đào thải.

Tốc độ phát triển hai năm qua của Ninh Lăng quá nhanh, nhất là mấy khu vực có ưu thế tương đối tốt là Đông Giang, Thổ Thành cùng với mấy quận, huyện có trụ cột tốt như Khu khai phát, Tây Giang và Hoa Lâm đột nhiên tăng mạnh đã tạo thành áp lực không nhỏ đối với các huyện khác. Không thay đổi tư tưởng đổi người, đứng cuối đổi người, người có năng lực lên, yếu xuống, những câu này luôn xuất hiện trong các hội nghị. Đi đến vị trí này có ai không tốn nhiều công sức, ai muốn đi sau người khác.

Lang Thế Quần tự nhận mình không phải người Triệu hệ, mà Vân Lĩnh lại phát triển trung bình. Mặc dù kém mấy quận, huyện đứng đầu nhưng cũng tốt hơn Thương Hóa, Phong Đình cùng với Tào Tập, chẳng qua nó không thể giảm bớt áp lực cho Lang Thế Quần.

Suy nghĩ phát triển của Triệu Quốc Đống là điều các Bí thư, chủ tịch quận, huyện không theo kịp, đó là thực tế. Làm như thế nào theo sát được lối suy nghĩ và bước tiến của Triệu Quốc Đống là một vấn đề khó khăn với lãnh đạo quận, huyện.

Triệu Quốc Đống cũng ý thức được điểm này nên trong nhiều hội nghị hắn cũng dành thời gian nói về quan điểm phát triển của mình, về con đường phát triển, làm như thế nào mới có thể đạt được sự phát triển khoa học, hợp lý, làm như thế nào dùng phát triển để đưa tới cuộc sống tốt hơn cho dân chúng, làm như thế nào được dân chúng ủng hộ và hiểu.

Nhìn mấy lãnh đạo đều phải suy nghĩ, Lang Thế Quần nói tiếp:
- Các vị lãnh đạo, chuyện đã xảy ra hơn nữa có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn, tôi cũng rất áy náy. Nhất là đối với Bí thư Triệu ngài, là Bí thư Vân Lĩnh, cũng là người đứng đầu bộ máy tôi đương nhiên phải gánh chịu trách nhiệm chính. Tôi xin Thị ủy miễn chức Bí thư huyện ủy của tôi, cũng nhanh chóng báo cáo lên Tỉnh ủy.

Triệu Quốc Đống nhíu mày rồi xua tay nói:
- Lão Lang, chuyện này để sau rồi nói, miễn chức hay không còn cần Thị ủy nghiên cứu quyết định. Bây giờ anh vẫn là Bí thư huyện ủy Vân Lĩnh, tôi nghĩ anh dù còn đương chức một phút cũng phải làm tròn chức trách của mình.
Lang Thế Quần im lặng không nói, mấy người khác cũng nhìn Triệu Quốc Đống.

- Tôi nghĩ như thế này, chuyện này đúng là rất khó giải quyết, rất phiền phức, nhất là bây giờ còn có cả chuyện đám sinh viên mất tích nhưng bên kia chúng ta cũng không thể kéo dài.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Cố, anh lập tức đến huyện cùng lão Trương giải quyết mấy việc, nhất là vấn đề lấy đất. Nếu đã xảy ra, chúng ta không thể tránh được thì phải đền bù về thủ tục, cả vấn đề bồi thường và các loại chi phí cho nông dân phải làm tốt. Tôi đoán tổ điều tra bên trên rất nhanh sẽ xuống. Việc này có hành vi vi phạm pháp luật không, có tạo tổn thất lớn không, mấy chuyện này Thị ủy, Ủy ban cùng Huyện ủy, Ủy ban Vân Lĩnh phải gánh chịu trách nhiệm, không thể đùn đẩy được.

Triệu Quốc Đống nói làm mọi người chấn động. Câu này của hắn có hàm nghĩa khác, nó có nghĩa Thị ủy Ninh Lăng sẽ chủ động gánh trách nhiệm này. Mà làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống sẽ gánh trách nhiệm chính.

- Lão Lam, anh lập tức cùng lão Lỗ chuẩn bị phương án trao đổi với giới truyền thông để chúng ta không bị động.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Ý của tôi là chủ động tổ chức họp báo một cách nhanh chóng, công khai toàn bộ tình hình hạng mục. Nhớ mấy vấn đề chúng ta có như chiếm đất, lấy hình thức thuê để lấy đất cùng với cách thức thực hiện không đúng phải nói rõ, không được che đậy, nhưng phải chú ý cách dùng từ để tránh ảnh hưởng. Nhất định phải đưa ra trước khi mấy kênh truyền thông có ý đồ xấu đưa tin, tuyệt đối không thể để âm mưu tập kích của bọn họ thành công.

Mắt Chung Dược Quân và Lam Quang sáng lên. Chiêu này của Triệu Quốc Đống rất độc, công bố trước, lộ rõ tình hình, sau đó chủ động tỏ thái độ để lấy quyền chủ động. Nó tốt hơn nhiều so với đột nhiên bị tập kích.
- Dược Quân, bên này anh và lão Lang lập tức liên lạc với tập đoàn Hâm Đạt, phải để bọn họ chủ động gánh trách nhiệm, ví dụ như mấy vấn đề như xây dựng tường vây, lấy đất là bọn họ phải chịu. Huyện ủy, Ủy ban Vân Lĩnh có trách nhiệm giám sát không sát sao. ngoài ra anh có thể nói với hai anh em Chu Hâm cùng Chu Đạt nếu bọn họ không cho Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng chúng ta câu trả lời thuyết phục thì tự chịu hậu quả.

- Bí thư Triệu, tôi và lão Lỗ sẽ lập tức chuẩn bị họp báo nhưng thời gian gấp nên tôi dự định tối nay sẽ công bố, còn có cả việc nên thông qua con đường nào để xác định, ngoài ra có cần báo cáo lên Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh không?
Lam Quang nói.

- Bí thư Triệu, tôi thấy hai chúng ta nên đi báo cáo với chủ tịch Tần. Chuyện đã xảy ra tôi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Đầu năm anh lên Bắc Kinh học, tôi phụ trách công việc, tôi sẽ nói rõ vấn đề này với Tỉnh ủy, Ủy ban.

Chung Dược Quân có chút cảm động nói. Triệu Quốc Đống không phải ra vẻ mà thể hiện rõ tư cách của người đứng đầu. Nhất là khi việc khảo sát tư cách vào Thường vụ tỉnh ủy của hắn sắp diễn ra còn đứng ra nhận trách nhiệm. Mặc dù không nói là hoàn toàn mất hy vọng thành thường vụ nhưng cũng tạo ra khó khăn rất lớn. Mà việc này bản thân Triệu Quốc Đống lại không có trách nhiệm mấy. Lúc trước chính mình tỏ thái độ mập mờ mới khiến đám người Lang Thế Quần làm vậy.
- Được rồi, không cần nói chuyện này. Thị ủy Ninh Lăng là một khối thống nhất, tôi đã về hơn tháng, là Bí thư thị ủy đương nhiên có trách nhiệm. Bây giờ không phải lúc nói chuyện nay, chờ chuyện có kết quả thì chúng ta ngồi lại bàn bạc rút kinh nghiệm.
Triệu Quốc Đống cắt ngang lời Chung Dược Quân:
- Lát nữa chúng ta sẽ đi báo cáo qua với chủ tịch Tần. Lão Lam, anh và lão Lỗ đưa ra bản thảo trước, về phần ai thông báo với truyền thông thì tính sau. Ý của tôi là nếu lấy tư cách Thị ủy Ninh Lăng tự phát hiện vấn đề và kiểm điểm, sau đó do Tỉnh ủy thông báo, bên này chúng ta tổ chức họp báo, thời gian tính toán chuẩn là có thể giảm bớt sức ảnh hưởng.

Khi mây đen trên trời tan đi, ánh nắng chiếu xuống cũng là lúc hai trực thăng bay tới.

Khi trực thăng tới đỉnh núi bắt đầu tiến hành tìm kiếm, mà 16 tổ tìm kiếm cũng toàn diện triển khai khắp đỉnh núi.

Không ngoài suy đoán của Triệu Quốc Đống, Tần Hạo Nghiên không tỏ thái độ mà yêu cầu Triệu Quốc Đống lập tức báo cáo với Ứng Đông Lưu, yêu cầu Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng nhanh chóng giao tình hình lên Tỉnh ủy, Ủy ban, cố gắng lấy thế chủ động, giảm sức ảnh hưởng của vấn đề ở mức nhỏ nhất.

Triệu Quốc Đống sau khi báo cáo xong liền gọi lên cho Dương Kính Quang, Dương Kính Quang không hề khách khí mắng Triệu Quốc Đống một trận làm hắn chỉ biết liên tục xin lỗi. Cũng may Dương Kính Quang mặc dù mắng nhưng vẫn đi tới báo cáo qua với Ứng Đông Lưu. Sau đó Triệu Quốc Đống mới gọi điện báo cáo với Ứng Đông Lưu.

Ứng Đông Lưu cũng khá tức giận chẳng qua chuyện tới nước này thì y cũng biết thời gian đó Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh học, nhiều chuyện không thể nắm bắt hết. Ứng Đông Lưu yêu cầu Ninh Lăng báo cáo ngay lên Tỉnh ủy, phải chi tiết, chính xác và khách quan. Tỉnh ủy sẽ lập tức cử tổ công tác xuống điều tra.

Mặc dù Ứng Đông Lưu nói rất ngắn gọn nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận rõ đối phương đang tức giận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status