Lộng triều

Quyển 16 - Chương 3


Triệu Quốc Đống rời đi trước giờ đi làm nửa tiếng. Mặc bộ đồ mới làm hắn phải thầm than phụ nữ và cô gái khác biệt chính là chỗ cô sẽ chuẩn bị đầy đủ cho người đàn ông của mình hay không?

Từ chiếc áo T-shirt, áo véc đến đôi tất, Triệu Quốc Đống không biết Kiều San lúc nào biết những thứ mình thích như vậy.

Khi Triệu Quốc Đống từ từ lái xe rời đi, hắn mới phát hiện tim mình nặng hơi một chút. Có lẽ là biểu hiện thành thục phải không? Triệu Quốc Đống không khỏi cười cười tự giễu chính mình.

Kiều San chọn cho Triệu Quốc Đống một chiếc áo dài tay màu xanh biếc khá phù hợp thẩm mỹ quan của Triệu Quốc Đống. Hắn vốn định mặc một chiếc áo cộc tay nhưng nghĩ tới cả Ứng Đông Lưu và Tần Hạo Nghiên đều mặc áo cộc tay, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình nên tránh sự đồng nhất này, đừng làm cho người khác cảm thấy mình đang cố gắng làm giống phong cách lãnh đạo chủ yếu.

Đậu Viễn đứng trước cửa sổ nhìn xuống bãi đỗ xe. Y nhìn đồng hồ, mới 8h5, vẫn còn sớm, còn cách hội nghị 25 phút.

Lần dầu tiên tham gia hội nghị thường ủy nên Triệu Quốc Đống vẫn chưa hiểu rõ quy định. Mặc dù là hội nghị thường ủy nói cần phải đến đúng giờ là 8h30 nhưng bình thường đều phải 10 phút sau mới chính thức bắt đầu. Nó vừa tránh cho các thường vụ vì nguyên nhân nào khác mà đến chậm. Về phần khác cũng là để các thường vụ trao đổi trước với nhau vài điều làm không khí hội nghị trở nên hòa hợp hơn.

Đậu Viễn nhìn xuống 10 phút nhưng cũng không thấy Triệu Quốc Đống tới. điều này làm cho Đậu Viễn vốn muốn sớm chờ đối phương vừa thất vọng vừa có chút tò mò, tên Triệu Quốc Đống này đi đâu rồi?

Triệu Quốc Đống thực ra sớm vào Tỉnh ủy.

Hắn vừa vào bộ máy Tỉnh ủy nên có vẻ giống mấy năm trước khi hắn vào Thị ủy Ninh Lăng, nhưng đồng thời cũng có điểm khác. Lúc ấy thành viên trong bộ máy Thị ủy thì hắn đã rất quen thuộc, dù sao Ninh Lăng chỉ có rộng từng đó, phạm vi công việc có hạn nhưng Tỉnh ủy lại khác hẳn.

Tỉnh An Nguyên to như vậy với hơn 70 triệu dân, mà hắn chủ yếu ở Ninh Lăng nên mặc dù biết các lãnh đạo tỉnh ủy nhưng hầu như là quan hệ công việc. Ví dụ như Miêu Chấn Trung, Tề Hoa, Đinh Sâm thậm chí mơ hồ còn có thành kiến với mình. Muốn dung nhập vào quần thể này thì mình cần phải điều chỉnh tâm lý và tiến dần từng bước.

Triệu Quốc Đống hy vọng làm được như vậy nhưng thực tế chưa chắc đã theo đúng nguyện vọng của hắn. Ví dụ như hội nghị hôm nay vậy, hắn muốn dùng thái độ khiêm tốn để tiến vào nhưng những người kia để hắn dễ dàng đạt được mục đích sao

Dương Kính Quang là người tốt nhất để dẫn dắt, người này giống Vưu Liên Hương trước đây vậy. Vì thế hắn muốn tới sớm để gặp Dương Kính Quang, hiểu qua về quy định của hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.

- Tôi còn tưởng cậu thật sự có thể bình tĩnh thự nhiên vào phòng hội nghị nữa chứ. Nó giống như cậu đi vào và liếc nhìn các thường vụ trong Thị ủy Ninh Lăng vậy.
Thấy Triệu Quốc Đống ló đầu trước cửa văn phòng , Dương Kính Quang không nhịn được trêu chọc.

Dương Kính Quang cũng hiểu nhiều về Triệu Quốc Đống. Người này có sự nhạy cảm, khả năng phân tích, quyết đoán và khí phách, đó là nguyên nhân chính để hắn có thể lên làm Thường vụ tỉnh ủy ở tuổi 34.

Không thể phủ nhận sau lưng Triệu Quốc Đống cũng có một số người ủng hộ nhưng Dương Kính Quang cho rằng chủ yếu nhất vẫn là dựa vào chính bản thân Triệu Quốc Đống. Từ cảm nhận của Ứng Đông Lưu đối với Triệu Quốc Đống có thể biết được Triệu Quốc Đống dần từng bước đạt được Ứng Đông Lưu tôn trọng. Ứng Đông Lưu mới đầu lo lắng khi Triệu Quốc Đống tới làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, sau đó hơn năm qua Triệu Quốc Đống đã sáng tạo thành tích huy hoàng ở Ninh Lăng, dù là ai làm Bí thư tỉnh ủy cũng cảm thấy hài lòng.

Có thể đạt được thành tích để Tỉnh ủy được vẻ vang, mọi công việc đều xử lý tốt, dù là lãnh đạo ngành nào tới cũng thấy điểm sáng. Như vậy dù anh có phạm sai lầm chỉ cần không mang tính nguyên tắc là lãnh đạo sẽ gánh vác thay anh. Ví dụ như việc sự kiện Hâm Đạt vừa rồi vậy, x thay mặt Tỉnh ủy yw muốn gánh vác việc này.

- Hắc hắc, Trưởng ban thư ký, ngài đây là tát mặt tôi phải không? Phòng hội nghị Thường vụ tỉnh ủy trang trọng như vậy, trước đây tôi chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn từ xa, hôm nay toàn nhờ Bí thư Ứng và ngài nói giúp và ủng hộ nên tôi mới đến được vị trí này. Trong lòng tôi ngoài hưng phấn thì cũng cảm thấy lo sợ. Vì thế hôm nay sáu rưỡi tôi đã dậy vì không ngủ được.
Triệu Quốc Đống một tay cầm cặp, một tay gãi đầu ra vẻ xấu hổ.

- Được rồi, ở chỗ tôi cậu có thể nói như vậy nhưng lát nữa trong hội nghị cậu phải suy nghĩ xem gì có thể nói, gì không thể nói, đừng có làm mất thể diện của mình đó.
Dương Kính Quang trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.

- Trưởng ban thư ký, tôi tới không phải là đến để xin ngài chỉ bảo sao. Ngài biết tính của tôi mà, trong hội nghị ở Ninh Lăng thường không có quy củ gì mấy, lần này tham gia hội nghị Tỉnh ủy thì cũng chưa biết quy củ ra sao nên chắc chỉ dám ngồi nửa mông trên ghế mất.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Được rồi.
Dương Kính Quang đúng là bất đắc dĩ vì tên Triệu Quốc Đống này. Tên này giả rồng như rồng, giả hổ như hổ. Đừng nhìn bây giờ có vẻ vô lại nhưng lúc cần thiết lại khác.
- Cậu tự mình nhìn mà làm nhưng nên nói ra sớm một chút đừng để người khác chờ cậu, yên tĩnh một chút, nghe nhiều ít lên tiếng. Ghi chép nhiều hơn cũng coi như thể hiện tôn trọng người khác. Đương nhiên đến lượt cậu lên tiếng cậu cũng đừng rụt rè, cái này chắc không cần tôi dạy cậu, cậu trời sinh đã biết mà.

- Trưởng ban thư ký, ngài đây là đang mắng tôi sao?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Ngồi đây một lát tôi sẽ đi theo ngài tới phòng hội nghị. Ngài chỉ tôi một vị trí khuất khuất là được.
Dương Kính Quang không nhịn được cười phá lên:
- Cậu đó, sao đã thành thường vụ mà vẫn như thế này. Ôi, làm việc chung với cậu chắc tôi có thể sống thêm vài tuổi vì cười nhiều đó.

Đậu Viễn thấy Dương Kính Quang và Triệu Quốc Đống cùng xuất hiện trên hành lang tiến vào phòng hội nghị mới biết tên Triệu Quốc Đống này đến văn phòng Trưởng ban thư ký. Nghe nói Trưởng ban thư ký có quan hệ thân thiết với Triệu Quốc Đống, xem ra lời này không sai.

- Lão Đậu, bố trí xong chưa?
Dương Kính Quang nói.

- Đã bố trí xong.
Đậu Viễn cười cười đi lên:
- Bí thư Triệu đã tới?

- Trưởng ban thư ký Đậu, sau này còn nhờ anh giúp đỡ nhiều. Tôi lần đầu đến đây nên không hiểu quy củ gì cả.
Triệu Quốc Đống nói.

Đậu Viễn vui vẻ, người này quả nhiên không giống bình thường, tham gia hội nghị thường vụ Tỉnh ủy mà cũng phóng túng như vậy. Chẳng qua Triệu Quốc Đống có thể vậy nhưng y không dám.
- Ha ha, Bí thư Triệu nói đùa rồi, xin mời.

Phòng hội nghị không lớn, cũng không có không khí mặc nhiên ngưng trọng như Triệu Quốc Đống nghĩ, mà nó lại giải dị. Bàn gỗ hình trứng, ở giữa có một chậu cây cảnh. Trên tường có treo bức cờ đảng ngoài ra không có gì khác.

Bên ngoài còn có thêm một bàn nhỏ không đặt biển của ai, có lẽ là dành cho nhân viên ghi chép.

Triệu Quốc Đống nhìn thấy chỗ ngồi của mình ở phía uối, đối diện với mình là Ba Kiên Cường, mà ngồi ngay trước hắn là Hác Mộng Hiệp.

Xem ra vị trí các thường vụ đều rất quy củ. Nếu như không có nguyên nhân đặc biệt nào khác thì về cơ bản đều dựa vào thời gian tiến vào thường vụ. Mình và Ba Kiên Cường tiến vào thường vụ cuối cùng nên xếp hạng cuối. Hác Mộng Hiệp, Tề Hoa cùng với Dương Kính Quang cùng lúc lên làm thường vụ nhưng Tề Hoa là Phó chủ tịch tỉnh nên vị trí trước Dương Kính Quang cùng Hác Mộng Hiệp.

Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ, 8h15 phút vẫn sớ một chút. Chẳng qua Dương Kính Quang làm Trưởng ban thư ký nên nhất định phải tới sớm xem bố trí phòng hội nghị đã ổn chưa. Triệu Quốc Đống ngồi xuống ở tập văn bản ra xem qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status